Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 169




Đợi đến khi hỉ sự của phủ Tướng quân kết thúc, Bách Lý Thần Hi liền nói ra việc mình muốn rời đi.

“Thần Hi, bây giờ con đang mang thai, thực sự phải rời đi sao?” Bách Lý Ứng Phong vừa nghe thấy Bách Lý Thần Hi nói muốn rời đi, đầu lông mày bất tri bất giác cau lại. Không chỉ hắn, Hà Khả Vân, Triển Ngọc Cầm, Bách Lý Minh Tùng cũng đều cau mày.

Hà Vân Trân nói: “Thần Hi, ở lại phủ Tướng quân không tốt sao? Chúng ta sẽ chăm sóc cho con.”

Triển Ngọc Cầm nói: “Đúng đó, đợi sinh em bé xong, chúng ta có thể giúp các con chăm em bé. Các con muốn đi đâu thì đi đó.”

“Vú nuôi, không phải không được. Chỉ là, con muốn ra ngoài du ngoạn.” Bách Lý Thần Hi thầm nghĩ: Trong bụng ta là bốn quả trứng Phượng Hoàng. Nếu thực sự ở lại, để mọi người thấy ta đẻ trứng thì mọi người sẽ hoảng sợ đến cỡ nào?

“Tỷ tỷ…” Bách Lý Minh Tùng nhìn Bách Lý Thần Hi, muốn nói gì đó. Lời mới ra khỏi miệng, đã bị Bách Lý Thần Hi chặn đầu. Nàng nói: “Minh Tùng, sau khi ta đi, cha, vú nuôi, nhị nương, phải nhờ ngươi chăm sóc họ rồi.”

Bách Lý Minh Tùng nhẹ nhàng gật đầu: “Tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho họ.”

Bách Lý Thần Hi lại dặn dò một vài chuyện. Sau đó mới cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ rời khỏi phủ Tướng Quân.

Lần này, những thành viên còn lại của tổ chứ Quang cùng Bách Lý Thần Hi đi đại lục Linh Xuyên. Ngoài ra còn có Tứ Đại Thần Thú và Nam Cung Điệp Y.

Đúng như Nạp Lan Ngôn Kỳ dự đoán, kết giới giữa đại lục Tây Xuyên và đại lục Linh Xuyên bị hư tổn, cũng khó trách người của đại lục Linh Xuyên có thể đi vào đại lục Tây Xuyên.

Vừa đến đại lục Linh Xuyên, Nạp Lan Ngôn Kỳ ra lệnh cho bốn người Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Nam Cung Điệp Y đi kiểm tra trước, chỉ để lại Thanh Long bên cạnh.

Đại lục Linh Xuyên khác với đại lục Tây Xuyên. Đại lục Linh Xuyên không theo chế độ Quân vương, nhưng cũng không tán tu hoàn toàn, mà là do bốn thế lực to lớn nhất nắm giữ, lần lượt là: Thần Điện, Công hội Luyện Dược, Học viện Tinh Vân, Công hội Ma Pháp.

Nghe nói, đại lục Linh Xuyên là sự tồn tại gần thần nhất, tràn đầy linh khí, cao thủ như mây. Người lãnh đạo cao nhất của bốn thế lực lớn, tu vi càng thâm sâu khó lường. Toàn bộ người của đại lục Linh Xuyên đều có thể gia nhập vào bốn thế lực lớn, cũng có thể lấy cái này làm mục tiêu phấn đấu đầu tiên trong đời người.

Vừa vào Linh Xuyên, Bách Lý Thần Hi muốn giảm sự chú ý. Cho nên, thành viên của tổ chức Quang, nàng chỉ đem theo bên cạnh mình Đông Phương Thanh Thanh, Mộ Dung Phong, Băng Linh. Tất cả các thành viên khác đều trong Tử Giới tu hành. Mà bên cạnh Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ có mỗi Ngự Thanh.

