Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 77




    Chương 77

Ngày hôm sau Lục Nhân Cổ đúng hẹn đi vào Lãnh thị ứng tuyển, làm cho Lê Mộc không có thất vọng chính là, tài năng của hắn vẫn giống như trước, đối quản lý xí nghiệp cực có năng lực.

Lãnh thị gần đây có chút gió nổi mây phun, ấp ủ dị tâm có khối người, một đám nhìn Lãnh thị xuất hiện trạng huống, đều rục rịch, cũng muốn thừa dịp nếu quả thật Lãnh thị bị đánh bại liền từ Lãnh thị phân một ly canh. Bất quá trái ngược với ngoại giới không ổn định, Lê Mộc một nhà ba người này ngược lại trôi qua an ổn thoải mái, một là Lục Nhân Cổ xác thực phân bớt giúp bọn họ phần lớn công việc, đối công ty quen thuộc cũng rất nhanh, quả thật có thể xưng là một CEO ưu tú. Thứ hai Lê nãi nãi nấu cơm thật là ăn quá ngon, làm cho Lê Mộc có lộc ăn no.

Nhưng cũng không biết sao, Lãnh Huyên mấy ngày nay tựa hồ tâm tình luôn không tốt, hành vi cũng thực khác thường, tuy rằng không có băng lãnh như ngày đó, nhưng Lê Mộc cứ cảm giác là lạ, như đã xảy ra chuyện gì, có đôi khi tình tự không ổn định thích phát hỏa, hơn nữa gần đây trở nên càng ngày càng phúc hắc, càng ngày càng thích bắt nạt hắn, có thể là đối chuyện Lê Mộc đi Bích Thủy Vân Thiên vẫn đang canh cánh trong lòng.

Đến một ngày nọ, thời gian cơm chiều, Lê Mộc ngồi xuống bàn ăn, nhìn bên trong phòng bếp bốc lên từng trận khói đặc, khóe miệng không tự giác rút rút.

Hắn thề, hắn về sau không bao giờ ở trước mặt Lãnh Huyên, hướng nãi nãi yêu cầu xin thêm món!!

Hôm nay hắn hỏi nãi nãi bữa tối có món gì ăn ngon, kết quả lại biết được tin tức nãi nãi phải xuất môn trước giờ cơm chiều, sau đó Lãnh Huyên thế nhưng khác thường tiếp nhận nhiệm vụ nấu cơm.

Lãnh Huyên ở phòng bếp lực phá hoại một chút cũng không có ý muốn giảm bớt, Lê Mộc liền sầu muộn, sao mà mỹ mạo cùng trù nghệ lại không thể cùng tồn tại đâu?

Sau khi nhìn đến mấy món ăn nhìn có vẻ không tệ lắm bày lên mặt bàn, Lê Mộc sắp khóc rồi. Nếu quả thật ngươi đơn thuần cho rằng mùi vị món ăn hẳn sẽ như mặt ngoài của nó, ngươi liền mười phần sai, ngươi đừng quên mỗ Lê của chúng ta ở bệnh viện ăn hơn nửa tháng hắc ám mỹ thực, thiếu chút nữa thì đem mạng nhỏ đáp đi vào. Cứ việc hắn có thể là một trong số ít nam nhân may mắn được ăn đồ ăn do Lãnh thị tập đoàn đại tổng tài Lãnh Huyên làm đi nữa, hắn cũng tình nguyện đem cơ hội này tặng cho người khác.

Duy nhất đáng ăn mừng chính là, trong số mấy cái này, canh gà là nãi nãi làm trước khi xuất môn, điều này khiến Lê Mộc yên tâm không ít.

Lãnh Huyên mặc tạp dề, tóc bối lên, đúng là có hương vị bà chủ gia đình, rất có phong vị mỹ trù nương. Chẳng qua trù nghệ của nàng thật không dám để người ta khen tặng. Huống hồ đồ ăn đều làm xong, cô còn cầm dao làm cái gì a?

Lê Mộc rất có tự mình hiểu lấy trước đem canh gà ôm đến trước người, nhưng mà Lãnh Huyên lại ngay trước khi hắn động mõm đem canh gà trong tay Lê Mộc bưng tới một bên.

"Mấy món này là em đặc biệt chuẩn bị đó, anh dù sao cũng nên nếm thử trước đi chứ?"

Nhìn dao phay trên tay Lãnh Huyên lóe từng trận quang huy loá mắt, Lê Mộc nuốt ngụm nước miếng, vì bản thân khẩu vị, ra sức tranh thủ nói: "Trước khi ăn cơm, không phải đều uống trước bát thang khai vị sao?"

