Tuyệt đối không thể sao? Ánh mắt Bách Lý Thần Hi hình như suy nghĩ gì đó, nàng liếc nhìn Linh Diên, có lẽ, vẫn là có khả năng.
“Vua Tinh Linh, ta biết trái tim của Tinh Linh là vật để tộc Tinh Linh trấn tộc, muốn người lấy ra đúng là có chút làm khó người, có điều thứ đó ta chắc chắn phải có được.” Bách Lý Thần Hi nói: “Ta tin rằng một ngày nào đó, các ngươi sẽ đích thân dâng lên.”
Sắc mặt Vua Tinh Linh, Linh Hoàn, Linh Diên đều cực kỳ khó coi, Bách Lý Thần Hi không đợi bọn họ lên tiếng đã nói: “Hôm nay, chúng ta không làm phiền quấy rầy nữa, cáo từ.”
Nói xong, Bách Lý Thần Hi nhìn về phía Ngự Thanh nói: “Ngự Thanh, chúng ta đi thôi.”
Nhìn bóng lưng của Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh, trong lòng Vua Tinh Linh luôn có một cảm giác khó nói lên lời, luôn có một chút bất an, đây chính là cảm giác mà bà chưa từng có.
Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh đã đi tới cửa, Bách Lý Thần Hi đột nhiên dừng bước chân những không quay đầu, lời nói đã thốt ra khỏi miệng.
“Linh Diên, tiễn chúng ta một đoạn được không?”
Lời này của Bách Lý Thần Hi rất lễ độ lại có điều khiến người ta không thể nghi ngờ.
Linh Diễn sững sờ, quay đầu nhìn Vua Tinh Linh, thấy Vua Tinh Linh gật đầu mới cất bước đuổi theo Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh.
Có Linh Diên dẫn đường, ra khỏi Hoàng Cung vô cùng dễ dàng.
Trên đường đi, cho dù là Bách Lý Thần Hi hay Ngự Thanh kể cả Linh Diên đều không có ai mở miệng nói chuyện.
Cho đến khi ra khỏi Hoàng Cung, đi tới miệng kết giới, Linh Diên mới hỏi: “Tại sao ngươi biết rõ trái tim Tinh Linh vô cùng quan trọng đối với tộc Tinh Linh mà còn nhất định muốn lấy nó?”
“Có được thứ trấn tộc của tộc Tinh Linh, tất nhiên là mang lại rất nhiều lợi ích...” Bách Lý Thần Hi nói đến rất nhẹ nhõm, chưa nói xong đã bị Linh Diên ngắt lời
Linh Diên nói: “Ta tin ngươi muốn trái tim của Tinh Linh nhất định lý do hợp lý nhưng lý do này, tuyệt đối không phải như lời ngươi nói.”
“Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?” Bách Lý Thần Hi bình tĩnh hỏi lại.
Linh Diên gật đầu: “Ta tin, cho nên, có thể nói cho ta biết tại sao không?”
“Linh Diên, ngươi chắc hẳn là đã trải qua cảm giác không thể cùng người thương ở bên nhau?” Bách Lý Thần Hi nhìn Linh Diên, đôi mắt màu tím giống như nhìn thấu nàng ấy.
Nghe vậy, Linh Diên sững sờ, sau đó cười khổ: “Đúng vậy…”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn nỗ lực một lần vì hạnh phúc của mình sao?” Bách Lý Thần Hi hỏi lại một lần nữa.
“Ta cố gắng rồi, thế nhưng...” Lời nói đến đây, Linh Diên không tiếp tục nói nữa, bỗng nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng, lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Thần Hi, không dám tin mà lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn trái tim của Tinh Linh là vì cứu người mình yêu sao?”
“Không sai.” Bách Lý Thần Hi nói thẳng: “Ta không chỉ cần trái tim của tộc Tinh Linh mà còn muốn máu của tộc Huyết.”
“Vậy nghĩa là bây giờ ngươi muốn đến tộc Huyết?” Linh Diên nhìn Bách Lý Thần Hi với khuôn mặt kinh ngạc, nàng ấy rất khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc là yêu sâu đậm như thế nào mới có thể khiến nàng không màng tất cả để đến rừng Tinh Linh?
“Đúng!” Giống như nhìn ra suy nghĩ của Linh Diên, Bách Lý Thần Hi nói: “Ở thế giới của ta, không có chuyện gì là không thể, mọi việc đều do người làm ra!”
