Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 46




Chương 46

Lần này tựa hồ không có phát triển thuận lợi như lần trước, cuối cùng Lê Mộc ngay tại thời khắc mấu chốt tay muốn vói vào thế nhưng nằm ở trên người Lãnh Huyên ngủ mất, nhìn một màn kịch tính này Lãnh Huyên cười khổ không ngừng, đỡ thân mình Lê Mộc lên làm cho hắn nằm thẳng, trong lòng buồn bực đầu heo này là nuôi lớn như thế nào, sau đó lại cảm thấy chưa hết giận trộm ở trên người Lê Mộc đạp hai cước, lúc này Lãnh Huyên quay mắt về phía Lê Mộc tựa hồ thiếu cái loại lạnh lùng như ban ngày.

Ngồi ở bên giường nhìn Lê Mộc lẳng lặng ngủ, Lãnh Huyên đề phòng tâm dần dần trầm tĩnh lại. Thời điểm Lê Mộc ngủ đặc biệt giống như đứa trẻ không có cảm giác an toàn, toàn bộ thân mình cuộn lại cùng một chỗ, đem địa phương mình yếu ớt nhất đều bảo vệ lại, thật không biết người này đến tột cùng là hạng người gì, rõ ràng một người bình thường thoạt nhìn sáng sủa như vậy ở thời điểm ngủ say lông mày lại chính là nhíu chặt.

Lãnh Huyên nhớ lại mấy tháng qua Lê Mộc mỗi ngày đưa cơm cho nàng, còn có lần đó cứu nàng cùng một ít chuyện nhiều điểm tích tích, sau đó nhìn Lê Mộc càng cảm thấy không hiểu được người này, trong lúc nhất thời liền thất thần, nàng không phát hiện tay mình thế nhưng kìm lòng không đậu hướng lông mày của Lê Mộc, muốn đem lông mày đang nhíu của Lê Mộc vuốt thẳng.

Thời gian trôi như chó chạy ngoài đồng, bất tri bất giác bọn họ đã quen nhau nửa năm, mà mình và người kia cũng đã nửa năm không gặp, nửa năm thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, không biết từ khi nào Lãnh Huyên đã bắt đầu để ý chuyện của Lê Mộc, trong lòng cảm giác đối người kia cũng dần phai nhạt đi xuống, hóa ra thời gian thật sự có thể xóa nhòa hết thảy.

"Mộc Mộc ngoan, viện trưởng ma ma mất, con phải chiếu cố bản thân mình a, phải nhớ kỹ phòng bị người bên cạnh, ngàn vạn lần nhớ rõ lời của ta, không phải mỗi người đều là người tốt, ta phải đi." Lão phụ nhân vẻ mặt hiền lành bệnh ngã xuống giường, biểu tình trên mặt như là đại nạn buông xuống, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lê Mộc vẫn còn mang theo lo lắng, nàng lo lắng đứa bé này một người cô đơn lưu lại trên thế giới này.

"Viện trưởng ma ma, viện trưởng ma ma không cần bỏ xuống Tiểu Mộc a, Tiểu Mộc sẽ ngoan ngoãn..." Lê Mộc lại mơ thấy thời điểm viện trưởng ma ma qua đời, khóe mắt vẫn đang nhắm lại rơi một giọt nước trong suốt.

Lãnh Huyên thực kỳ dị Lê Mộc làm cái gì mộng mà lại sẽ rơi lệ, đang thời điểm nàng nghĩ muốn giúp Lê Mộc lau đi nước mắt bên khóe mắt lại bị Lê Mộc đột nhiên tỉnh lại ôm cổ, sau đó chợt nghe Lê Mộc vừa run rẩy vừa ôm nàng khóc "Viện trưởng ma ma, người không cần đi a, Tiểu Mộc không bao giờ chọc người tức giận nữa, đừng bỏ lại con một mình a..."

