Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 102




Bách Lý Thần Hi thật sự rất tức giận, cô dùng lời nói tàn nhẫn vì muốn dập tắt cơn tức của mình.

Nạp Lan Ngôn Kỳ biết bản thân đuối lý, chỉ nghĩ nên làm sao để dỗ Bách Lý Thần Hi, chưa từng nghĩ đến nàng sẽ nghi ngờ lời hắn đã từng nói yêu với nàng, làm cho nàng tức đến nổi lửa giận bùng cháy lên.

"Bách Lý Thần Hi, ta đối với nàng thế nào chẳng lẽ nàng không nhìn ra được sao? Vì nàng ta đã làm nhiều chuyện như vậy…”

Trong lòng nói mình phải dập lửa, phải dỗ dành Bách Lý Thần Hi, nhưng mà lời nói ra khỏi miệng lại không như vậy, Nạp Lan Ngôn Kỳ ước có thể cho mình một bạt tai.

Lửa giận của Bách Lý Thần Hi càng bốc cháy cao hơn, trực tiếp đánh gãy lời của Nạp Lan Ngôn Kỳ, đôi mắt đỏ ngầu hét lên: "Là ta ép ngươi làm sao? Từ giờ trở đi ngươi có thể bỏ qua ta, để đi chăm sóc thanh mai trúc mã của ngươi cho tốt rồi.”

"Thần Hi, chúng ta đừng cãi nhau nữa nàng nghe ta giải thích được không?" Nghe Bách Lý Thần Hi hét lên như vậy, thế mà Nạp Lan Ngôn Kỳ lại bình tĩnh trở lại, lần đầu tiên hắn có thể chắc chắn rằng trong lòng Bách Lý Thần Hi cũng có hắn, làm cho trái tim hắn ngay lập tức cảm thấy thật tuyệt vời, trong vô thức giọng nói cũng nhu hòa xuống theo.

"Còn có gì để giải thích nữa?" Bách Lý Thần Hi tức giận trợn mắt nhìn: "Ta đã sớm nói rồi ngươi làm nam nhân của Bách Lý Thần Hi ta, thì cũng chỉ có thể làm nam nhân của một mình Bách Lý Thần Hi ta mà thôi. Nếu ngươi muốn ở với một người nữ nhân khác, ta sẽ không phản đối, chỉ là đừng đến cửa của ta nữa…”

"Thần Hi, chuyện đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn." Đến cả Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng cảm thấy lời giải thích này thật miễn cưỡng.

"Ngoài ý muốn? Vậy mà người ngươi lại đè lên người nàng ta, hôn nàng ta?" Bách Lý Thần Hi nói: "Nạp Lan Ngôn Kỳ ngươi đừng có nói nhiều nữa, ngươi chỉ cần nói cho ta biết việc này ngươi tính thế nào đây?”

"Chuyện này…" Hắn căn bản không nghĩ đến chuyện đó nữa, phải làm sao? Tất cả mọi thứ trong đầu hắn đều chỉ là làm cách nào để dỗ dành nàng, nếu ả là nữ nhân khác, vậy thì hắn không cần do dự, trực tiếp sung quân*.

*Sung quân: Nói người phạm tội dưới thời phong kiến bị đày ra biên giới làm lính thú.

Nhưng đối phương lại là Tư Đồ Mộng Liên đấy, là tiểu sư muội của hắn, nếu xử lý không tốt, sẽ không có cách nào nói chuyện với sư phụ, suy cho cùng người sư phụ thương nhất vẫn là Tư Đồ Mộng Liên.

"Làm sao? Luyến tiếc không nỡ buông tay à?" Thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ do dự, không còn nghi ngờ lửa trong lòng Bách Lý Thần Hi lại cháy thêm một phen nữa, như muốn tràn ra ngoài thiêu đốt tất cả.

"Không phải…" Nạp Lan Ngôn Kỳ nhanh chóng phủ nhận, sau khi phủ nhận lại muốn giải thích một chút, nhưng câu nói kế tiếp còn chưa nói khỏi miệng, đã bị đánh gãy không chút lưu tình.