Nói ra thì, Nạp Lan Ngôn Kỳ vốn dĩ giữ lại Ngự Thanh bên cạnh, bởi vì hắn nhạy cảm phát hiện được, Ngự Thanh đối với Bách Lý Thần Hi có loại tình cảm khác biệt. Cho dù biết rõ Ngự Thanh không có ý muốn cướp người của hắn, mà Bách Lý Thần Hi cũng sẽ không thích Ngự Thanh. Nhưng hắn lại như một hạt bụi trong mắt, phải cho tình địch giấu kín Ngự Thanh cơ hội bình tĩnh cạnh tranh công bằng.

Lúc bắt đầu, Bách Lý Thần Hi muốn ít người một chút, để khỏi hấp dẫn ánh mắt người khác, cũng không biết Nạp Lan Ngôn Kỳ nói gì với nàng. Thế là, nàng liền đem theo bên cạnh ba người Đông Phương Thanh Thanh, Mộ Dung Phục và Băng Linh.

Nói là ở bên cạnh Bách Lý Thần Hi, nhưng ánh mắt của Băng Linh lại đặt trên người Ngự Thanh nhiều hơn.

Ngự Thanh cũng là người thông minh. Cách làm của Nạp Lan Ngôn Kỳ, sao hắn lại không biết? Trong lòng không khỏi cười khổ. Hắn có thể trách ai đây? Rõ ràng biết là không nên, lại có loại tình cảm không nên có. Nỗi đau này, cũng chỉ có bản thân tự nếm trải.

“Ngươi nên thử buông tay đi.” Không biết từ khi nào, Băng Linh đã lùi lại bên cạnh Ngự Thanh.

“Trước nay ta chưa từng hi vọng xa với điều gì cả.” Ngự Thanh nhìn về Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ đang nắm tay đi phía trước, nói: “Ta thừa nhận ta thích Thần Hi, nhưng trước giờ ta chưa từng nghĩ muốn nói ra. Ta rất rõ tình cảm giữa Phượng Hoàng đại nhân và Thần Hi chủ tử.”

“Nếu đã biết, tại sao ngươi lại không thể quay đầu nhìn thử?” Băng Linh đột nhiên hỏi. Vừa nói xong, ngay cả bản thân cũng ngây người. Tại sao nàng lại kích động đến như vậy?

“Tứ công chúa…” Ngự Thanh quay đầu nhìn Băng Linh, mở miệng, lại không biết nên nói gì. Hắn không phải tên ngốc. Tình cảm của Băng Linh đối với hắn, sao hắn có thể không nhìn ra? Chỉ là…

“Ngươi không thể kêu ta là Băng Linh sao?” Băng Linh nói: “Tứ công chúa. Ngươi xem ta là người lạ à?”

“Trong lòng ta, ngươi chính là bạn bè của ta.” Cũng chỉ là bạn bè mà thôi.

“Vậy ngươi có thích ta không?” Băng Linh hỏi vô cùng trực tiếp.

Ngự Thanh sửng sốt, lập tức nói “Làm bạn bè, dĩ nhiên là được. Nếu không, sao có thể tính là bạn bè chứ?”

“Thích hơn bạn bè một chút. Vậy thì chính là yêu thích giữa người yêu rồi.” Băng Linh nhìn Ngự Thanh, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Thanh Long, ta không tin ngươi không nhìn ra được tâm ý của ta dành cho ngươi. Nhưng mà, cho dù là ba vạn năm trước, hay ba vạn năm sau, trong mắt ngươi chỉ có thể nhìn thấy sự tồn tại của nàng ấy thôi. Chỉ là, ba vạn năm trước, ngươi có thể che giấu tình cảm của bản thân. Bây giờ lại che giấu không nổi nữa rồi.”

“Nhưng mà, không sao, ta không ngại. Ta đợi được nhiều năm như vậy rồi, cũng không để ý phải đợi thêm lâu thêm một chút đâu.”

“Sao phải như vậy?” Ngự Thanh hỏi: “Đáng giá không?

