Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 74




    Chương 74 - Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt

Lãnh Huyên từ nhà rời đi đã là ngày thứ năm, vốn đã không trầm ổn Lê Mộc rốt cục đợi không nổi nữa.

Một tòa nhà mới tinh sừng sững đứng lặng ở đoạn đường phồn vinh, đây là địa chỉ mới của Lãnh thị tổng bộ. Trải qua hơn một năm dưới sự quản lý của Lãnh Huyên, Lãnh thị đúng là đạt được phát triển lớn mạnh vượt bậc, đột phá thời kỳ thắt cổ chai, thị trường ở quốc nội không ngừng mở rộng, sản nghiệp liên quan cũng nhanh chóng tăng nhiều, nhảy vọt thành tập đoàn xí nghiệp top 10 quốc nội, không riêng bởi vì khả năng buôn bán thiên phú của Lãnh Huyên, trong đó tự nhiên cũng không thể thiếu trợ giúp từ thế lực to lớn của Lê gia ở quốc nội.

Trong triều có người chức vị cao, làm quan như vậy, thương giới tự nhiên cũng như thế.

Từ sau sự tình lần trước, mỗ vị Thất tiểu thư liền lôi kéo Long Cửu trực tiếp tiến vào biệt thự của Lê Mộc, mỹ danh viết: thời khắc bảo hộ, thời khắc mấu chốt phải đem nguy hiểm hàng đến mức thấp nhất. Cho dù Lê Mộc đi ra tìm Lãnh đại mỹ nhân, Long Thất cũng đi theo từng bước không rời, bất quá để Lê Mộc một mình đi ra cũng thực hành động bất tiện, cho nên cũng liền chấp nhận hành vi của Long Thất.

"Phiền toái cô một chút, tôi muốn gặp Lãnh tổng giám đốc của các cô." Lê Mộc được Long Thất phụ giúp đẩy đến tầng lầu chỗ văn phòng của Lãnh Huyên, nhìn đến quầy tiểu thư liền hỏi thăm, hơn nữa tận lực làm cho ngữ khí tỏ ra có lễ phép hơn một chút, dù sao hắn là đang cầu người khác.

"Xin hỏi tên của ngài là? Phía trước có hẹn trước không?" Tiểu thư tiếp đón thập phần có lễ phép ôn nhu hồi đáp.

Bởi vì là tổng bộ mới xây của Lãnh thị tập đoàn, nhân viên trong đó cũng tiến hành rất nhiều đổi mới, tiểu thư tiếp đãi trước cửa văn phòng Lãnh Huyên này chính là một người mới, huống hồ Lê Mộc bộ dáng ngồi xe lăn này, nàng không biết Lê Mộc cũng là chuyện rất bình thường.

"Tôi tên là Lê Mộc, chỉ cần cô cùng Lãnh tổng giám đốc của các cô nói tên tôi một cái là đủ, cô cứ nói tôi có chuyện tìm nàng." Lê Mộc lòng tràn đầy kỳ vọng chờ đợi, trong lòng không ngừng suy nghĩ lát nữa nói thế nào với Lãnh Huyên.

"Nga, ngài chính là Lê Mộc tiên sinh a, ngượng ngùng, Lãnh tổng giám đốc của chúng tôi hôm nay không ở, chỉ sợ không thể gặp ngài, nếu không ngài lần sau lại đến đi." Tiểu thư tiếp đón vẫn đang thập phần có lễ phép, đây là một trong các tố chất cơ bản thuộc về nhân viên Lãnh thị tập đoàn, vô luận là diện mạo như thế nào hoặc ăn mặc như thế nào, đều không nên khinh thị bất cứ người nào.

Lê Mộc nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua Long Thất phía sau, ngữ khí cũng có chút lo lắng nói: "Không ở? Sao lại sẽ không ở? Tôi rõ ràng ở bên dưới thấy xe của nàng, nàng không có khả năng không ở trong này!"

