Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 88




Chương 88

Lại thêm một buổi tối nọ, Lê Mộc đợi người nhà Lê gia ngủ sau, lại lén lén lút lút leo vào phòng Lãnh Huyên, không thể thiếu bị các binh ca ca cầm súng khinh bỉ một chút ( cũng không biết các binh ca ca vì sao không tố giác hắn ), hành vi như vậy từ sau lần đầu tiên trở đi mỗi ngày buổi tối đều đúng giờ lên sóng.

"Ưm..." Lãnh mỹ nhân ở trong phòng chờ chờ liền ngủ mất, sau đó bị Lê Mộc lén leo vào hôn tỉnh, cũng không mở to mắt, lười biếng duỗi cánh tay, hừ nhẹ một tiếng: "Ân ~ anh đến rồi à."

Lãnh Huyên giống như con mèo nhỏ lười biếng, lộ ra hương thơm dụ người, thấy như vậy một màn Lê Mộc không khỏi có chút "ngón trỏ đại động ", nhanh chóng cởi giầy, ba tay hai chân đem áo khoác cùng y phục trên người cởi rụng, trèo vào ổ chăn, ôm chầm thân thể mềm mại của Lãnh Huyên sau liền động thủ cởi bỏ y phục nàng, "Lão bà, chúng ta đem quần áo cởi đi, anh ôm em ngủ cái gì cũng không làm được không (n_n)."

"Như vậy ôm ngủ là được rồi mà." Lãnh Huyên không thuận theo.

"Trống trơn ôm mới thoải mái, ngoan." Cũng không biết hôm nay sao, quá trình thế nhưng dị thường thuận lợi, cuối cùng hai người đều lột không còn một mảnh.

"A! Thật là thoải mái! Nếu có thể mỗi ngày ngủ như vậy thì tốt rồi." Lê Mộc đem Lãnh Huyên nhẹ nhàng ôm kéo vào trong lòng, một bàn tay heo ở trên người Lãnh Huyên du đãng qua lại.

"Đại sắc lang, không được sờ loạn." Lãnh Huyên bắt lấy móng heo của Lê Mộc liền cấu một chút, nhưng đối Lê Mộc mà nói thật sự là không đau không ngứa.

Lê Mộc không chịu rút kinh nghiệm tiếp tục sờ tới sờ lui, ngoài miệng lại nói: "Anh đâu có sờ loạn em, anh rõ ràng là đang sờ khuê nữ nhà chúng ta mà, sờ sờ xem khuê nữ nhà chúng ta trưởng béo hay không.

Nói xong, Lê Mộc liền làm bộ như muốn sờ sờ bụng Lãnh Huyên, đưa tay đến phần bụng trơn mịn trắng ngần của Lãnh mỹ nhân, sau đó lại thay đổi phương hướng sờ bảo bảo ban đầu, hướng về phía ngược lại sờ soạng đi xuống...

Lúc này bảo bảo ở trong bụng ma ma thân là nam hài lệ rơi đầy mặt, biểu thị làm cái cớ cho lão ba đùa giỡn lưu manh thực vất vả, còn bị đem ra làm khuê nữ để dùng, lật bàn ứ hứ (╯‵□′)╯︵┻━┻.

Lãnh Huyên chụp lấy bàn tay đang tác quái bên dưới của Lê Mộc, đôi má nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, lại đột nhiên nghe nàng đứng đắn nói: "Lê Mộc, anh đêm mai đừng đến, về sau cũng đừng mỗi ngày đến như vậy nữa."

"Vì sao?" Lê Mộc thoắt cái khẩn trương nửa ngồi dậy, vẻ mặt biểu tình khó hiểu, hắn nghĩ muốn mỗi ngày đều cùng Lãnh đại mỹ nhân gặp mặt, hiện tại tuy rằng lén lút, nhưng còn có thể mỗi đêm nhìn thấy.