“Nàng đã từng nói với ta. Nếu như làm bất cứ chuyện gì đều phải xem có đáng giá hay không, vậy thì, chúng ta có rất nhiều chuyện không cách nào thực hiện được. Cho nên, Thanh Long à, chỉ cần một ngày ngươi còn chưa cưới, ta sẽ tiếp tục chờ đợi.” Thái độ của Băng Linh rất kiên quyết: “Rõ ràng ngươi biết cùng nàng ấy không có khả năng. Tại sao không thể bỏ qua cho bản thân? Quay đầu nhìn thử người vẫn luôn ở bên cạnh ngươi? Cho ta một cơ hội, cũng như cho chính bản thân ngươi một cơ hội?”

“Băng Linh…” Ngự Thanh muốn nói gì đó. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng liền bị Băng Linh cắt ngang. Nàng nói: “Thanh Long, ngươi không cần gấp gáp trả lời ta, suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói với ta.”

“Thanh Long, Thần Hi của hiện tại không còn giống với nàng ấy của ba vạn năm trước nữa rồi. Ngươi tự hỏi thử lòng mình xem, rốt cuộc, ngươi thích ai nhiều hơn?”

“Còn một khoảng thời gian nữa nàng ấy mới quay lại. Ngươi có thể suy xét thật kỹ.”

“Băng Linh…” Ngự Thanh hơi nhíu mày, rất muốn nói điều gì đó. Nhưng hắn vừa định nói, Băng Linh đã chạy lên phía trước rồi. Những lời hắn muốn nói, chỉ đành nuốt vào lại.

Bách Lý Thần Hi biết Băng Linh lùi về sau. Lúc này, Băng Linh lại chạy lên phía trước. Nàng không khỏi hỏi: “Sao nhanh vậy đã quay trở về rồi, không nói chuyện với hắn nhiều hơn? Ta còn nghĩ, hai người có rất nhiều chuyện để nói.”

“Đã nói đủ rồi.” Băng Linh trả lời. Nếu như chủ để là về Bách Lý Thần Hi, vậy thì giữa bọn họ thực sự có rất nhiều chuyện để nói. Nhưng mà, nàng có thể nói là do nàng sợ nghe thấy đáp án của Ngự Thanh nên mới bỏ chạy không?

“Băng Linh, có phải ngươi và Ngự Thanh…” Câu phía sau, Bách Lý Thần Hi không có nói ra. Nhưng nàng tin, Băng Linh hiểu.

“Tạm thời vẫn chưa là gì cả.” Thứ nàng muốn, không chỉ là mối quan hệ bạn bè.

“Ngươi thích hắn?” Bách Lý Thần Hi hỏi vô cùng trực tiếp.

“Ừ.” Băng Linh cũng thẳng thắn trả lời. Nàng nói: “Nhưng mà, trong lòng của hắn lại không có ta.”

“Ngươi đẹp như vậy, lại đáng yêu như vậy. Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ thích ngươi.” Bách Lý Thần Hi tin tưởng, chỉ cần Băng Linh nỗ lực, có được trái tim của Ngự Thanh, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Băng Linh nói “Ta sẽ nỗ lực, để ngày đó đến sớm một chút.”

“Ừ, có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói ra.” Bách Lý Thần Hi cũng hi vọng Băng Linh và Ngự Thanh ở bên nhau. Cũng giống như nàng hi vọng Đông Phương Thanh Thanh và Mộ Dung Phong có thể đến bên cạnh nhau vậy.

Băng Linh nhẹ gật đầu “Ừ!”

Đến phía trước, Bách Lý Thần Hi đã nghe được không ít chuyện liên quan đến đại lục Linh Xuyên từ miệng của Nạp Lan Ngôn Kỳ. Bao gồm cả trước đây gặp được những người của đại lục Linh Xuyên ở đại lục Tây Xuyên.

“Mấy người nói, chúng ta nên ở chỗ nào?” Bách Lý Thần Hi miễn cưỡng hỏi.