Lê Mộc tâm lập tức nhảy lên, Lãnh Huyên rõ ràng chính là ở trong này, cũng không gặp hắn, chẳng lẽ là đang cố ý tránh né hắn sao? Hay là bởi vì còn đang oán hắn cho nên không muốn gặp hắn? Nguyên bản tưởng rằng qua vài ngày như vậy, Lãnh Huyên khí sẽ tiêu, xem ra tình huống hiện tại cũng không phải đơn giản như hắn tưởng tượng, lần này Lãnh Huyên là thật hận hắn.

"Tiên sinh ngài trước không nên gấp gáp, tổng giám đốc chúng tôi thật sự không ở, ngài vẫn là ngày khác lại đến đi..." Tựa hồ có chút đồng tình Lê Mộc ngồi xe lăn chấp nhất, tiểu thư tiếp đón cũng có chút tiếc hận nói.

"Tôi không tin, trừ phi cô để tôi đi vào xem, tôi mới tin tưởng! Long Thất!"

Được đến ra hiệu Long Thất cũng không thể không phục tùng, đẩy Lê Mộc vòng qua tiểu thư tiếp đón, không để ý ngăn trở hướng đi đến văn phòng của Lãnh Huyên.

"Thỉnh ngài không nên đi vào, Lãnh tổng chúng tôi đang tiếp khách, cố ý công đạo, không gặp người ngoài!" Tiểu thư tiếp đón ngữ khí cũng gấp lên, nàng quả thật không nghĩ tới Lê Mộc nguyên bản lễ phép sẽ xông vào.

Đáng tiếc, không đợi tiểu thư tiếp đón nói cho hết lời, Long Thất tay cũng đã đem cửa mở ra, nếu lời nói của tiểu thư tiếp đón từ cửa truyền vào văn phòng, thanh âm kích động ở trong văn phòng to như vậy có vẻ phá lệ vang dội.

Phòng làm việc so với lúc trước càng thêm khí thế, lại ngồi vỏn vẹn có hai người.

Lãnh Huyên, đương nhiên còn có cái khách nhân kia, Hình gia Đại công tử, Hình Thần Húc.

Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, người trong phòng ánh mắt tự nhiên liền chuyển hướng về phía cửa. Lãnh Huyên cũng hướng về cửa nhìn lại, ánh mắt lại ở thời điểm đảo qua trên người Lê Mộc, có một mạt kinh hoảng thoáng qua.

"Không gặp người ngoài?" Lê Mộc tự giễu sờ sờ chóp mũi, "Tôi khi nào cũng thành người ngoài để cho Lãnh Huyên cô không gặp rồi, nói là không gặp người ngoài, tôi xem là không muốn gặp tôi đi, a? Lãnh đại tổng tài của tôi."

Tiểu thư tiếp đón dù sao vẫn là một người mới đang thử việc, bị Lê Mộc cùng Long Thất cứng rắn xông vào sợ bị sa thải, thập phần ủy khuất áy náy nói: "Thực xin lỗi Lãnh tổng, tôi nói với bọn họ ngài không tiếp khách, nhưng hai người bọn họ vẫn muốn xông vào, tôi không ngăn lại được..."

"Được rồi, ở đây không có việc của cô, cô đi về trước công tác đi."

"Lê Mộc, sao anh lại tới đây." Lãnh Huyên nhìn thoáng qua Hình Thần Húc ngồi bên người, sợ Lê Mộc sẽ hiểu lầm cái gì, trong giọng nói mang theo dao động không biết tên.

"Thế nào, tôi không thể tới sao? Hay là nói, Lãnh đại tổng tài căn bản không hy vọng tôi đến, ha, không hy vọng tôi đến xem đến cô và vị khách nhân này khoái trá nói chuyện, phải không?" Lê Mộc lúc này tình tự quả thật có chút cực đoan, hắn dù sao cũng là một người phàm có thất tình lục dục, đối mặt với người yêu mình cùng tình nhân cũ ở cùng một chỗ, hơn nữa cái tình nhân cũ kia còn kém điểm lấy mạng hắn, hắn sao có thể không tức giận, lại sao có thể không cực đoan đâu.