Nhìn đến Lê Mộc vẻ mặt buồn bực, như là tiểu hài nhi hục hặc không được ăn kẹo, Lãnh Huyên cho Lê Mộc một cái hôn mang tính an ủi, sau đó bất đắc dĩ nói: "Ma ma đêm nay vốn là muốn lại đây ngủ với em, em tạm thời phải mượn cớ từ chối. Hơn nữa ba ba anh hôm nay nói ông ấy phải về Lê gia ở lại, có ông ấy ở, anh liền phải cẩn thận một chút, ba ba của anh thực cảnh giác, tối hôm qua lúc anh tới ông ấy nghe được động tĩnh, buổi sáng còn hỏi em có phải kẻ trộm đột nhập hay không, em nói là con đại mèo hoang."

Quân khu đại viện đâu ra đại mèo hoang? Cho dù là đại mèo hoang, đó cũng là đại mèo hoang có thể đem em ăn sạch sẽ! Meo meo ngao ~

Trước đó mỗi lần Lê Mộc tới đều là ôm Lãnh Huyên mặc y phục mà ngủ, lần này bất đồng, có lẽ bởi vì về sau cơ hội gặp mặt ít đi, nên Lãnh Huyên lần này nhân tiện bồi thường để cho Lê Mộc thuận lợi cởi quần áo, mà giờ đây Lãnh Huyên thành thục khêu gợi không thể nghi ngờ là dụ hoặc lớn nhất đối với Lê Mộc, làm cho hắn bắt đầu dần dần mất đi khống chế.

Cùng với Lê Mộc dần dần trở nên say mê, tiểu tử dưới thân kia tựa hồ là muốn thừa dịp loạn đem Lãnh đại mỹ nhân xử lý, tiểu tử kia thỉnh thoảng lại tìm kiếm cửa đột phá, không thành thật đến mức làm Lãnh Huyên bắt đầu có điểm sợ, hai lần phía trước đều là Lê Mộc say rượu nàng không có cách nào phản kháng, lần này tên kia thanh tỉnh Lãnh Huyên lại có chút xấu hổ, cho nên nàng bắt đầu phản kháng động tác của Lê Mộc...

"Đừng mà... Lê Mộc... Anh đừng có làm tiếp nữa..." Lãnh Huyên toàn thân xụi lơ vô lực hộc ra lời nói mê man.

Lê Mộc lúc này giống như một con cá trượt thân thể của hắn dán lên trên, sáp đến gần cúi xuống dùng miệng thoắt cái ngăn chặn đôi môi của Lãnh Huyên, bắt đầu nụ hôn nóng bỏng...

Nếu quả thật đây chỉ là đơn thuần kích hôn mà nói, Lãnh mỹ nhân không chừng sẽ thả lỏng bản thân đến hưởng thụ, dù sao nàng đã từng bị cái tên này hôn rất nhiều lần rồi, nhưng khiến Lãnh Huyên lo sợ bất an chính là, phía dưới còn có một tiểu tử không thành thực chọi tới chọi lui, đó là cái đại uy hiếp a.

Vì thế Lãnh Huyên liền thừa dịp Lê Mộc đang say sưa trên người nàng hôn môi làm càn, bất thình lình lật người, đem Lê Mộc đặt ở dưới thân, cử động như vậy làm cho Lê Mộc hoàn toàn ngây dại.

Ngay tại khoảnh khắc Lê Mộc ngẩn người, Lãnh Huyên liền nắm giữ quyền chủ động, vốn là Lê Mộc hôn nàng, giờ thì đổi thành Lê Mộc bị nàng hôn ở dưới thân.

Nữ nhân một khi đã động tâm, động tình, vậy thì kế tiếp hết thảy phát triển đều thực thuận lợi, duy độc cuối cùng một cửa kia so ra tương đối khó đột phá, tình huống hiện tại chính là như vậy.