Mọi việc đều do người làm ra!
Linh Diên hơi động lòng, nàng ấy lại càng cảm thấy khâm phục Bách Lý Thần Hi hơn: “Ngươi không sợ nguy hiểm sao? Nếu như ngươi có chuyện gì thì người mà ngươi yêu chẳng phải sẽ…” không thể nào tỉnh lại nữa sao?
Vài chữ cuối cùng Linh Diên không nói ra, có điều nàng ấy tin Bách Lý Thần Hi có thể nghe hiểu.
Bách Lý Thần Hi đúng là hiểu, nàng nói: “Ta sợ nguy hiểm nhưng ta càng sợ cuộc sống không có chàng.” Dừng lại một chút: “Có những lúc, hạnh phúc có được là do chính mình giành lấy, Linh Diên, có lẽ cả cuộc đời này, ngươi sẽ chỉ yêu một người đó, nếu lỡ mất thì sẽ không bao giờ yêu nữa.”
Nói đến thế thôi, Bách Lý Thần Hi bày tỏ rằng nàng sẽ quay lại, sau đó cả cơ thể bay lên cùng Ngự Thanh biến mất khỏi kết giới chỉ trong nháy mắt.
Nhìn kết giới mở ra rồi đóng lại, trong lòng Linh Diên vô cùng phức tạp.
Thật sự là nàng ấy yêu quá nhu nhược hay là nàng ấy yêu không đủ sâu đậm?
Những lời của Bách Lý Thần Hi không ngừng lởn vởn bên tai Linh Diên mãi không hề tiêu tan.
Cũng không biết đứng trong bao lâu, trong lòng Linh Diên cuối cùng đưa ra một quyết định: Có lẽ, nàng ấy thật sự còn có thể thử một lần nữa.
Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh ra khỏi kết giới, rõ ràng vẫn ngửi thấy mùi khó chịu còn lưu lại trong không trung, có điều đã không còn thấy bóng dáng của những thi thể nữa.
Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh cũng không quá để ý, đi thẳng về phía tộc Huyết.
Đi không được bao lâu, màn đêm dần dần buông xuống, trong rừng Tinh Linh vốn đã khá âm u ẩm ướt, trong gió đêm lại càng thêm chút quỷ dị.
Bách Lý Thần Hi thả đám người Đông Phương Thanh Thanh ra, vết thương của La Gia đã được Bách Lý Thần Hi chữa khỏi, trước đây Tư Đồ Mộng Liên dùng thần chú trên người y cũng đã được Ngự Thanh loại bỏ, bây giờ La Gia cũng được coi là thành viên trong tổ chức Quang của Bách Lý Thần Hi.
Trong đám người ngoại trừ Ngự Thanh thì người có cấp bậc tu luyện cao nhất là huynh đệ La Gia và Mẫn Gia, thế nên đương nhiên hai người họ một người đi phía trước mở đường, một người đi phía sau chặn lối, Văn Nhân Trạch, Văn Nhân Thụy, Đông Phương Thanh Thanh cùng đám người chia nhau ra đi trước sau bên trái bên phải của Bách Lý Thần Hi, Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh được bao bọc ở giữa, bảo đảm sự an toàn của nàng.
Càng tới gần địa bàn của tộc Huyết càng âm u quỷ dị, không khí dịu mát cũng trở nên ẩm ướt, phả vào mặt là không khí mang theo mùi vị máu tanh khiến người ta bất giác nhíu mày.
“Đều cẩn thận một chút.” Ngự Thanh lên tiếng với sắc mặt nghiêm trọng: “Bây giờ là đêm muộn, người của tộc Huyết đã bắt đầu xuất hiện, mọi người hãy đi cùng nhau, không được tách rời.”
Nghe Ngự Thanh nói như vậy tất cả mọi người ở đây đều lại gần Bách Lý Thần Hi hơn một chút, rất rõ ràng bọn họ muốn bảo vệ Bách Lý Thần Hi một cách chu đáo.
Thật ra với năng lực hiện tại của Bách Lý Thần Hi hoàn toàn không cần sự bảo vệ của người khác, thế nhưng đám người Đông Phương Thanh Thanh đã có lòng làm sao nàng có thể cự tuyệt? Hơn nữa lý do nàng thả bọn họ ra cũng chính là vì như thế.