“Nàng muốn ở đâu thì chúng ta sẽ ở chỗ đó.” Đối với Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ luôn rất kiên nhẫn. Đặc biệt là sau lần trước, bốn quả trứng bảo bối nói chuyện, lại càng vô cùng cẩn thận. Tuy sau này mấy quả trứng bảo bối vẫn chưa nói chuyện thêm lần nào nữa, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.

“Chắc chắn chúng ta không thể đi Thần Điện rồi. Vậy chọn một trong ba nơi Học viện Tinh Vân, Công hội Luyện Dược, Công hội Ma Pháp để đi vậy.” Bách Lý Thần Hi vẫn chưa quên lúc mới đến địa lục Linh Xuyên xuất hiện hai mươi tên thiết kỵ đó. Nàng dám chắc. Nếu như không có Nạp Lan Ngôn Kỳ, vậy thì nàng chắc chắn không thể thắng dễ dàng như thế. Thậm chí cũng có thể bại trận rồi.

“Vậy thì chúng ta đi đến những nơi gần đây hỏi thử.” Nạp Lan Ngôn Kỳ dìu Bách Lý Thần Hi, dịu dàng nói.

Đừng thấy Bách Lý Thần Hi mang thai, cái bụng của nàng đã được quần áo rộng rãi che lại, cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm. Trên các phương diện hành động cũng không có bất cứ hạn chế gì. Nhưng mà, Nạp Lan Ngôn Kỳ rất lo lắng, luôn dìu đỡ nàng.

Đám người Đông Phương Thanh Thanh vốn dĩ cách Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi không xa. Đối với lời nói của Nạp Lan Ngôn Kỳ, dĩ nhiên nghe rất rõ ràng. Cho nên, bọn họ chủ động chuẩn bị đi xem xét bốn phía, liên tục hỏi thăm

Vừa mới đi được chưa bao xa, liền phát hiện không ít người chạy về phía trước. Đông Phương Thanh Thanh kéo một tên nam tử lại để hỏi. Mới biết được, hóa ra, cách đây không xa là Học viện Tinh Vân, mà bọn họ may mắn gặp được kỳ chiêu sinh ba năm một lần của Học viện Tinh Vân

“Học viện Tinh Vân chiêu sinh.” Bách Lý Thần Hi nghe thấy thấy tin tức Đông Phương Thanh Thanh nói lại. Suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta đi thử xem.”

“Được.” Bây giờ, cho dù Bách Lý Thần Hi nói gì, Nạp Lan Ngôn Kỳ đều sẽ nói được, cưng chiều và dung túng tuyệt đối.

Giống như những gì Đông Phương Thanh Thanh nghe được, vừa vặn gặp được kỳ chiêu sinh ba năm một lần, trước cổng Học viện có rất nhiều người.

“Thanh Long, ngươi đi xem thử.” Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm Bách Lý Thần Hi đi đến gần đó, mà phân phó Ngự Thanh đi đến cổng Học viện xem cho rõ.

Ngự Thanh nói: “Vâng.” Liền tiến vào đám người, nhìn thể lệ chiêu sinh dán trước cổng Học viện Tinh Vân, rất nhanh, liền quay trở lại.

“Chủ tử, muốn vào Học viện Tinh Vân cũng không phải là một chuyện dễ dàng.” Ngự Thanh đơn giản nói ra chuyện mình nghe được ở phía trước: “Học viện Tinh Vân ba năm mới thu nhận học sinh một lần. Nhân số chỉ giới hạn trong hai mươi người. Yêu cầu đối với những người học sinh này cũng vô cùng nghiêm khắc, phải có được tu vi rất tốt, thiên phú rất cao. Còn phải vượt qua được rất nhiều bài kiểm tra mà Học viện đưa ra. Chỉ khi đã đạt được hết, mới có thể bước vào Học viện Tinh Vân.”

“Bài kiểm tra ở chỗ này, chia thành ba loại gồm thi viết, ứng biến linh hoạt và hiện trường luận bàn.”