Bách Lý Thần Hi nói: "Tốt nhất là không phải, vậy sau này tốt nhất ngươi đừng để ta nhìn thấy các ngươi ở bên nhau, nếu không ta sẽ phế lão nhị của ngươi.”

Khóe miệng Nạp Lan Ngôn Kỳ nhếch lên: "Phế rồi làm sao tính phúc cho ngươi đây?”

Bách Lý Thần Hi nói: "Người muốn tính phúc cho ta rất nhiều…”

Nạp Lan Ngôn Kỳ tức giận: "Ngươi dám bò tường* thử xem?”

*Bò tường: ý chỉ hồng hạnh xuất tường.

"Người đã bò tường thì không có tư cách nói những lời này." Bách Lý Thần Hi kiêu ngạo xoay người, nói: "Chuyện đã xảy ra ta không muốn so đo nữa, chỉ là bây giờ ngươi cần phải chọn một đáp án.”

"Ta cho ngươi hai sự lựa chọn: Một là ở lại đây ngủ sàn nhà, hai là rời đi sau này mãi mãi đừng bao giờ đến cửa của ta nữa.”

"Có thể ngủ trên giường không?" Nạp Lan Ngôn Kỳ hỏi Bách Lý Thần Hi.

"Ngươi đoán xem?" Bách Lý Thần Hi không đáp hỏi lại, cuối cùng trực tiếp ném lại một câu: "Không muốn ngủ sàn thì cút đi.”

"Thần Hi…”

"Đừng có nói chuyện với ta nữa, bằng không ta không chắc rằng mình có thể kiềm chế không ném ngươi ra ngoài.”

Vì vậy, đường đường là vua của một nước phải đáng thương ngủ dưới sàn nhà.

Không phải là do Nạp Lan Ngôn Kỳ vô năng, mà là do hắn quá yêu mà thôi.

Không sai tuy rằng Bách Lý Thần Hi là ma pháp song tu, hay là toàn hệ ma pháp, nhưng vẫn kém xa Nạp Lan Ngôn Kỳ, nếu Nạp Lan Ngôn Kỳ thật sự vùng lên thì cơ hội đánh trả của Bách Lý Thần Hi căn bản không có.

Chỉ cần là Nạp Lan Ngôn Kỳ thì cho dù là Bách Lý Thần Hi, Tư Đồ Mộng Liên hay cả Nạp Lan Ngôn Triệt cũng đều không đánh lại.

Bách Lý Thần Hi nhắm mắt lại nằm trên giường, trong đầu đều là màn hôn môi của Tư Đồ Mộng Liên và Nạp Lan Ngôn Kỳ, cho dù nói là không quan tâm nhưng trong lòng lại để ý muốn chết, nếu không cố gắng kiềm chế, thì nàng sẽ thật sự gϊếŧ người.

Lần đầu tiên Nạp Lan Ngôn Kỳ nằm trên sàn nhà, nhưng hắn cũng không bất mãn với quyết định của Bách Lý Thần Hi, ngược lại trong đầu đều là thái độ của Bách Lý Thần Hi lúc nhìn thấy hắn và Tư Đồ Mộng Liên hôn nhau.

Từ đầu đến cuối Bách Lý Thần Hi đều biểu hiện rất thành thật, nàng tức giận, thậm chí hắn còn cảm nhận được sát khí của nàng, cùng với đau lòng không thể nào che giấu.

Chỉ cần nhớ đến đôi mắt tím chứa đựng tràn đầy cảm xúc của Bách Lý Thần Hi, hắn liền muốn tát cho mình hai cái. Hắn vẫn luôn nói phải bảo vệ nàng, cho nàng tất cả những gì nàng muốn, dùng trái tim của mình để đổi trái tim của nàng, hy vọng một ngày nào đó có thể khiến cho trái tim của nàng thay đổi. Nhưng kết quả người làm nàng đau lòng cũng chính là hắn.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn bóng dáng Bách Lý Thần Hi quay lưng lại với hắn, trong lòng đau thắt.

Thời gian trước hai người hai người ở bên nhau thật sự rất tuyệt, nhưng bây giờ với họ mà nói đều rất gian nan.