Ngự Thanh vừa dứt lời không lâu, Bách Lý Thần Hi đi về phía trước chưa được vài bước đã lập tức dừng chân lại, ánh mắt lạnh lẽo, dùng ý niệm, đưa tay lên một viên cầu liền lao về phía trước.
Bùng cháy mãnh liệt đâm toạc bầu trời, tựa như mọc ra con mắt, vô cùng có mục đích.
Trong tầm mắt của mọi người, một đám bóng đen hiện lên, ngay sau đó, quả cầu lửa bay khắp nơi, một cây đại thụ sụp đổ vang động khắp trời.
Ngự Thanh lại gần Bách Lý Thần Hi một chút theo bản năng, bảo vệ nàng ở phía sau, nó dùng ý niệm nói với Bách Lý Thần Hi: “Mặc dù đối phương chỉ có một người, nhưng là cấp bậc tu luyện không thể đoán được, hơn nữa còn có ba giọt máu, là Đế Vương của Tộc Huyết.
“Làm sao ngươi biết?” Bách Lý Thần Hi không thể không khâm phục Ngự Thanh, làm sao nó có thể nhìn ra đối phương là ba giọt máu? Làm sao lại khẳng định đối phương là Đế Vương của tộc Huyết?
“Ngươi đừng quên, ta là Thần thú Thanh Long, nếu như ngay cả cơ thể tộc Huyết có mấy giọt máu cũng nhìn không ra, như vậy, ta có còn là Thần thú Thanh Long không? Thế thì lại kém cỏi quá.” Lời nói đến đây, Ngự Thanh giống như nhớ ra cái gì đó, trước khi Bách Lý Thần Hi lên tiếng, nó đã tiếp tục nói: “Trên người mỗi Đế Vương, đều có khí chất khó có thể miêu tả, cũng có thể gọi là khí chất của Đế Vương, cho dù giấu diếm thế nào thì bá khí cũng không thể nào che giấu được.:
Bách Lý Thần Hi ngẫm lại cũng thấy đúng, Ngự Thanh dù sao cũng là Thần thú, hơn nữa cấp bậc tu luyện đã khôi phục bảy phần, có thể đoán ra thân phận của đối phương, cũng không có gì kỳ lạ.
Khoảnh khắc Ngự Thanh dứt lời, một cái bóng giống như lửa đứng ở giữa không trung.
Ánh trăng chiếu lên người, lờ mờ không rõ, nhờ vào ánh trăng, có thể nhìn ra khuôn mặt của đối phương, dung nhan dù không quá rõ ràng, nhưng trong sự lờ mờ đó lại càng mang lại cho người ta một cái đẹp thần bí.
Mọi người ở đây đều sợ hãi, đám người Đông Phương Thanh Thanh không thể không khâm phục phản ứng của Bách Lý Thần Hi, bọn họ cảm thấy có sự khác lạ, vẫn còn không kịp ra tay thì Bách Lý Thần Hi đã nhận ra đối phương.
Điều bọn họ không biết chính là phản ứng của Bách Lý Thần Hi được rèn luyện qua từng lần địa ngục trần gian, bản năng của cơ thể sớm đã vượt qua phản ứng của não.
“Một đám phàm nhân mà cũng dám tùy ý bước vào vườn Tinh Linh, cũng dám xông vào tộc Huyết lúc nửa đêm, Bổn Hoàng ta nên nói các ngươi ngu xuẩn hay là ngây thơ đây?” Nam nhân mặc áo đỏ lên tiếng, những lời nói ra vô cùng điên cuồng.
“Bổn Hoàng?” Văn Nhân Trách lặp lại lời nói của đối phương, đột nhiên giật mình, ngẩng đầu lên, hiển nhiên có chút không dám tin: “Ngươi là Hoàng Đế của tộc Huyết?”
“Đúng.”. Hoàng Đế tộc Huyết trả lời ngắn gọn, sau đó nói: “Thấy ngươi cũng không quá ngu xuẩn, lập tức rời khỏi nơi này, Bổn Hoàng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không...”
Những lời phía sau, Hoàng Đế tộc Huyết còn chưa nói xong đã bị Bách Lý Thần Hi cướp lời, nàng hỏi: “Như thế nào? Muốn hút sạch máu của chúng ta, để chúng ta trở thành những cái xác khô?”
