Phế Tài Nghich Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Chương 115: Kẻ tấn công thần bí.
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Thời gian gần đây ở kinh thành Liệt Diễm Quốc liên tiếp xảy ra nhiều vụ án mạng, trước có một phi tần, một cung nô bị gϊếŧ, sau lại có quần thần bị phế, bị tru vi cửu tộc, sau lại có gia tộc bị diệt tộc, bây giờ phủ tướng quân lại xảy ra án mạng.
Nếu những chuyện lúc trước đều liên quan đến Bách Lý Thần Hi, vậy thì cái chết của trưởng chi tử hội trưởng Bách Lý trong phủ tướng quân thì sao?
Khi phủ tướng quân treo đèn lồng trắng để làm tang lễ thì mọi người bắt đầu suy đoán, sau khi biết được là Bách Lý Vân Thiên chết thì mọi người lại càng sôi trào lên.
Phải biết rằng Bách Lý Vân Thiên thân là hội trưởng hiệp hội ma pháp, cấp bậc tu vi chính là Ma Đạo Sư, ở đại lục Tây Xuyên này được tính là cao thủ đứng đầu, vậy thì ai là người có bản lĩnh có thể gϊếŧ hại ông ấy đây?
Bách Lý Thần Hi ở phủ tướng quân thủ hiếu ba ngày, Ngự Thanh vẫn luôn ở cùng nàng, Nạp Lan Ngôn Kỳ bởi vì bận chuyện dịch cháy quán, lại muốn âm thầm điều tra xem là ai xuống tay với phủ tướng quân, cho nên hắn rất bận rộn, chỉ có buổi tối mới có thể đến với Bách Lý Thần Hi.
Có người bắt nạt đến trên đầu nàng thì đương nhiên Bách Lý Thần Hi cũng không rảnh rỗi, nhiệm vụ của bọn Đông Phương Thanh Thanh đã được nàng sắp xếp từ lâu, sau khi chuyện của phủ tướng quân xảy ra, người mà nàng không định cử đi là Mẫn Gia rốt cuộc cũng phải ra trận, nhiệm vụ này chủ yếu là tra ra người đã xuống tay với phủ tướng quân.
Thời gian ba ngày trôi qua chỉ trong chớp mắt, sau khi Bách Lý Thần Hi đưa Bách Lý Vân Thiên an táng trên núi cao xong, để cho Bách Lý Ứng Phong ở đó một chút, nàng liền ôm Ngự Thanh trở về Tê Phượng Cung, kế hoạch vốn có của nàng không thể không được ưu tiên.
Sau khi Bách Lý Thần Hi hồi cung, không có đi tìm Nạp Lan Ngôn Kỳ ngay mà là đi tắm rửa trước, thay đổi quần áo xong, ngẫm nghĩ xem nên làm sao để tiếp tục chuyện sau đó.
Nạp Lan Ngôn Kỳ biết Bách Lý Thần Hi hồi cung, vốn tính sẽ tự mình đi đón nàng nhưng nề hà quá nhiều chuyện, làm hắn bận đến mức chân không chạm đất, căn bản không có cách nào phân thân.
Bách Lý Thần Hi rất mệt, chỉ là Nạp Lan Ngôn Kỳ còn chưa có đến, thời gian gần một ngày mà vẫn chưa gặp nhau, nàng không có cách nào bình yên ngủ được.
Lại chải đầu rửa mặt lần nữa, Bách Lý Thần Hi đi đến Ngự Thư Phòng, đích thân chuẩn bị vài món ăn, để vào hộp thức ăn, mang theo đi đến Ngự Thư Phòng.
Lúc đó Nạp Lan Ngôn Kỳ còn đang đàm luận chuyện dịch quán bị phóng hỏa và chuyện phủ tướng quân bị tập kích với Nạp Lan Ngôn Triệt
"Cái gì, không tra ra gì cả?" Sắc mặt Nạp Lan Ngôn Kỳ ngưng trọng hỏi Nạp Lan Ngôn Triệt.