Nạp Lan Ngôn Kỳ muốn gọi Bách Lý Thần Hi, nhưng lại sợ nàng đã ngủ, ngủ không được nên hắn đứng dậy, ngồi trước giường nàng, muốn nhìn ngắm gương mặt nàng.

Bách Lý Thần Hi làm sao có thể ngủ được? Mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu đều hiện lên những hình ảnh đó.

Bách Lý Thần Hi cũng cảm thấy mình đã để ý nhiều, ở đại lục Tây Xuyên này thì điều đó rất bình thường, nhưng mà nàng lại để ý muốn chết.

Sau khi bình tĩnh lại, Bách Lý Thần Hi làm sao lại không nghĩ đến Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn luôn dung túng nàng? Nếu không phải vì yêu, thì một đế vương cao cao tại thượng như hắn, sao phải ủy khuất ở đây chịu sự tức giận của nàng.

Bách Lý Thần Hi biết Nạp Lan Ngôn Kỳ đang ngồi bên giường nhìn nàng, nhưng nàng vẫn nhắm chặt mắt, không có chút suy nghĩ muốn quay đầu lại.

Không còn cách nào vì đã để ý quá mức, cho nên trong nhất thời nàng không có cách nào tiêu tan.

"Thần Hi, ta biết tạm thời nàng không thể tha thứ cho ta, không sao đâu, ta sẽ đối xử tốt với nàng gấp bội, để nàng tha thứ cho ta, chỉ cần nàng đừng đuổi ta ra khỏi trái tim nàng thôi, được không?" Nạp Lan Ngôn Kỳ vuốt mái tóc đẹp của Bách Lý Thần Hi, chậm rãi nói: "Hai ngày này đúng là ta ở trong điện Quang Minh, cũng đúng là ta chăm sóc Mộng Liên, chỉ là chúng ta thật sự rất trong sạch, ngoại trừ cái hôn mà nàng nhìn thấy.”

Bách Lý Thần Hi không mở mắt, không nói gì, cũng không động đậy chút nào, đợi Nạp Lan Ngôn Kỳ từ từ kể ra: "Ta, Triệt, Điệp Y, Mộng Liên, bốn người chúng ta có cùng một sư phụ, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau tu hành.

"Sau khi sư phụ rời đi, Điệp Y trở về Mộc Phong quốc, mà ba người chúng ta thì cùng nhau về Liệt Diễm Quốc.”

"Cho dù là trước khi ta đoạt vị, hay sau khi ta đoạt vị, thì Triệt và Mộng Liên là người giúp đỡ ta nhiều nhất, nhưng ta vẫn luôn xem muội ấy là muội muội, chưa từng có ý nghĩ sẽ tiến thêm một bước phát triển với muội ấy.”

"Thần Hi, nàng biết không? Trước khi ta quen biết nàng, ta còn cho rằng mình bị lãnh tình, sẽ không yêu bất kỳ ai, chỉ là khi nàng xuất hiện, làm cho ta hiểu rõ được mọi thứ, hóa ra ta cũng chỉ là một kẻ phàm mà thôi.”

"Ta thừa nhận khi bắt đầu ta chỉ vì có hứng thú với nàng nên mới trăm phương ngàn kế buộc nàng tiến cung, nhưng mà sau khoảng thời gian ở chung với nhau, ta lại không biết từ khi nào mình đã hãm sâu vào trong đó, không còn bất kỳ đường lui nào nữa.”

"Thần Hi, nàng cũng biết, Nạp Lan Ngôn Kỳ ta lớn như vậy rồi, chưa từng sợ bất cứ thứ gì, nhưng từ khi yêu nàng thứ ta sợ nhất là nàng rời đi.”

Có lẽ Nạp Lan Ngôn Kỳ biết Bách Lý Thần Hi chưa ngủ, mà nàng cũng không cắt ngang lời hắn nói, cho nên hắn vẫn luôn nói tiếp như thế.

"Thần Hi, nàng muốn ta làm cái gì, nàng mới tha thứ cho ta đây? Nàng cũng biết Nạp Lan Ngôn Kỳ yêu nàng, chỉ yêu nàng mà thôi, cuộc đời này của ta cũng chỉ có mỗi nàng.”