Lãnh Huyên lần đầu tiên nhìn thấy Lê Mộc bộ dáng yếu ớt như vậy, bình thường Lê Mộc đều rất vui tươi, tựa hồ chưa từng bi thương như vậy. Cũng không có đẩy ra Lê Mộc, ngược lại lẳng lặng mặc cho Lê Mộc ôm, sau đó dùng tay vỗ nhẹ sau lưng Lê Mộc để trấn an tâm tình hắn, hiện tại Lê Mộc giống như một tiểu hài tử không tìm được đường về nhà, gắt gao ôm Lãnh Huyên không buông tay, cảm giác kia giống như viện trưởng ma ma vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Chờ một lát sau Lê Mộc dần dần bình phục lại tình tự, Lãnh Huyên đem Lê Mộc đẩy ra để cho bọn họ mặt đối mặt, lại phát hiện cặp mắt bình thường yêu cười kia đã tràn đầy nước mắt, Lãnh Huyên trong lòng không biết vì sao tê rần, khó được không có lãnh nghiêm mặt đối với Lê Mộc, chậm rãi dùng ngữ khí dẫn dụ hỏi: "Làm cái gì mộng?"

"Viện trưởng ma ma đi rồi, không cần tôi nữa..." Nhìn đến Lãnh Huyên ở trước mắt, Lê Mộc uống rượu sau biểu hiện như một đứa trẻ, cắn môi không để cho mình khóc thành tiếng, thâm thâm hút sâu một hơi, ngẩng đầu lên không cho nước mắt chảy xuống, bộ dáng quật cường kia thật giống một đứa nhỏ bị thương rõ ràng rất đau nhưng nhịn xuống không kêu lên đau đớn.

Lãnh Huyên ôm rất giống viện trưởng ma ma, đều làm cho Lê Mộc cảm giác an toàn như vậy, khiến cho hắn cảm giác được hắn không phải cùng thế giới này không hợp nhau.

Không có cha mẹ Lê Mộc từ nhỏ đã khuyết thiếu cảm giác an toàn, đều là viện trưởng ma ma cho hắn tình thương của mẹ cùng thân tình, thời điểm viện trưởng ma ma qua đời lúc ấy hắn đều không có khóc, bởi vì viện trưởng ma ma từng nói qua người kiên cường sẽ không tùy ý rơi lệ, mà nàng muốn Lê Mộc làm một người kiên cường. Nhưng trái tim người kiên cường cất giấu quá nhiều sự tình như vậy cũng sẽ có thời điểm cảm xúc hỏng mất, xế chiều hôm nay lúc Lê Mộc cùng Lãnh ma ma nói chuyện cũng nhớ tới viện trưởng ma ma, sau đó liền nương rượu nhẫn trụ tưởng niệm đối ma ma, giờ đây lại ở trước mặt Lãnh Huyên không hề cố kỵ hỏng mất.

Hắn không biết vì sao mình có thể ở trước mặt Lãnh Huyên không cố kỵ như vậy, giống như là biết Lãnh Huyên vĩnh viễn sẽ không hại hắn, nguyên nhân chính là vì Lãnh Huyên có thể cho hắn loại cảm giác này nên hắn mới thích nàng.

Sau lại vốn vẫn còn xỉn Lê Mộc cuối cùng mệt mỏi giày vò chịu không nổi buồn ngủ, triệt để ngủ một giấc đi xuống.

Ngày hôm sau Lê Mộc tỉnh lại đã là mặt trời chiếu cao, Lãnh Huyên đã sớm đến công ty đi làm, rượu này xem ra cũng không phải thứ gì tốt, tối hôm qua ở trên bàn cơm say sau ngủ thẳng đến hiện tại sao? Sao mà hắn sự tình gì cũng không nhớ, thắt lưng ta sao lại có điểm đau a, ai đá ta đó.

Mang theo một đầu nghi hoặc Lê Mộc cũng từ biệt Lãnh thị phu phụ trở về nhà mình.

Hai ngày sau.

Nhà ăn của Lãnh thị tập đoàn nằm ở tầng 11, phòng gần ngàn thước vuông rộng mở sáng ngời, một loạt bàn màu trắng ngà giản dị sắp xếp trên mặt đất đá cẩm thạch màu đen có vẻ là phá lệ sạch sẽ chỉnh tề, ánh mặt trời thông qua song cửa sổ cao lớn chiếu vào sàn nhà màu đen, địa phương ở cạnh cửa có một bàn đánh bóng bàn cao khoảng nửa thước, xem ra chính là vì tiện cho lãnh đạo nói chuyện mà an trí.

Mấy ngày này công việc tiến độ vô cùng nhanh, mỗi ngày sự tình tương đối nhiều, cho nên lúc Lê Mộc cùng chúng nữ trợ lý bộ đến ăn cơm, nhân viên tập đoàn đại đa số cũng đã ăn xong rời đi rồi, mặc dù thế, cũng còn mấy chục người thưa thớt phân tán ngồi dùng cơm, bởi vậy có thể thấy được bên trong Lãnh thị tập đoàn người ăn cơm tại công ty thật đúng là không ít, điều này cũng gián tiếp thuyết minh nhà ăn công ty đích xác có chỗ hấp dẫn người.