Lê Mộc cho rằng Lãnh Huyên muốn dùng loại phương thức nữ thượng nam hạ này tiếp tục tiến hành sự nghiệp, nhưng Lãnh Huyên sau khi tiến hành một vòng kịch liệt "đánh trả" xong liền dừng lại mọi động tác, nằm sấp xuống lồng ngực Lê Mộc, bắt đầu thở dốc, hai má nóng bỏng dán lên lồng ngực mẫn cảm của Lê Mộc, khiến Lê Mộc lửa nóng trong lòng càng thêm hừng hực.

Lê Mộc để tay trên làn da trắng mịn mọng nước của Lãnh mỹ nhân âu yếm không ngừng, trêu ghẹo nhìn nàng nói: "Huyên Huyên lão bà, em sao không tiếp tục nữa?"

Lãnh Huyên không trả lời Lê Mộc, mà đợi trầm mặc hồi lâu sau mới từ từ thỏ thẻ: "Lê Mộc, anh yêu em sao?"

Đột nhiên nghe hỏi như thế, Lê Mộc ngẩn ngơ, sau đó tròng mắt chậm rãi tràn ngập ôn nhu, nhẹ nhàng xuôi tay theo mái tóc mềm mại của Lãnh Huyên.

"Lãnh Huyên, anh yêu em, anh chỉ biết là anh muốn cùng em cùng một chỗ, vĩnh viễn."

Lời nói kích tình, Lê Mộc lúc bình thường sẽ không biết nói. Nhưng lần này bất đồng, hắn chân thành mà nói, thâm tình mà nói, giống như đem quả tim móc ra cho Lãnh Huyên xem, trên mặt kia rõ ràng có khắc ba chữ: anh yêu em.

Nghe thế, Lãnh Huyên trong lòng tựa như mặt hồ gợn sóng dần dần khuếch tán ra, chậm rãi biến thành thủy triều cuồn cuộn, kịch liệt mà mênh mông...

"Anh nói thật sao?" Lãnh Huyên thanh âm mềm mại thoáng run rẩy.

"Đương nhiên, Lãnh Huyên, anh thật sự yêu em, bằng không em nghĩ anh lúc trước vì sao mỗi ngày đều quấn quít lấy em, vì đối em phụ trách sao? Anh muốn cùng em cùng một chỗ... Thật sự nghĩ muốn..." Lê Mộc giọng nói như đang nỉ non, chính ở một khắc kia đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Lãnh Huyên.

Lãnh Huyên bất giác ôm sát Lê Mộc, nói: "Em cũng yêu anh, đồ vô lại, anh có biết hay không, anh đúng là cường đạo!"

"Cường đạo?" Lê Mộc nhịn không được nở nụ cười, "Có ý tứ gì? Anh đang êm đẹp như thế nào thành cường đạo?"

"Bởi vì... Bởi vì anh cướp đi trái tim em mất rồi..." Lãnh Huyên ngượng ngùng nhỏ giọng nói.

Chỉ sợ bất luận kẻ nào nhìn đến cảnh tượng như vậy đều không dám tin tưởng, đây là cái người ngồi trên vị trí chủ tịch Lãnh thị tập đoàn bình tĩnh tao nhã xinh đẹp tự tin đệ nhất Lãnh mỹ nhân Lãnh Huyên sao?

"Thật không? Sao anh không biết?" Lê Mộc khẽ cười nói.

Lãnh Huyên hai ngón tay ngọc nhỏ dài bấm lấy thịt bên bắp đùi Lê Mộc véo lên, "Lê Mộc anh đồ vô lương tâm, được tiện nghi còn khoe mã."

Lê Mộc đối với bờ mông nhỏ của Lãnh Huyên yêu thích không buông tay, dùng ngữ khí năn nỉ nhẹ nhàng nói: "Huyên Huyên lão bà, anh nghĩ muốn em..."

Lãnh Huyên trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, nhưng lại không địch nổi đôi mắt nhỏ tội nghiệp của Lê Mộc, ngay tại lúc Lãnh Huyên đang vô cùng do dự, không nghĩ tới Lê sói con ma trảo đã lặng lẽ duỗi về phía nàng...