"Ta thừa nhận, vấn đề về Mộng Liên này thật sự rất khó cho ta. Muội ấy giúp ta không ít, cũng là đồ nhi mà sư phụ yêu thương nhất, nếu xử lý không tốt, không chỉ làm tổn thương nàng, mà còn không có cách nào nói chuyện tốt với sư phụ.”

“…”

Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn nói không ngừng, câu nào câu nấy đều lọt vào tai Bách Lý Thần Hi, ghi tạc vào lòng, đột nhiên nàng nghĩ đến nếu nàng gϊếŧ Tư Đồ Mộng Liên, để cho sư phụ bọn họ biết thì có phải Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ rất khó xử không?

Đương nhiên, dù nghĩ đến vấn đề như vậy nhưng Bách Lý Thần Hi cũng không hề muốn buông tha cho Tư Đồ Mộng Liên, chỉ vì nàng biết nếu nàng để Tư Đồ Mộng Liên sống, thì người có khả năng chết bất cứ lúc nào sẽ là nàng.

Bách Lý Thần Hi vẫn luôn nhớ rõ: Nhân từ với kẻ thù, là tàn nhẫn với chính mình! Suy cho cùng nàng cũng chỉ là một người ích kỷ mà thôi.

Sau đó Bách Lý Thần Hi không biết từ khi nào đã ngủ rồi, đợi đến khi nàng thức dậy, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã không còn ở trong phòng, Ngự Thanh mất tích từ lâu đang ghé vào nhìn thẳng nàng.

"Đây là ánh mắt gì thế này?" Bách Lý Thần Hi hơi hơi nhướng mày, cái nhìn của Ngự Thanh thật quá lộ liễu rồi đấy?

"Ngươi không sao chứ?" Ngự Thanh có hơi lo lắng hỏi.

"Nhìn bộ dáng của ta giống có việc gì lắm sao?" Bách Lý Thần Hi bình tĩnh hỏi lại.

"Giống, rất giống!" Ngự Thanh gật gật đầu, nói: "Trên mặt ngươi viết rõ ràng, rành mạch mấy cái chữ to là: Ta rất khó chịu."

Bách Lý Thần Hi hơi hơi nhướng mày: "Ngươi đã thấy vậy rồi còn hỏi làm gì?”

Ngự Thanh: “…”

Sao người này lại không có khiếu hài hước chút nào vậy? Nó chỉ làm một phép so sánh thôi, không được sao?

"Nạp Lan Ngôn Kỳ đâu?" Rõ ràng không muốn hỏi, nhưng lại buột miệng nói ra.

"Lên triều rồi." Ngự Thanh thành thật nói: "Trước khi hắn rời đi, còn cố ý phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn ngươi thích.”

"Sau đó?”

"Sau đó? Không có sau đó." Dừng một chút, nó nói: "À, đợi hắn hạ triều chắc sẽ qua ăn cùng ngươi.”

"Đi thôi." Bách Lý Thần Hi rửa mặt chải đầu xong, thuận tay bế Ngự Thanh, rồi đi thẳng ra ngoài.

"Hình như gần đây ngươi rất thích ôm?" Ngự Thanh đột nhiên mở miệng.

Bách Lý Thần Hi sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, nàng hỏi: "Chẳng lẽ ôm ngươi còn không bằng để ngươi quấn trên cổ tay ta sao?"

"Không phải." Ngự Thanh nói: "Chỉ là cảm giác có chút kỳ lạ.”

Tay Bách Lý Thần Hi đang vuốt đầu Ngự Thanh chợt dừng lại, ngay sau đó nói: "Một ngày nào đó ngươi đừng nói yêu ta là được rồi."

Đây chỉ là một trò đùa nho nhỏ của Bách Lý Thần Hi lúc này thôi, nào có nghĩ đến sau này một ngày nào đó lời này lại trở thành sự thật.

"Sao có thể?" Ngự Thanh buột miệng thốt ra, nhưng lời vừa mới nói ra, trong lòng nó liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Từ trước đến nay Ngự Thanh đều nhớ rõ, Bách Lý Thần Hi là người kia chuyển thế, thuộc về phượng hoàng đại nhân, nhiệm vụ của nó chỉ là giúp nàng gọi phượng hoàng nhân về, chỉ vậy thôi.