“Nhận bao nhiêu người?” Bách Lý Thần Hi không khỏi kinh ngạc, nâng mắt nhẹ nhàng lướt qua một vòng. Người ở xung quanh cổng Thư viện, ít nhất cũng hơn cả trăm người. Còn chưa tính những người chưa đến hoặc chưa báo danh nữa. Nếu như cộng hết tất cả lại, cuộc cạnh tranh này lớn đến cỡ nào.

“Ừ” Ngự Thanh gật đầu, nói: “Cạnh tranh càng lớn, càng có thể chọn ra được nhiều người tài giỏi.”

“Lời này cũng không sai.” Bách Lý Thần Hi gật gật đầu. Đang muốn nói gì đó, đột nhiên truyền đến một giọng nói kiêu căng ngạo mạn, khiến nàng bất tri bất giác nhíu mày.

“Chó ngoan không cản đường. Rốt cuộc ngươi có chút tự giác không thế?”

“Đường này của ngươi à?” Bách Lý Thần Hi xoay người nói. Vừa nhìn thấy, hóa ra là một nữ tử lớn lên trông cũng không xinh xắn gì mấy. Còn mang theo vẻ mặt kiêu ngạo, khiến người ta vô cùng chán ghét. Không khỏi khiến Bách Lý Thần Hi lạnh lùng hỏi: “Đường rộng như vậy ngươi không đi, chạy đến đây sủa cái gì?”

“Ngươi mắng ai là chó?” Nữ tử kia tức giận rồi.

“Ai trả lời thì là người đó.” Bách Lý Thần Hi hoàn toàn không đặt vào mắt.

“Ngươi dám mắng ta là chó?” Nữ tử đó hung hăng trừng mắt nhìn Bách Lý Thần Hi.

“Ta dám hay không, không phải ngươi đã nghe thấy rồi sao?” Bách Lý Thần Hi nhìn nữ tử đó như đang nhìn một tên ngốc.

“Mau cút ra chỗ khác, bản cô nương muốn đi qua đó.” Nữ tử đó lườm Bách Lý Thần Hi. Thực sự rất ham muốn, đố kị với diện mạo này. Nói ra thì, rất dễ bị nhắm vào.

“Chân mọc trên người ngươi, ngươi muốn đi qua, thì đi qua là được.” Nhưng mà Bách Lý Thần Hi nàng tuyệt đối sẽ không nhường đường.

“Ta muốn ngươi cút ra…” Nữ tử đó muốn đưa tay đẩy Bách Lý Thần Hi. Vừa mới đưa tay lên, còn chưa kịp chạm đến Bách Lý Thần Hi, liền bị một người chặn phía trước.

“Chỉ dựa vào ngươi?” Đông Phương Thanh Thanh không nhịn nổi nữa, mở miệng. Mà trước khi mở miệng, đã tặng nữ tử đó hai cái tát. Sau đó, hung hăng nhảy ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cũng không soi thử bộ dạng của mình như thế nào. Heo so ra còn đẹp hơn ngươi đó. Xấu xí không phải lỗi của ngươi, nhưng xuất hiện để dọa người thì chính là lỗi của ngươi rồi.”

“Ngươi xuất hiện dọa người cũng thôi đi, lại còn dám động tay với chủ tử nhà ta. Ta thấy ngươi là không biết chữ chết viết như thế nào đâu nhỉ?”

“Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?” Nữ tử đó bụm lại bên mặt bị đánh, hung hăng trợn mắt nhìn Đông Phương Thanh Thanh. Ánh mắt đó, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

“Ta nói con người ngươi chắc bị thiểu năng rồi. Ta mặc kệ ngươi là ai. Bất kính với chủ tử của ta, vậy chính là tìm chết.” Đông Phương Thanh Thanh bướng bỉnh nhìn nữ tử đó, ánh mắt trầm xuống. Ngay lập tức, trăm dặm như bị đóng băng, cả người toát ra sát khí khiến người khác sợ hãi. Nàng nói: “Ta đã gặp nhiều người ngu ngốc, nhưng chưa từng gặp người nào ngu ngốc như ngươi. Đánh cũng đánh rồi, lại còn nói có dám hay không?”