"Chứng cứ bên ngoài đều nhắm vào Thần Quý Phi, nhưng chúng ta đều biết là không phải nàng, nàng cũng không có động cơ tất yếu để đi đốt dịch quán." Nạp Lan Ngôn Triệt thành thật trả lời: "Chỉ là có hơi kỳ lạ.”
"Ồ?" Ngữ khí bình tĩnh, thể hiện chủ nhân của nó đang hứng thú.
"Ta vốn tách hai việc ra để điều tra, nhưng ngươi đoán xem lúc ta điều tra phát hiện ra ai?" Nạp Lan Ngôn Triệt không đáp hỏi lại.
Nạp Lan Ngôn Kỳ không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra: "Nếu ngươi phát hiện thủ hạ của Thần Hi đang điều tra thì cũng không có gì kỳ quái, dựa vào tính tình của Thần Hi, nếu có người động thủ với người nhà nàng, thì nàng nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.”
"Ngươi chỉ nói đúng một chút." Nạp Lan Ngôn Triệt nói: "Người của hoàng tẩu không chỉ đi theo Mộng Liên, mà còn quan sát Băng Minh, trong phòng ta đột nhiên có nhiều thêm một số thứ.”
Lúc này Nạp Lan Ngôn Kỳ không có cắt ngang lời Nạp Lan Ngôn Triệt nói, mà là từ từ đợi hắn ta nói tiếp.
Nạp Lan Ngôn Triệt móc trong lòng ngực ra hai mảnh giấy có in hình dấu giày, cùng với một cái túi thơm thuộc về Tư Đồ Mộng Liên, nói: "Hai cái dấu giày và túi thơm này ta đều đã tự mình tra qua, một cái túi thơm và một dấu giày là thuộc về Mộng Liên, và một vết dấu giày khác là thuộc về Băng Minh.”
"Từ điểm này cho thấy Mộng Liên và Băng Minh đều rất khả nghi.”
"Ta đã cẩn thận kiểm tra phía sau cây đại thụ của dịch quán và phát hiện từng có người ở đó.”
"Túi thơm là được phát hiện trong bụi cỏ dưới tàng cây, rõ ràng là trong lúc vô ý đã rơi xuống, tuy nói nơi đó cách dịch quá không xa, nhưng cũng không tính là gần, mà chỗ kia vừa lúc lại là góc chết, muốn phỏng hỏa linh tinh căn bản không có khả năng, điều này cũng có nghĩa là nếu chúng ta không phát hiện vụ đốt phá nhân tạo thì cũng sẽ không đi đến bên kia xem một chút.”
"Vào đêm hoặc trước khi xảy ra vụ cháy dịch quán, hẳn là Mộng Liên đã đi tìm Băng Minh, sau khi xảy ra hỏa hoạn, Băng Minh người luôn luôn nhiều lời, không buông tha bất cứ cơ hội nào để gây tổn hại cho chúng ta tại sao lại đột nhiên trở nên trầm mặc, hoàng huynh không cảm thấy kỳ quái sao?”
"Chỉ dựa vào một cái túi thơm và một dấu giày mà đưa ra đáp án như vậy không khỏi có chút gượng ép?" Nạp Lan Ngôn Kỳ không nhịn được hỏi lại.
"Ta cũng từng có hoài nghi như vậy, chỉ là ta đã điều tra cẩn thận, huân hương trong túi thơm đó chỉ có duy nhất mình Mộc Liên, ngoại trừ nàng thì không có người nào dùng loại huân hương này nữa." Nạp Lan Ngôn Triệt kiên nhẫn giải thích: "Về dấu giày, ta vẫn luôn kiểm chứng mãi, ta phát hiện ra một sự thật dấu giày của mỗi người đều khác nhau.”
"Ngươi cho rằng Mộng Liên làm như vậy thì có lợi ích gì cơ chứ?" Nạp Lan Ngôn Kỳ suy tư hỏi.
"Đây cũng là chỗ mà ta nghĩ không thông." Nạp Lan Ngôn Triệt thành thật nói.
Nạp Lan Ngôn Triệt vừa dứt lời, thì giọng của Bách Lý Thần Hi đã truyền từ bên ngoài vào.