Lúc Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh đi vào đại sảnh, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã hạ triều đến, thấy nàng bước ra, lập tức đi đón: "Thần Hi, dậy rồi?”

Bách Lý Thần Hi liếc mắt một cái, làm như không thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ, ôm Ngự Thanh đi đến trước bàn ngồi xuống, môi đỏ khẽ mở: "Truyền thiện…”

Giọng không cao, nhưng cũng đủ cho cung nhân ngoài cửa nghe thấy.

"Thần Hi, ngủ ngon không?" Nạp Lan Ngôn Kỳ ngồi xuống dựa sát Bách Lý Thần Hi, lại hỏi lần nữa.

Bách Lý Thần Hi vẫn không nói gì như cũ, tức giận đương nhiên vẫn phải có, nhưng điều quan trọng hơn là bây giờ nàng không biết nên nói gì với hắn.

Đây là muốn chiến tranh lạnh? Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ giật mình một cái, lại mở miệng lần nữa: "Thần Hi…”

"Ngươi không thấy phiền sao?" Nạp Lan Ngôn Kỳ vừa mở miệng, lại bị Bách Lý Thần Hi không kiên nhẫn đánh gãy.

"Không phiền." Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: "Chuyện này ta sẽ xử lý tốt, nàng đừng chiến tranh lạnh với ta là được rồi."

Bách Lý Thần Hi lười phải nói lại Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Không bao lâu, các cung nhân đã bưng lên rất nhiều mâm, bắt đầu chia thức ăn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thức ăn đã được bày bố xong.

Nạp Lan Ngôn Kỳ phất tay ý bảo bọn họ lui xuống, Bách Lý Thần Hi đặt Ngự Thanh lên trên bàn: "Ngự Thanh, muốn ăn cái gì thì tự mình lấy.”

"Tự lấy?" Khóe miệng Nạp Lan Ngôn Kỳ nhếch lên: "Tay nó có thể động sao?”

"Sao tay ta lại không thể?" Ngự Thanh bất mãn quát lên.

Ngay lập tức Nạp Lan ngôn Kỳ bị giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe Ngự Thanh mở miệng nói chuyện.

Chỉ là Nạp Lan Ngôn Kỳ còn chưa hết bất ngờ vì chuyện Ngự Thanh mở miệng nói chuyện, thì Ngự Thanh đã lắc mình biến hóa, biến thành một Thanh Long nho nhỏ, chỉ to bằng một con chó lớn, nhưng vẫn rất oai phong lẫm liệt.

"Sao ngươi lại thành như vậy?" Nạp Lan Ngôn Kỳ nhịn không được mở miệng hỏi.

"Ta vốn dĩ trông như thế này." Ngự Thanh nuốt một miếng thịt ma thú, thành thật trả lời.

"Ngươi còn có thể nói?" Đây là một lời hết sức vô nghĩa.

"Ngự Thanh, ngươi có thể biến thành như vậy, thì cần gì phải biến cho mình giống như con rắn?" Bách Lý Thần Hi gắp một miếng thịt gà cho Ngự Thanh, nhàn nhạt hỏi.

"Hơi kém một chút…”

"Không cần nghi ngờ, Ngự Thanh vừa nói xong lời kia, lập tức bị Bách Lý Thần Hi xem thường.

Suy cho cùng Bách Lý Thần Hi vẫn bỏ qua Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nạp Lan Ngôn Kỳ còn muốn nói tiếp, đã bị một câu của Bách Lý Thần Hi chặn lại: "Ăn không nói, ngủ không nói.”

Giờ ngọ là giờ mà Bách Lý Thần Hi và Lộ Dao quyết đấu, sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Bách Lý Thần Hi không đi đâu nữa, nàng ôm Ngự Thanh trở về phòng ngủ, đương nhiên, Nạp Lan Ngôn Kỳ bị nàng trực tiếp vứt ở bên ngoài.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Nạp Lan Ngôn Triệt chỉ có thể thở dài.