“Ta gϊếŧ ngươi…” Nói xong, nữ tử đó xông đến phía Đông Phương Thanh Thanh.

Đông Phương Thanh Thanh đã chuẩn bị xong tư thế. Ngay cả nghĩ xem nên khiến nữ tử đó chết như thế nào, đều đã nghĩ xong rồi. Chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra. Nữ tử kia không chỉ không xông đến Đông Phương Thanh Thanh, mà nửa đường đột nhiên chuyển hướng, tấn công Bách Lý Thần Hi.

Đông Phương Thanh Thanh và Nạp Lan Ngôn Kỳ đều đã phản ứng được ngay, lại bị một ánh mắt của Bách Lý Thần Hi ngăn lại.

Bách Lý Thần Hi lạnh lùng cười: “Ta đang chán vì không có gì vui để chơi. Ngươi lại gáp gáp muốn tìm đường chết. Nếu như ngươi muốn chết như vậy, vậy thì, tại sao ta lại không thành toàn cho ngươi chứ?”

“Muốn gϊếŧ ta? Vậy phải xem ngươi có cái lá gan, có năng lực đó không cái đã.” Nữ tử đó cũng vô cùng cuồng vọng, tự kiêu.

Đáng tiếc, gặp phải Bách Lý Thần Hi, sự cuồng vọng tự kiêu của ả chỉ có thể trở thành bùa đoạt mệnh thôi. Bày tỏ thân phận trước mặt Bách Lý Thần Hi, vậy càng là muốn tìm chết.

Chỉ thấy Bách Lý Thần Hi vung tay một cái, lấy ra khiên ma pháp một cách vô cùng dễ dàng, đỡ đòn tấn công của nữ tử kia.

Gần như đồng thời, Bách Lý Thần Hi dùng ma pháp của hai hệ hỏa và ánh sáng. Hai luồng ánh sáng mạnh mẽ màu đỏ và vàng tấn công nữ tử đó. Tốc độ rất nhanh, khiến người khác không có cơ hội trở tay.

Mắt thấy Hỏa Linh Châu đánh đến gần ngay trước mặt. Nữ tử đó có cảm giác muốn tránh cũng không được. Muốn ra tay, lại không thể cử động. Nhất thời, trong lòng ả dâng lên một dự cảm không tốt, càng hoảng sợ hơn.

Cũng ngay lúc này, giữa không trung xuất hiện giọng nói lo lắng của một nam nhân “Đừng hại con gái của ta.”

“Cha, mau gϊếŧ nữ nhân đó đi, cứu con…” Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nữ tử đó ngay lập tức giống như nắm được một cọng cỏ cứu mạng. Tất cả hi vọng đều thể hiện hết lên mặt.

Nhưng, kết cuộc của nữ tử đó vẫn như vậy. Cọng cỏ cứu mạng, sao có thể chịu được sức nặng của một người? Một giọng nói từ người lạ, làm sao có thể khiến Bách Lý Thần Hi dừng lại?

“Cứu? Sợ là không kịp rồi.” Người mà Bách Lý Thần Hi nàng muốn gϊếŧ, trước giờ chưa có ai có đủ khả năng cứu thoát.

Bách Lý Thần Hi chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn nam tử gấp rút chạy đến. Người, vung tay, linh hoạt khống chế Hỏa Linh Châu, trước khi nam tử chạy đến, Không chút lưu tình, kết thúc sinh mệnh của nữ tử đó.

Thu lại Hỏa Linh Châu, Bách Lý Thần Hi chỉ nói một câu: “Ngươi vốn dĩ không chết, muốn trách thì trách ngươi động sát ý với ta. Trong thế giới của Bách Lý Thần Hi ta, trước giờ chưa từng có người nào muốn gϊếŧ ta mà được sống tốt cả.”

Bách Lý Thần Hi vừa nói xong, liền đi đến đứng bên cạnh Nạp Lan Ngôn Kỳ. Người cất tiếng kêu dừng lại, bay xuống đất.