“Lâm An công công, Hoàng Thượng có ở trong không?”
"Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng đang ở bên trong thương nghị chuyện quan trong cùng Triệt vương gia.”
“Ta biết rồi.”
"Ngài có muốn nô tài giúp ngài thông truyền không?”
"Không cần một mình ta vào là được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
"Vâng!”
Nạp Lan Ngôn Triệt nhìn về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ, sâu trong mắt người sự nguy hiểm ngưng trọng đã sớm biến mất không thấy đâu, và được thay thế bằng sự ôn nhu vô tận.
Nhìn nhìn đột nhiên Nạp Lan Ngôn Triệt cảm thấy hơi hoảng hốt, đã từng có lần hắn ta cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, nhưng đáng tiếc nàng vẫn cự tuyệt hắn ta.
Cho rằng đã quên rồi, thật ra chỉ là lừa mình dối người đem nó giấu ở chỗ sâu nhất mà thôi.
Bách Lý Thần Hi tượng trưng giơ tay gõ gõ cửa, mang theo hộp thức ăn đẩy cửa đi vào.
"Thần Hi, sao nàng lại đến đây?" Tuy hắn hỏi như vậy, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy hắn đang vui vẻ đến nhường nào.
Nạp Lan Ngôn Triệt cũng gọi một tiếng: "Hoàng tẩu…”
"Ta đến để gặp ngươi." Bách Lý Thần Hi đem hộp đồ ăn đặt lên trên bàn, nói: "Chắc là ngươi cũng đói bụng rồi, nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Không cần mở ra Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng có thể đoán được là do Bách Lý Thần Hi tự mình làm, cũng chỉ khi nàng tự mình làm cái gì đó, nàng mới có thể dùng hộp đồ ăn của mình mà bưng đến.
Nạp Lan Ngôn Kỳ duỗi tay mở hộp đồ ăn, một cỗ hương thơm xông vào mũi, làm cho người ta càng muốn ăn hơn.
Nạp Lan Ngôn Triệt nhìn thoáng qua Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi, chậm rãi thối lui.
"Triệt, ở lại ăn cơm đi." Bách Lý Thần Hi gọi Nạp Lan Ngôn Triệt đang muốn đi lại, nói: "Đương nhiên nếu ngươi ghét bỏ đồ ăn ta làm không thể ăn, vậy thì ta sẽ không giữ ngươi lại.”
"Hắn ta ghét bỏ? Trừ phi vị giác hắn có vấn đề." Nạp Lan Ngôn Kỳ thuận miệng nói tiếp.
"Sau này dù hắn muốn ghét bỏ cũng chỉ sợ không có cơ hội." Bách Lý Thần Hi dọn đồ ăn trong hộp xong, vừa nói: "Cũng không biết các ngươi có quen ăn mấy món này hay không.”
Thật ra đồ ăn mà Bách Lý Thần Hi chuẩn bị là điểm tâm của thế kỷ 21, trù nghệ nàng đã từng học tập qua, đương nhiên không cần phải nghi ngờ.
Nạp Lan Ngôn Kỳ và Nạp Lan Ngôn Triệt đối với những món này đều chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy, đương nhiên càng chưa từng ăn qua.
Bách Lý Thần Hi không ăn, mà nàng nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ ăn, thỉnh thoảng Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ đưa một miếng đến, nàng sẽ há miệng ăn.
"Hoàng tẩu, những thứ này là gì vậy? Tại sao ta chưa từng ăn qua?" Nạp Lan Ngôn Triệt ăn một miếng bánh kem, nhịn không được hỏi.
Bách Lý Thần Hị nói: "Nếu ngươi thích, chút nữa ta sẽ làm một ít cho ngươi mang về.”
"Được đó!" Nạp Lan Ngôn Triệt không khách khí chút nào.
Sau khi ăn đồ ăn xong, Nạp Lan Ngôn Triệt đứng dậy cáo từ, ngay lập tức trong ngự thư phòng chỉ còn hai người Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ.