Thời gian trôi thật mau, rất nhanh đã đến buổi chiều, Bách Lý Thần Hi phất tay để Đông Phương Thanh Thanh và Mẫn Gia ra ngoài, sau đó lại ôm "Rắn" nho nhỏ Ngự Thanh, dãn theo Đông Phương Thanh Thanh và Mẫn Gia đi đến hiện trường đã được định trước.

Một tháng không gặp vết thương trên người Lộ Dao đã sớm lành, tuy rằng không có đột phá thăng cấp, nhưng tu vi vẫn có tiến bộ.

Có rất nhiều người đến xem trận quyết đấu lần này, gần như cả triều văn võ và ba đại thế lực đều đến.

Trong lòng Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong lo lắng vô cùng, từ nhỏ tình huống của Bách Lý Thần Hi thế nào, còn ai có thể rõ ràng hơn họ? Tuy rằng đã từng chứng kiến nàng sử dụng ma pháp, nhưng dù cho nàng có thiên phí trời cho, thì trong thời gian một tháng ngắn ngủi cũng không có khả năng vượt qua Lộ Dao, trận này nên đánh thế nào?

Bách Lý Thần Hi cũng hiểu lo lắng của Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong, vì vậy trước khi đấu võ, nàng cố tình đi đến trước mặt bọn họ để an ủi bọn họ: "Gia gia, phụ thân, các ngươi yên tâm đi, Thần Hi sẽ không thua đâu.”

"Thần Hi, không phải gia gia không tin ngươi, mà là ngươi…" Bách Lý Vân Thiên nhịn không được thở dài: "Sao ngươi lại ngốc như vậy? Muốn đối phó ai thì nói cho gia gia hoặc là phụ thân ngươi, chúng ta sẽ tận hết sức lực giải quyết cho ngươi.”

"Gia gia ngươi nói không sai, lần này ngươi thực đúng là làm bậy quá rồi." Bách Lý Ứng Phong cũng không nhịn được trách cứ Bách Lý Thần Hi, nhưng càng trách cứ nhiều, thì càng thể hiện rằng lo lắng càng nhiều.

"Gia gia, phụ thân, các ngươi phải tin tưởng ta." Bách Lý Thần Hi nói: "Bây giờ Bách Lý Thần Hi ta đã không còn là Bách Lý Thần Hi trước đây nữa.”

"Việc đến nước này rồi, chúng ta có nói nhiều cũng vô dụng thôi." Bách Lý Ứng Phong nói: "Nếu thật sự không đánh lại thì thôi, đừng đặt cược tính mạng mình là được.”

"Ta biết." Bách Lý Thần Hi đáp lại Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong một nụ cười an ủi: "Các ngươi yên tâm, vì các ngươi, ta sẽ không để mình có chuyện.”

Cuối cùng Bách Lý Thần Hi cười giơ tay lên vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày Bách Lý Ứng Phong và Bách Lý Vân Thiên, nàng nói: "Đừng cau mày, cau mày nữa sẽ rất khó coi, đặc biệt là phụ thân đó nha, phụ thân, bà vú sẽ không gả cho ngươi đâu.”

"Nha đầu ngươi thật là…" Bách Lý Ứng Phong bất đắc dĩ nhìn Bách Lý Thần Hi, có chút dở khóc dở cười.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ đều đặt trên người Bách Lý Thần Hi, thấy nàng cười vốn nên nhẹ lòng một chút, nhưng hắn lại phát hiện hắn càng cảm thấy nặng nề hơn.

Bách Lý Thần Hi ôm Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong thật chặt, ném Ngự Thanh cho Đông Phương Thanh Thanh ôm, còn mình thì phi thân lên đài.

"Nhanh như vậy đã nói hết di ngôn của mình rồi?" Lộ Dao khinh thường nhìn Bách Lý Thần Hi châm chọc nói.

Lời nói của Lộ Dao không lớn lắm, nhưng đủ cho toàn bộ người trong hiện trường đều nghe rõ.