"Lê Mộc, anh!" Chưa bao giờ bị Lê Mộc châm chọc như vậy, Lãnh Huyên cũng có chút nổi cáu, nghĩ thầm rõ ràng là Lê Mộc anh cùng Long Thất ái muội không rõ trước, lại ngược lại vừa thấy mặt liền vu khống nàng.

"Bọn tôi chỉ là đang thảo luận chuyện nghiệp mà thôi, anh đừng có nói lung tung, bên cạnh anh vị mỹ nữ kia, nếu tôi nhớ không lầm, chính là người ngày hôm đó đi, như thế nào? Cùng tôi đến ngả bài sao?!!" Lãnh Huyên cũng không chút nào yếu thế.

Nồng đậm mùi thuốc súng tỏa ra khắp văn phòng, giữa hai người tựa hồ có một mùi đối chọi gay gắt.

"Ha ha." Lê Mộc đối với chuyện Long Thất đột nhiên không nghĩ giải thích, ngược lại quay đầu nhìn về phía Hình Thần Húc đang ngồi trên ghế sa lon luôn luôn không nói một lời.

"Tính ra đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt đi, Hình đại thiếu gia, tôi đối với ngài chính là tưởng niệm vô cùng đâu, phiền toái ngài tới đây một chút, tôi có việc muốn hai người chúng ta đơn độc nói chuyện."

"Lê Mộc, anh đừng có làm loạn." Tuy rằng không biết phía trước Lê Mộc cùng Hình Thần Húc khi nào thì gặp mặt, nhưng Lãnh Huyên vẫn sợ Lê Mộc làm ra chuyện gì lỗ mãng.

Phải biết rằng hiện tại Hình Thần Húc sớm đã không phải Hình Thần Húc trước kia, Lãnh Huyên đã nhìn không thấu bụng dạ sâu đậm của hắn, cũng không biết là đột nhiên thay đổi, hay là phía trước che giấu quá sâu. Ngắn ngủn một thời gian, Hình Thần Húc thuyết phục hơn một nửa cổ đông của Lãnh thị, thu mua gần 30% cổ phần công ty, mà Lãnh Huyên tính toán phụ thân lưu cho nàng cũng vỏn vẹn có 32%. Cổ phần công ty còn lại của Lãnh thị đa số là phân tán, nhưng ngay trong tháng này trong thị trường chứng khoán lại xuất hiện một bàn tay to vô hình đang chậm rãi thu mua những cổ phần phân tán này, tích tiểu thành đại, chậm rãi cũng biến thành một con số kinh người.

Mà hôm nay, Hình Thần Húc chính là lấy thân phận đệ nhị đại cổ đông đến tìm nàng, nói là muốn bàn chuyện hợp tác, nhưng nàng lại không cho rằng Hình Thần Húc có cái gì hảo tâm, bằng không cũng sẽ không đột nhiên thu mua nhiều như vậy cổ phần công ty, mà ở nhà có lần nghe được phụ thân nói điện thoại, hình như thế lực trong quân gần đây cũng có thay đổi lớn, sợ là gió thổi mưa giông trước cơn bão, từng bước xâm chiếm Lãnh thị cũng chẳng qua là một nước cờ trên trận cờ của Hình gia thôi, cho nên nàng quả thật sợ Lê Mộc vào lúc này chọc ra sự tình gì.

"Không sao, chắc là Lê thiếu có chuyện gì trọng yếu muốn nói với tôi đi."

So với Lãnh Huyên lo lắng mà nói, Hình Thần Húc đối hành động của Lê Mộc tựa hồ cũng không kích động, tao nhã thong dong đứng lên đi tới trước mặt Lê Mộc, hắn không hy vọng bởi vì mình do dự mà ngược lại hiện vẻ khiếp đảm, ở trước mặt Lãnh Huyên lưu lại cái ấn tượng không tốt gì.