“Tộc Huyết vốn sống bằng máu.” Hoàng Đế của tộc Huyết nói như một lẽ dĩ nhiên: “Các ngươi tự tiện xông vào địa bàn của tộc Huyết, bất kể là ai gặp các ngươi cũng chỉ có một con đường chết.”
“Nhưng ngươi sẽ không gϊếŧ chúng ta.” Bách Lý Thần Hi nói vô cùng chắc nịch.
Đông Phương Thanh Thanh không khỏi nhìn về phía Bách Lý Thần Hi, trong lòng vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc nàng lấy tự tin ở đâu ra vậy? Mặc dù nàng vẫn luôn vô cùng tự tin, thậm chí có thể nói là vô cùng điên cuồng.
Hoàng Đế của tộc Huyết nhíu mày: “Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì Linh Diên...” Bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến bầu không khí xung quanh lập tức trở nên kỳ lạ.
Hoàng Đế tộc Huyết bỗng nhiên nheo mắt, toàn thân đều toát ra sự nguy hiểm, người vốn đứng ở giữa không trung, vào lúc này cũng xuống đất rồi từng bước từng bước lại gần Bách Lý Thần Hi.
Bách Lý Thần Hi không né đi chỗ khác, nàng đứng yên tại chỗ chờ hắn.
Lúc tới gần, Hoàng Đế của tộc Huyết hỏi: “Câu nói của ngươi có ý gì?”
“Quả nhiên vẫn cần người kia mới có thể khiến ngươi thay đổi.” Bách Lý Thần Hi khẽ thở dài, nói: “Quên không nói cho ngươi, chúng ta vừa mới từ tộc Tinh Linh ra.”
“Các ngươi không phải người của tộc Tinh Linh.” Hoàng đế của tộc Huyết nói rất chắc nịch.
Bách Lý Thần Hi nói: “Ta cũng đâu có nói chúng ta người của tộc Tinh Linh.” Dừng lại một chút: “Ta chỉ nói là mới từ tộc Tinh Linh ra mà thôi.”
“Tộc Tinh Linh có kết giới ngăn cản, ngoại trừ những tinh linh của tộc Tinh Linh thì hoàn toàn không người nào có thể tiến vào kết giới kia.”
Cũng chính vì lý do đó, Hoàng đế của tộc Huyết mới hoàn toàn bất lực với Linh Diên, vào không được, ra không được, sao lại bi thương như vậy chứ?
Đôi mắt của Hoàng Đế tộc Huyết chợt lóe lên nỗi cô độc nhưng lại bị Bách Lý Thần Hi dễ dàng nhìn ra, nàng nói: “Trong đó cũng bao gồm ngươi, đúng không?”
“Ngươi muốn nói gì?” Sắc mặt Hoàng đế của tộc Huyết tối sầm, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Ngươi kích động gì chứ? Thích Linh Diên cũng không phải chuyện mất mặt, không phải sao?” Bách Lý Thần Hi bình tĩnh nói: “Ta chỉ là muốn lấy một thứ từ trên người ngươi, đổi lại ngươi có thể ở bên cạnh công chúa của tộc Linh Tinh Linh Diên mà thôi.”
“Ngươi có thể cho ta gặp Linh Diên và ở bên cạnh nàng? Ngươi có bản lĩnh khiến Vua Tinh Linh đồng ý chúng ta ở bên nhau sao?” Hoàng đế củaTộc Huyết rõ ràng không tin, bất kể là ai cũng sẽ không tin đúng không?
“Nếu như ngươi đủ thành ý thì ta cũng sẽ đủ thành ý.” Bách Lý Thần Hi nói: “Hoàng đế Tộc Huyết ngươi chỉ có một tâm nguyện, Bách Lý Thần Hi ta cũng chỉ muốn một thứ mà thôi.”
“Ta dựa vào đâu mà tin tưởng ngươi?” Hoàng đế tộc Huyết khinh thường hỏi lại, chuyện mà hắn - đường đường một Hoàng đế tộc Huyết cũng không làm được thì dựa vào cái gì một người phàm có thể làm được?
“Ngươi chỉ cần nói đồng ý hay không là được rồi.” Bách Lý Thần Hi nói: “Nếu như không thể khiến Vua Tinh Linh gật đầu đồng ý các ngươi ở bên nhau, không thể khiế Linh Diên cam tâm tình nguyện theo ngươi rời đi, thì ngươi đều có thể bỏ qua những lời ta đã nói.”