Trên mặt của bốn người Nạp Lan Ngôn Kỳ, Bách Lý Vân Thiên, Bách Lý Ứng Phong, Đông Phương Thanh Thanh ngay lập tức đen lại, Mẫn Gia trừng mắt nhìn Đường Doa hận không thể chém ả bằng ngàn vạn thanh gươm, thiếu chút nữa Ngự Thanh đã xông lên bóp chết Lộ Dao, Tư Đồ Mộng Liên không khỏi nhăn mày, thật sự làm mất hết mặt mũi của điện Quang Minh, Nạp Lan Ngôn Triệt cũng vô thức cau mày lại, sau đó đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Bách Lý Thần Hi, con ngươi pha lẫn nghiền ngẫm, hắn ta thật sự rất tò mò, nàng sẽ có phản ứng thế nào?

"Có lẽ ngươi mới là người nên nói hết di ngôn đấy." Dừng lại một chút: "Hình như ngươi muốn nói cũng không có cách nói nhỉ? Gϊếŧ cha gϊếŧ huynh, ngươi còn có người thân nào nữa đâu?”

"Vậy thì ngươi hẳn là nên nghĩ trước xem sau khi xuống hoàng tuyền, nên làm thế nào để tránh sự đuổi gϊếŧ trả thù của bọn họ.”

Ôi màn phản lại của Bách Lý Thần Hi thật là tuyệt, ngay lập tức làm cho sắc mặt của Nạp Lan Ngôn Kỳ, Bách Lý Vân Thiên, Bách Lý Ứng Phong, Đông Phương Thanh Thanh, Mẫn Gia, và Nạp Lan Ngôn Triệt thay đổi, Đông Phương Thanh Thanh trực tiếp vỗ tay ầm ầm để khen ngợi, khóe môi Nạp Lan Ngôn Triệt cong thành một độ cung, Ngự Thanh còn trực tiếp dùng lực niệm khen Bách Lý Thần Hi chửi giỏi lắm nữa.

Bách Lý Thần Hi vẫn lạnh nhạt như trước, làm cho không ai có thể đoán được rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì.

Chuyện Lộ Dao gϊếŧ cha gϊếŧ huynh đã bị người ta lãng quên từ lâu, hoặc là nói cũng có rất nhiều người không biết chuyện, Bách Lý Thần Hi vừa nói như vậy, tầm mắt mọi người đều đảo qua Lộ Dao.

Lộ Dao tức giận đến mặt cũng chuyển sang trắng xanh, cuối cùng ả chỉ nói một câu: "Ai sống ai chết thì sẽ biết ngay thôi.”

Lời nói vừa dứt, Lộ Dao trực tiếp đọc thần chú lên, tiện đà còn hét lớn: "Ma pháp hệ thổ, cánh rồng…"

Khi giọng nói Lộ Dao vừa rơi xuống, mọi người cảm thấy mặt đất run lên mãnh liệt. Ngay sau đó, mặt đất phía trước Lộ Dao bắt đầu tách ra, nâng lên, trong phút chốc hợp lại thành bộ dáng con rồng, mà con rồng kia cả người đều tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, không dừng lại chút nào, tựa như mọc thêm đôi mắt, xông thẳng đến chỗ Bách Lý Thần Hi.

Gần như tim của mọi người đều mắc lên, tâm tư của bọn họ đều không giống nhau, nhưng lại một lòng nhìn chằm chằm đối đài chiến đấu.

Đám người Nạp Lan Ngôn Kỳ Bách Lý Vân Thiên, Bách Lý Ứng Phong cũng khẩn trương theo, nhìn ánh sáng màu xanh lam cách Bách Lý Thần Hi ngày càng gần, trái tim của bọn họ cũng mắc đến cổ họng, tay giấu trong tay áo cũng không tự giác mà nắm chặt lại, khẩn trương hồi hộp.

Phải biết rằng tu vi Lộ Dao chính là ma đạo sĩ cấp thấp, chiêu đầu tiên ả đã dùng hết toàn lực, thế công này vừa nhanh vừa dũng mãnh, nếu bị dính chiêu thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Bách Lý Thần Hi hơi hơi nheo mắt, cả người đều tỏa ra loại hơi thở nguy hiểm, tất cả mọi người khẩn trương không thôi, nàng lại đặc biệt vững vàng và bình tĩnh.