Lãnh Huyên quơ quơ tay cầm dao, nhíu nhíu đôi mày đẹp, cười quỷ dị nói: "Không được, hôm nay phải nếm món em làm trước, em vất vả như vậy mới làm ra được, vô luận thế nào anh cũng phải nếm thử a."

Lê Mộc lộ ra một nụ cười thoạt nhìn thực hạnh phúc, cầm lấy chiếc đũa, nhìn tứ phía bày đầy món ăn thoạt nhìn tinh xảo mỹ vị kì thực đều là hắc ám mỹ thực, mỗi một món của Lãnh Huyên ăn vào đều có kinh hỉ, hơn nữa cùng một món ăn mỗi lần làm ra đều cảm giác không giống nhau, có thể lần này phóng muối nhiều mặn chết ngươi, lần sau lại để dấm chua nhiều chua chết ngươi, thật đúng là không dễ chọn, rốt cuộc ăn cái nào đỡ nhất.

"Không biết ăn cái nào? Vậy mỗi thứ đều thử một chút." Nói xong Lãnh Huyên lại quơ quơ cái dao trong tay, dùng tay còn lại làm ra tư thế muốn gắp đồ cho Lê Mộc.

"Được, được. Anh tự mình tới." Lê Mộc cũng không dám để Lãnh Huyên động thủ, nhanh tùy tiện gắp một đũa. Đưa đến bên miệng, nghĩ một chút lại đưa đến trong cái chén của Long Tam bị Lê Mộc gọi tới yên lặng ngồi một bên.

"Lão Tam, anh ăn trước. Tôi nhìn anh gần đây sao mà gầy, nhất định là vì bảo hộ tôi mệt, hiện tại anh đúng đang thời điểm trưởng thân thể, ăn nhiều một chút."

Lê Mộc nhìn về phía một bên Long Tam rõ ràng so với hắn to hơn một vòng mà gần đây lại mới vừa tăng thêm một vòng nữa, cực kỳ thành khẩn nói, trợn tròn mắt nói dối.

Long Tam rõ ràng là vẻ mặt hoảng sợ, làm cận vệ cho Lê Mộc như hắn, từng may mắn nếm qua trù nghệ của Lãnh đại mỹ nhân, đến bây giờ vẫn còn bóng ma. Rất nhanh lại thả đồ ăn quay về chén Lê Mộc, cười gượng hai tiếng, nói: "Đây là đồ ăn thiếu nãi nãi cố ý làm cho thiếu gia, thiếu gia cậu nhất định phải ăn trước. Cậu xem tôi cường tráng như vậy, tôi không đói bụng!"

Lãnh Huyên lại lắc lắc con dao đã mài đến mức phát sáng trong tay, dùng giọng điệu kỳ quái hỏi Lê Mộc: "Anh có cảm thấy con dao này không đủ sắc bén không?"

Từng trận hàn quang lướt qua, cứ việc không thể chém sắt như chém bùn, nhưng mà chặt ngón tay cùng tiểu bồn hữu của người nào đó hẳn là không thành vấn đề. Bị áp bức dưới dâm uy của Lãnh Huyên, Lê Mộc đem món ăn không biết sẽ có cái gì kinh hỉ kia bỏ vào miệng.

Cho vào mồm, có chút cứng rắn, hương vị đương nhiên không cần nói nữa. Hạ quyết tâm nhai vài lần, không nát. Tái nhai thêm vài phát, Lê Mộc cuối cùng buông tha, trực tiếp nuốt xuống.

"Thế nào, lần này ăn ngon sao?" Lãnh Huyên biểu tình chăm chú nhìn chằm chằm Lê Mộc, nhưng Lê Mộc nhìn đến con dao Lãnh Huyên vẫn luôn cầm trong tay, không hiểu sao cứ có cảm giác nếu mình nói khó ăn sẽ lập tức máu tươi tại chỗ.

"Này... Cái kia... ách... Cái vị này a... kỳ thực còn..." Lê Mộc ấp úng không biết nên đánh giá như thế nào, bất quá đúng lúc này, cứu tinh lại xuất hiện.

"Tiểu Triều! Sao chú lại tới đây, mau tới đây, mau!" Thời điểm Cao Tiểu Triều bị bảo mẫu mời vào phòng, Lê Mộc cũng đã nhìn thấy thân ảnh của hắn, vội nhanh tiếp đón Cao Tiểu Triều ngồi lại đây, cứu tràng như cứu hỏa a.

"Đầu gỗ, tôi tìm cậu là muốn nói một số chuyện..." Cao Tiểu Triều thoạt nhìn thực kích động, nhưng không đợi hắn nói xong đã bị Lê Mộc một phen kéo đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, nhanh chóng phân phó Long Tam cho hắn thêm đôi đũa.