“Ngươi có thể đưa ta đến Tinh Linh tộc?” Hoàng đế tộc Huyết hoàng vẫn không thể tin được.
Bách Lý Thần Hi gật gật đầu: “Ta dám giao dịch cùng với ngươi thì tất nhiên đã nắm chắc.”
“Vậy, ngươi muốn có được thứ gì từ trên người ta?” Hoàng đế tộc Huyết rất tò mò, thứ gì có thể khiến cho nàng liều lĩnh không màng tất cả mà đến rừng Tinh Linh, lại còn vắt óc suy nghĩ điều kiện với hắn? “Một giọt máu.” Bách Lý Thần Hi cũng không quanh co lòng vòng, nàng nói thẳng.
Hoàng đế tộc Huyết kinh hãi, ánh mắt nhìn Bách Lý Thần Hi cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Máu của Tộc Huyết với mỗi người trong tộc Huyết mà nói, đều là sự tồn tại của sinh mệnh, một khi mất đi, sinh mệnh cũng dần mất đi, hơn nữa hắn là Hoàng đế, hắn nhiều hơn người bình thường của tộc Huyết một giọt máu, máu của Hoàng đế, một khi mất đi thì sẽ không còn là Hoàng đế nữa.
Một thứ trân quý như thế, hắn có thể dùng để đổi lấy cái hạnh phúc chưa chắc chắc kia không?
Phản ứng của Hoàng đế tộc Huyết cũng nằm trong dự liệu của Bách Lý Thần Hi, nàng nói: “Ta biết yêu cầu như thế này có chút làm khó người khác, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, trong lòng ngươi, rốt cuộc là Linh Diên quan trọng hay vị trí Hoàng đế quan trọng.”
Nói đến đây, Bách Lý Thần Hi không tiếp tục nói nữa, có điều, Ngự Thanh lại lên tiếng, nó nói: “Tộc Huyết chỉ mình ngươi là Hoàng đế có hai giọt máu, coi như mất giọt của đế vương kia, thì với cấp bậc tu luyện của ngươi, ngươi vẫn sẽ là Hoàng đế tộc Huyết, hơn nữa, mất đi máu của đế vương, cũng sẽ không ảnh hưởng đến con cái của người sau này, chỉ cần là con của ngươi thì nhất định sẽ có hai giọt máu.” Chỉ là, sau khi mất đi giọt máu của đế vương, khó tránh khỏi sẽ chọc đến một số người bất mãn và phản bội, như có thể trấn giữ, đè xuống thì hắn vẫn có thể là Hoàng đế.
Lời của Ngự Thanh thẳng thắn, Hoàng đế tộc Huyết ngước mắt nhìn về phía Ngự Thanh, khuôn mặt dò xét, ngay cái nhìn đầu tiên hắn bọn họ không bình thường, nhưng hắn không ngờ Ngự Thanh sẽ biết những thứ này.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết những thứ này?”
“Ta chính là Thanh Long.” Dường như vì muốn có được lòng tin của Tộc Huyết hoàng, Ngự Thanh lập tức phóng ra Uy Áp của Thần thú, chỉ trong nháy mắt rồi thu lại.
“Thần thú Thanh Long?” Cảm nhận rõ ràng Uy Áp của Thần thú, sắc mặt nhìn Ngự Thanh của Hoàng đế tộc Huyết cũng thay đổi.
“Đúng thế.” Ngự Thanh gật đầu.
Nếu như trước đó Hoàng đế tộc Huyết vẫn còn lo lắng, nhưng sau khi biết thân phận của Ngự Thanh, hắn không có gì phải lo lắng nữa.
“Vậy nàng ta là...” Hoàng đế tộc Huyết suy đoán, có thể khiến Thần thú Thanh Long đi bên cạnh thì nhất định không phải người bình thường. Nhưng, hắn còn chưa nói xong đã bị Ngự Thanh ngắt lời: “Lúc nào nên biết, ngươi tự nhiên sẽ biết thôi.”
Hoàng đế tộc Huyết cũng không hỏi tiếp nữa, hắn nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu như ta ở bên cạnh Linh Diên ta sẽ tự tay dâng máu của đế vương cho ngươi.”
Bách Lý Thần Hi nói: “Được, chúng ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai đến tộc Tinh Linh.”