Suy nghĩ Bách Lý Thần Hi vừa chuyển, đã dễ dàng triệu hồi ma pháp hệ thủy và ma pháp hệ phong, một tay ma pháp hệ thủy, một tay ma pháp hệ phong, điều khiển rất thuận lợi.

Những người có mặt ở đây đừng nói là nhìn thấy Bách Lý Thần Hi hô thần chú, ngay cả một tiếng hô lên chiêu thức cũng không hề nghe được, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu trắng, và ánh sáng màu cam giao nhau ra ngoài, xông thẳng đến thổ long màu xanh lam.

Luồng sáng màu trắng và luồng sáng màu cam đến phía trên thổ long, ngay lập tức hóa thành mưa rền gió dữ, tùy ý phá hủy thổ long màu xanh lam.

Không sai Lộ Dao là ma đạo sĩ cấp thấp, nhưng suy cho cùng ả cũng chỉ sử dụng ma pháp đơn hệ, còn tu vi Bách Lý Thần Hi tuy nói thấp hơn Lộ Dao một bậc, chì là ma pháp sư cấp cao, nhưng nàng là ma pháp song hệ, nàng vừa là gió vừa là nước, ma pháp song hệ được sử dụng cùng lúc, uy lực càng thêm gia tăng vượt bậc.

Khắc tinh của ma pháp hệ thổ là ma pháp hệ thủy, chỉ là vì tu vi Bách Lý Thần Hi không bằng Lộ Dao, nếu chỉ dùng ma pháp hệ thổ không thì không có cách nào đánh tan thổ long của ả, nhưng ma pháp hệ phong của nàng cũng giống như vậy, đi một mình thì không có cách nào đánh lại.

Bách Lý Thần Hi một tay điều khiển ma pháp hệ phong, một tay điều khiển ma pháp hệ thủy, ma pháp hệ thủy phụ trách làm cho thổ long mềm đi, còn ma pháp hệ phong thì phụ trách phá hủy thổ long.

Vì vậy dẫn đến có một màn mà tất cả mọi người đã nhìn thấy.

Bách Lý Thần Hi sử dụng ma pháp song hệ giữa phong hệ và thủy hệ, làm cho cấu trúc ma pháp thổ hệ của Lộ Dao bị phá hủy ngay lập tức.

"Hóa bụi nào…" Môi đỏ của Bách Lý Thần Hi khẽ mở, trên tay dùng thêm chút lực, cấu trúc cánh rồng của Lộ Dao lập tức hóa thành đất bụi.

Hành động này khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, những người ở đây đều mở to đôi mắt, miệng há thành hình chữ O, căn bản không nói nên lời.

Bách Lý Thần Hi vẫn luôn là phế vật nổi tiếng toàn bộ đại lục Tây Xuyên, ma pháp võ kỹ không biết gì cả, tuy nói lúc trước ở Ngự Thư Phòng đã chứng kiến cảnh Bách Lý Thần Hi sử dụng ma pháp, nhưng trong lòng bọn họ đều có nghi ngờ, suy cho cùng không chỉ một lần bọn họ dùng thần thức để xem tu vi của Bách Lý Thần Hi, chỉ là không thể nào nhìn ra. Có ai mà tin một tiểu nha đầu mười mấy tuổi tu vi còn có thể cao hơn mình chứ?

Nhưng mà ngay lúc này bên người Bách Lý Thần Hi không có Nạp Lan Ngôn Kỳ, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy nàng sử dụng ma pháp, một tay là ma pháp hệ thủy, một tay là ma pháp hệ phong, khống chế rất thuận lợi, còn ai có thể hoài nghi bản lĩnh của Bách Lý Thần Hi cơ chứ?

Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong cũng khiếp sợ không nói nên lời, chất nữ, nữ nhi của bọn họ, bọn họ yêu thương Bách Lý Thần Hi từ khi còn nhỏ, nàng thế nào, bọn họ rất rõ ràng, nàng rõ ràng là trời sinh tuyệt mạch, sẽ không thể làm gì cả, thế mà lúc này lại sử dụng ma pháp thành thạo đến vậy, chẳng lẽ thật sự là thành quả nàng luyện trong khoảng thời gian mấy thấy ngắn ngủi này?