"Chú trước đừng có gấp, có chuyện gì chúng ta chậm rãi nói, đến, chú trước ăn chút cơm, đây đều là chị dâu chú làm đó, chú nếm thử xem." Lê Mộc phá lệ nhiệt tình gắp đồ ăn đến trong chén Cao Tiểu Triều, ngược lại làm Cao Tiểu Triều cảm động lên rồi.

Nhìn đến Lê Mộc như vậy nhiệt tình chiêu đãi Cao Tiểu Triều dùng bữa, Lãnh Huyên bất đắc dĩ đỡ đỡ trán, Cao Tiểu Triều vừa vào cửa nàng đã biết Lê Mộc khẳng định dùng hắn làm bia đỡ, không nghĩ tới còn dùng không chút do dự như vậy, bất quá cũng tốt, ai bảo Cao Tiểu Triều mang theo Lê Mộc đi Bích Hải Vân Thiên cái loại địa phương này chứ. Nho nhỏ trừng phạt một chút cũng là việc nên làm, xem hắn lần sau còn dám mang Lê Mộc đi ra ngoài điên hay không.

Quả nhiên tâm lý ăn hàng là thiên hạ vô địch, mặc cho sự tình gì cũng không thể ngăn cản con đường ăn uống, bị Lê Mộc nhiệt tình cuốn hút, Cao Tiểu Triều tự hỏi một chút, vẫn là ăn trước nói sau đi, dù sao đây cũng chính là đồ ăn do Q thị đệ nhất mỹ nữ làm, nói khoa trương một chút, nam nhân muốn ăn đồ Lãnh Huyên nấu đều có thể xếp hàng từ nơi này đến cửa thành đi. Huống chi mình buổi tối lại chưa ăn cơm, hơn nữa món ăn này thoạt nhìn có vẻ rất ngon.

Cho nên nghĩ đến đây, Cao Tiểu Triều cầm lấy đôi đũa Long Tam chuẩn bị, sau đó bước về phía vực sâu.

"Phốc... Đây là gì?" Món mà Cao Tiểu Triều ăn hiển nhiên không phải món Lê Mộc vừa ăn, bên này kinh hỉ tựa hồ còn lớn hơn, nhìn Cao Tiểu Triều đầy mặt thống khổ, Lê Mộc trong nháy mắt thế nhưng áy náy một chút. Ai, Tiểu Triều anh thực xin lỗi chú, lần sau anh mời chú đi ăn đồ ngon ~~~

"Thế nào? Chị dâu chú nấu ăn ngon không?" Lê Mộc không có hảo ý hỏi, ở mặt ngoài thoạt nhìn là hỏi Cao Tiểu Triều vị đạo thế nào, kì thực trong lòng đã cười muốn lật trời.

Bằng hữu chính là phải có phúc cùng hưởng, cho nên, Tiểu Triều, chú chớ có trách anh a!!

Yếu ớt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lê Mộc đầy mặt cười xấu xa, cùng Lãnh đại mỹ nhân đứng một bên mang theo uy hiếp, Cao Tiểu Triều cuối cùng chỉ có thể nuốt mảnh răng mẻ vào trong bụng, nói: "Không tồi, không tồi! Chị dâu tay nghề thật đúng là danh bất hư truyền a, đầu gỗ cậu có thể có " lộc " rồi..."

"Ăn ngon chú liền ăn nhiều một chút!!" Nói xong Lê Mộc lại gắp một miếng to cho Cao Tiểu Triều.

"A??! Từ bỏ tôi không muốn ăn nữa, ý của tôi là tôi ăn no rồi!!" Cao Tiểu Triều vội vàng từ chối, quả nhiên, ăn hàng tái cường đại cũng không chống đỡ được hắc ám mỹ thực của Lãnh Huyên.

Cao Tiểu Triều ngay sau đó vỗ đầu, sốt ruột nói: "Đều tại cậu ngắt lời tôi, tôi là tới tìm cậu nói chuyện, xem ra cậu còn không biết đi."

Nói xong, từ túi quần lấy ra di động, đưa tới trước mặt Lê Mộc.

Một cái tít báo vừa nhìn đã hoảng, nhanh chóng bạo phát toàn bộ internet:

" Trong đồ trang điểm nữ giới cao cấp chứa chất gây ung thư, sản phẩm trang điểm của Lãnh thị tập đoàn bị niêm phong."

Nên biết Lãnh thị phía trước chẳng qua chỉ là công ty sản phẩm trang điểm, bất quá chính là dựa vào chất lượng của đồ trang điểm mới đi đến hiện tại, bây giờ một khi đồ trang điểm xảy ra chuyện, đối với tất cả sản nghiệp liên quan của Lãnh thị đều có ảnh hưởng, nhất là ở thời buổi rối loạn này.