Hoàng đế tộc Huyết cũng không phản đối, đưa đám người Bách Lý Thần Hi đến tộc Huyết, chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, đám người Bách Lý Thần Hi xuất phát một lần nữa.
Đúng như dự đoán của Bách Lý Thần Hi, đoàn người mới vừa đi tới miệng kết giới đã nhìn thấy Linh Diên từ kết giới đi ra.
Bách Lý Thần Hi thầm nghĩ: Linh Diên quả nhiên không phụ những lời hôm qua nàng nói.
Linh Diên nhìn thấy đám người Bách Lý Thần Hi, có chút ngây ngẩn, có điều tầm mắt của nàng ấy rơi lên người Hoàng đế tộc Huyết đang đứng bên phải của Bách Lý Thần Hi.
Bách Lý Thần Hi nhìn sáng bên cạnh thấy Hoàng đế tộc Huyết và Linh Diên nhìn nhau, trong mắt hai người rõ ràng đều có lửa, có hơi ấm và tình yêu.
Đám người Bách Lý Thần Hi cũng không quấy rầy, lui lại vài bước, lặng lẽ nhìn bọn họ.
“Linh Diên...” Cuối cùng là Hoàng đế tộc Huyết mở miệng trước, hết sức thâm tình.
“Trúc Thanh...” Linh Diên nước mắt long tròng, khuôn mặt vô cùng cảm động.
Trúc Thanh đến gần Linh Diên, Linh Diên cũng đến gần Trúc Thanh, chỉ còn cách nhau vẻn vẹn một bước, hai người đều dừng bước, ánh mắt quyến luyến.
Đột nhiên, Trúc Thanh đưa tay ôm lấy Linh Diên vào lòng, Linh Diên ôm thật chặt.
Nhất thời, mọi thứ xung quanh yên lặng như tờ, chỉ còn lại cảnh tượng động lòng người.
Thật lâu sau, Trúc Thanh mới buông Linh Diên ra, đau lòng thốt ra một câu: “Nàng gầy rồi...”
“Chàng lẽ nào cũng không phải vậy sao?” Linh Diên đưa tay, đau lòng vuốt khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Trúc Thanh đưa tay lên nắm chặt tay của Linh Diên, nói: “Lần này, ta sẽ không buông tay nữa.”
Linh Diên nói: “Lần này, ta cũng sẽ không quay người đi.”
Quá khứ đã xảy ra chuyện gì đều không quan trọng nữa, chí ít, trái tim của hai người luôn ở bên nhau, trong tim của hai người luôn có đối phương, dù là họ bất đắc dĩ phải chia rẽ, từng đau lòng, từng oán, từng hận, cuối cùng cũng không thắng nổi tình cảm.
Sau khi nghe những lời nhắc nhở của Bách Lý Thần Hi hôm qua, trái tim Linh Diên cũng trở nên kiên định.
Điểm này, Bách Lý Thần Hi cũng nhìn thấy, khóe môi bất giác cong lên.
“Ngôn Kỳ, chàng đã thấy chưa? Mọi chuyện đang từng bước tiếp diễn theo kế hoạch, ta tin không lâu nữa ta có thể lấy được máu của Đế vương Tộc Huyết và trái tim của Tinh Linh tộc, đến lúc đó, chàng sẽ được cứu và chúng ta sẽ không phải chia xa nữa rồi đúng không?
Vẻ yếu ớt của Bách Lý Thần Hi đều lọt vào mắt Ngự Thanh, trong lòng hắn có chút đau lòng thoáng qua, cơ hồ có thể nghe thấy một tiếng thở dài, nói: “Thứ cần có được chúng ta đều có được rồi.”
“Ừ, ta biết!” Bách Lý Thần Hi gật đầu, không nói thêm nữa.
Yên lặng một hồi, Trúc Thanh cùng Linh Diên đi tới, Trúc Thanh và Linh Diên nói Bách Lý Thần Hi đã đồng ý giúp bọn họ, khiến Vua Tinh Linh đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, Linh Diên đi thẳng vào vấn đề: “Thần Hi, ngươi thật sự có cách khiến mẫu hậu ta đồng ý cho chúng ta ở bên nhau sao?”
Linh Diên không dám tin, Bách Lý Thần Hi cười thần bí: “Mọi việc đều do người làm ra!”