“Ngươi lại dám gϊếŧ nó?” Nam tử vô cùng phẫn nộ. Hai mắt phiếm hồng. Cả người bừng bừng sát khí.

“Gϊếŧ ả thì sao?” Bách Lý Thần Hi cuồng vọng hỏi lại.

“Ta gϊếŧ ngươi…” Vừa nói xong, nam tử tấn công về phía Bách Lý Thần Hi.

“Dựa vào ngươi?” Bách Lý Thần Hi vốn dĩ không đặt tên nam tử này vào mắt, vung tay, Hỏa Linh Châu liền phóng ra. Như bay xẹt ngang mặt, xông đến tên nam tử kia.

Tu vi của nam tử dĩ nhiên không thấp. Thân mình chớp một cái, liền né về sau. Xoay người, lại là một chiêu võ kỹ cấp Linh giai.

Ánh sáng trong suốt, năng lượng mạnh mẽ, mang theo sức phá hủy vô cùng lớn,đánh thẳng vào mạch máu của Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi vừa nhìn liền thấy tình hình không đúng, vội vàng thu lại Hỏa Linh Châu. Thu lại Hỏa Linh Châu xong, Lúc lấy ra khiên ma pháp chắn trước người, lại dùng một chiêu võ kỹ cấp Linh giai đánh về phía sau.

Hai luồng sức mạnh mạnh mẽ chạm nhau, bắn ra một luồng ánh sáng chói mắt. Tinh quang tứ phía, sức ảnh hưởng lan rộng.

Bách Lý Thần Hi, một tay dùng ma pháp hệ phong, một tay dùng ma pháp hệ không gian, đem tất cả năng lượng đánh về phía nam tử. Nam tử chưa kịp tránh né, liên tiếp bị đánh trúng phải lùi về sau mấy bước mới có thể ổn định thân hình.

Con ngươi của Bách Lý Thần Hi dần lạnh lẽo. Tất cả sát khí hiện ra. Nâng tay, phóng thẳng Hỏa Linh Châu về phía mạch máu của nam tử.

Một đòn này, thực sự đã động đến sát ý của Bách Lý Thần Hi. Tốc độ nhanh đến mức người thường không thể nhìn rõ. Thứ duy nhất có thể bắt được chỉ là một luồng ánh sáng đỏ mạnh mẽ.

Lúc Hỏa Linh Châu sắp chạm tới nam tử kia, đột nhiên bị mấy người không biết từ đâu xuất hiện đỡ lại, bay ngược trở về.

“Cô nương ở trước cổng Học viện Tinh Vân đại khai sát giới, hình như có chút không thích hợp?” Năng lượng truyền âm mạnh mẽ, tức khắc vang vọng phía chân trời, sau một lúc vẫn còn quanh quẩn.

Bách Lý Thần Hi nhanh chóng thu hồi Hỏa Linh Châu. Nạp Lan Ngôn Kỳ trước tiên đem Bách Lý Thần Hi bảo hộ phía sau. Bách Lý Thần Hi nói: “Không phải ta muốn đại khai sát giới ở Học viện Tinh Vân, mà là do có người muốn tìm đường chết. Ta cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Nghe xem, lý luận của Bách Lý Thần Y của chúng ta thực sự rất khác biệt. Nàng gϊếŧ người, lại giống như nàng có lý mà không thể nói, vô cùng bất đắc dĩ vậy.

Trên đầu những người ở đây đều có một đường hắc tuyến. Tuy nói nữ tử kia khiêu khích trước, nhưng nàng mới là người gϊếŧ người đó, có được không? Nói cứ giống như là bị ép buộc vậy.

“Ngươi gϊếŧ Tâm Nhi của ta. Ta nhất định phải khiến ngươi đền mạng.” Đôi mắt nam tử đỏ ngầu, lườm Bách Lý Thần Hi, nói: “Cho dù nó muốn gϊếŧ ngươi, đó cũng chính là vinh hạnh của ngươi rồi.”