"Lê thiếu, có chuyện gì cậu cứ nói đi, ha ha."

Hình Thần Húc tựa hồ là dự liệu được Lê Mộc luôn luôn nhu nhược, tàn phế thành như vậy sẽ không đối hắn làm cái gì, cho nên thực yên tâm đứng ở trước mặt Lê Mộc cúi xuống, trên mặt ý cười không giảm.

Lê Mộc tiến đến dựa gần vào bên lỗ tai Hình Thần Húc, nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết ta muốn làm gì không? Ta muốn như vậy..."

Nói xong câu đó, không đợi Hình Thần Húc kịp phản ứng, Lê Mộc một phát bắt lấy cổ áo tây trang của Hình Thần Húc, toàn thân lực lượng dồn vào tay phải, hướng về phía đầu Hình Thần Húc một quyền đánh đi qua, đánh cho Hình Thần Húc một tiếng đau hô.

Tuy nói Lê Mộc ngồi xe lăn, lại hạ bàn không ổn định không dùng được toàn bộ khí lực, nhưng Lê Mộc dù sao cùng Trần lão tiên sinh học tập quyền thuật thời gian dài như vậy, cường lực dụng quyền cùng tốc độ xuất quyền đều không thể khinh thường, điều này cũng là nguyên nhân vì sao Hình Thần Húc không có tránh thoát, ngược lại chính diện ăn trọn một cú này.

"Ngươi dám đánh ta!!"

Lau máu chảy ra bên miệng, Hình Thần Húc giọng nói để lộ ra vô tận lệ khí, liền hổn hển hướng Lê Mộc huy quyền mà đi, nắm đấm mang theo tiếng xé gió nghênh đến chính diện.

"Hình Thần Húc ngươi dừng tay!" Một bên Lãnh Huyên rõ ràng hoảng lên rồi, nàng chỉ biết giờ phút này nàng không muốn Lê Mộc bị thương, sốt ruột vọt đi lên.

May mắn, ngay tại thời điểm nắm tay buông xuống, bị một bàn tay mảnh khảnh nhẫn nhẫn ngăn trở.

Yêu mị như nàng Long Thất, ở thời điểm mấu chốt vẫn cứu Lê Mộc, phải biết Hình Thần Húc này nếu đánh nhau, Lê Mộc ở xe lăn chính là ngồi chờ chết, huống hồ ngay tại thời điểm vừa mới đón một quyền kia của Hình Thần Húc, cho dù là Long Thất cũng cật lực mà lui hai bước, xem ra Hình Thần Húc này năng lực chiến đấu cũng không kém hơn mưu lược của hắn.

"Nghĩ muốn động hắn, trước phải qua cửa này của người ta đã ~~" Trước sau như một đi quyến rũ lộ tuyến, phong tình vạn chủng hướng Hình Thần Húc phao cái mị nhãn.

Long Thất nắm nắm tay có chút run lên, nếu vừa nãy một quyền kia dừng trên đầu Lê Mộc, sợ là làm cái chấn động não luôn có tiến bệnh viện bao nhiêu lần cũng không đủ, nhưng không nghĩ tới Hình Thần Húc xuống tay ác như vậy, căn bản không lưu đường sống. Nhìn hắn thân thủ tốt như thế, Long Thất liền bứt rứt Lê Mộc rốt cuộc là như thế nào liệu được Hình Thần Húc nhất định sẽ đi đến cạnh Lê Mộc, lại như thế nào bị Lê Mộc một kích tức trúng.

Vấn đề này một thời gian rất dài sau Long Thất lại hỏi lại, mà Lê Mộc chỉ trở về năm chữ.

"Hắn thiếu mắt nhìn mà."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bình luận so trước kia mà nói ít đáng thương, chẳng lẽ chỉ khi ta không càng văn bình luận mới có thể nhiều lên sao? o( ̄ヘ ̄o)