Nạp Lan Ngôn Kỳ kéo Bách Lý Thần Hi ngồi lên đùi mình, ôn nhu nhìn nàng hỏi: "Có phải nàng muốn nói gì với ta hay không?”
Từ lúc hắn ăn, thì Bách Lý Thần Hi đã nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền cảm thấy nanf không đúng, đã muốn hỏi từ sớm, nhưng cố gắng chống đỡ cho đến bây giờ cũng đã rất tốt rồi.
“Đúng vậy.” Bách Lý Thần Hi thành thật nói “Ngày mai ta phải rời đi rồi.”
“Cái gì?” Giọng của Nạp Lan Ngôn Kỳ đột nhiên cất cao: "Tại sao lại đột nhiên như vậy? Nếu nàng định kiểm tra người đã xuống tay với phủ tướng quân, vậy thì ta có thể giúp nàng, nàng không cần phải rời đi."
"Không liên quan đến chuyện đó." Bách Lý Thần Hi nói: "Ta đã sớm nói với ngươi một ngày nào đó ta sẽ rời đi, vốn dĩ dự tính là ba năm sau, nhưng hai ngày này ta suy nghĩ một chút nên đã lên kế hoạch trước.”
"Tại sao lại lên trước?" Nạp Lan Ngôn Kỳ không tin không có lý do gì mà Bách Lý Thần Hi lại quyết định như vậy.
Sau khi nói xong đột nhiên có ánh sáng lóe lên trong đầu Nạp Lan Ngôn Kỳ, ánh mắt sáng quắc nhìn Bách Lý Thần Hi: "Lúc nàng đi xin Mộng Liên chế đan dược, muội ấy đã nói với nàng cái gì sao?”
"Ngôn Kỳ, ngươi thông minh như vậy, người yêu ngươi mà không có được tình yêu của ngươi, chắc chắn sẽ rất đau khổ." Bách Lý Thần Hi giơ tay xoa mặt Nạp Lan Ngôn Kỳ, nhẹ nhàng miêu tả dung nhan của hắn, chậm rãi nói: "Ta và nàng ta đã có một hiệp nghị, ta rời đi ba năm, nàng ta lợi dụng thời gian ba năm này để tranh thủ tình cảm với ngươi. Nếu trong vòng ba năm, ngươi đã tiếp nhận nàng ta rồi, vậy thì dù là một bước ta cũng sẽ mãi mãi không đặt chân đến Liệt Diễm Quốc, nếu như ngươi không thê ryêu nàng ta, không thể tiếp nhận nàng ta, vậy thì ta sẽ trở về.”
"Từ nhỏ ta đã lớn lên cùng muội ấy, nếu có thể yêu muội ấy như lời nàng nói thì đã sớm yêu, ta còn cần phải yêu nàng sao?" Nạp Lan Ngôn Kỳ phản đối: "Các ngươi giao dịch như vậy có từng nghĩ đến cảm nhận của ta không?”
"Ngôn Kỳ, ngươi vẫn luôn biết rồi ta sẽ rời đi mà đúng không? Không phải ta vẫn đứng ở phía sau ngươi hay sao?" Bách Lý Thần Hi nói: "Kế hoạch vốn là sau ba năm ta sẽ rời đi, bây giờ ta cũng chỉ là đi sớm một bước mà thôi." Dừng một chút, nàng nói: "Ta không thể trở về tìm ngươi, nhưng ngươi có thể tới tìm ta mà, không phải sao?”
Nạp Lan Ngôn Kỳ sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười: "Nàng thật đúng là biết cách lợi dụng sơ hở.”
"Đó là điều cần thiết. Bách Lý Thần Hi kiêu ngạo nâng cằm lên, nói: "Nếu chưa nghĩ ra việc này làm sao ta có thể đồng ý với Tư Đồ Mộng Liên dễ dàng như vậy được?”
"Nếu theo lời nàng nói, vậy thì thả nàng rời đi cũng không phải là không thể." Nạp Lan Ngôn Kỳ nghĩ nghĩ, nói: "Chỉ là, nàng phải đồng ý với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đột nhiên Bách Lý Thần Trăm có một loại dự cảm không lành, quả nhiên…