“Nghe lời này của ông. Ả muốn gϊếŧ ta, ta vẫn phải rửa cổ đợi ả?” Bách Lý Thần Hi cười nhạo nói: “Mấy lời ông vừa mới nói, ta xin trả lại cho ông.”

“Ngươi…” Nam tử vô cùng tức giận, lại muốn ra tay, thì bị người bên cạnh ngăn cản “Bát trưởng lão, ông đây là đang làm gì vậy? Nhớ lấy thân phận của ông, nhớ lấy đây là chỗ nào. Nếu như ông muốn Viện trưởng đích thân đến xử lý, vậy thì, ông có thể tiếp tục.”

“Nó gϊếŧ Tâm Nhi của ta. Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta bỏ qua?” Đó là con gái của hắn, sao có thể như vậy?

“Ngươi không cảm thấy nên xử lý thi thể của Tâm Nhi trước sao?” Thực sự là một tên ngu xuẩn, không hiểu rõ tình hình trước mắt.

“Được rồi, nên làm gì thì làm đi. Muốn vào Học viện Tinh Vân, ra phía sau xếp hàng, báo danh, đợi thông báo.”

Lời vừa nói, những người vây xung quanh đều tản ra. Quy quy củ củ biến mất. Mà cái tên bát trưởng lão gì đó cũng đồng thời mang con gái hắn biến mất theo những người lúc nãy.

“Chủ tử, mấy người người này là ai vậy? Sao lại đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất rồi? Lẽ nào tu vi của người ở đại lục Linh Xuyên đã đạt đến mức thay đổi hình thái rồi?” Đông Phương Thanh Thanh không nhịn được tặc lưỡi.

Ngự Thanh nhếch miệng “Bọn họ được như vậy, chẳng qua bởi vì bọn họ đi đường tắt thôi.”

“Ở đâu có đường chứ?” Mộ Dung Phong hỏi lại.

“Kết giới.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nâng mắt, ngước nhìn trời, nói chậm rãi “Trên bầu trời của Học viện Tinh Vân có một kết giới. Những người lúc nãy, là đến từ kết giới, rồi lại từ kết giới mà biến mất. Cho nên, nhìn qua mới sinh động như thế.”

“Hóa ra là như vậy.” Đông Phương Thanh Thanh và Mộ Dung Phong bừng tỉnh hiểu ra.

“Bây giờ chúng ta đi vào, hay là tìm một nơi để nghỉ ngơi?” Ngự Thanh nhìn Bách Lý Thần Hi, hỏi.

“Vào trong xem thử rồi nói tiếp.” Bách Lý Thần Hi lướt qua đội ngũ đang xếp hàng dài, nói “Đi đường tắt.”

“Được.” Đối với Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ vô cùng dung túng.

Vừa dứt lời, Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm lấy Bách Lý Thần Hi nhảy lên. Lúc bọn họ tiến đến gần kết giới, giữa không trung xuất hiện đồng thời hai lão giả. Một trái một phải ngăn Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ lại.

“Ai đó? Dám tự ý xông vào Học viện Tinh Vân.”

“Chỉ muốn đi xem thử Học viện Tinh Vân thôi mà. Đâu có ai quy định không được đi nơi này đâu nhỉ?” Bách Lý Thần Hi bình tĩnh hỏi ngược lại

“Đúng là không có ai quy định. Nhưng cũng muốn xem thử ngươi có năng lực đó không.”

“Nếu như có thể đi vào thì sao?”

“Vậy thì chúng ta sẽ không ngăn cản nữa.”

“Như vậy thì hai người có thể tránh đường rồi.”

“Người thì nhỏ nhưng khẩu khí lớn đó.”

“Hai ngươi chỉ cần tránh ra là được, sao phải nhiều lời?”

“Chúng ta cũng muốn xem thử. Ngươi có năng lực gì mà lại dám cuồng vọng như vậy.”

“Vậy các ngươi hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ.”

Vừa nói xong, Thân hình Bách Lý Thần Hi loáng một cái, liền lướt qua hai người, đi đến kết giới.