Lê Mộc đi ở cuối cùng, nhìn dọc đường từng nhóm nữ hài tử hưng phấn bước đi, trong lòng một trận không yên, lại thêm hai ngày không gặp Lãnh Huyên, hắn vốn còn muốn gặp Lãnh Huyên hỏi một chút ngày đó ở Lãnh gia hắn có mượn rượu làm càn nói lung tung linh tinh gì hay không, kết quả luôn không gặp được Lãnh Huyên.

Ngay tại thời điểm Lê Mộc đang đứng ở cửa căn tin tự hỏi ngày đó mình có làm chuyện gì quá đáng không thì, một trận hương thơm ngát từ phía sau truyền đến, hắn vừa quay đầu lại liền thấy Lãnh Huyên khuôn mặt lạnh như băng nhìn phía trước không chớp mắt, cũng không để ý đến hắn, đi vào nhà ăn.

Hai ngày không gặp hình như là có điểm gầy nga, đây là ý nghĩ đầu tiên khi Lê Mộc gặp lại Lãnh Huyên từ sau lần trước ra khỏi Lãnh gia đến nay.

Đi vào nhà ăn sau, đối mặt nhóm cấp dưới quay đầu lại đây ánh mắt mang theo ý cười, Lãnh Huyên liên tiếp gật đầu, đồng thời cũng miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Sau đó Lê Mộc từ Tư Đồ Tuyết nơi đó nghe nói Lãnh Huyên hôm nay mở cuộc họp nhỏ, không chừng sẽ từ trợ lý bộ tuyển một cái bí thư, tất cả mọi người đều nghĩ muốn cố gắng biểu hiện tốt giành được Lãnh đại lão bản yêu thích.

Sau khi người của trợ lý bộ đều ngồi ở hai bên bàn, nhóm đầu bếp nhà ăn bắt đầu mang thức ăn lên. Có lẽ là vì khao vài nhóm nhân viên mới, có lẽ là vì cho các nàng thấy sự khác biệt giữa Lãnh thị tập đoàn cùng công ty khác, dù sao đồ ăn đi lên thực phong phú, thế nhưng đại bộ phận đều là hải sản, như cua, tôm hùm, cá mực vân vân, cuối cùng còn tại mỗi bàn bỏ thêm một bồn canh hải sâm. Đãi ngộ như vậy không khác gì khách sạn cấp sao, dẫn đến nhóm nữ hài tử thấp giọng thổn thức.

"Oa, quá khoa trương đi? Đây là công ty căn tin làm được?"

"Đúng vậy, xem, còn có canh hải sâm nữa, chậc chậc, không tồi a?"

Lê Mộc ngồi ở địa phương cách xa Lãnh Huyên nhất, hắn lựa chọn vị trí chẳng những khoảng cách Lãnh Huyên xa nhất, còn không cùng một cái bàn, có lẽ chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy thoải mái chút, từ sau khi nằm mơ viện trưởng ma ma, hắn hồi tưởng một ít chuyện kỳ quái gần đây Lê thiếu làm, viện trưởng ma ma nói đúng, hắn quả thật hẳn là nên phòng bị người bên cạnh, liền tỷ như Lê thiếu đang tính cách tiêu diệt linh hồn nàng...

Mỗi lần Lê thiếu phân phó thủ hạ làm việc buổi tối, nàng đều làm bộ như linh hồn ngủ say, nàng phát hiện Lê thiếu đang thu thập phối phương nguyên liệu của một loại dịch tên là tán thần, ha ha tên như ý nghĩa, đây hẳn là Lê thiếu dùng để tiêu diệt nàng đi, nàng ý thức được tình huống thực nguy cấp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được biện pháp giải quyết, chỉ có thể giả bộ đơn thuần để lừa gạt Lê thiếu. Nàng ngay cả linh hồn của mình đều không nhất định giữ được, làm sao có thể nói cho Lãnh Huyên hạnh phúc đâu, cho nên vẫn là cách Lãnh Huyên xa chút, yên lặng nhìn nàng hạnh phúc thì tốt rồi.

Lê Mộc cố ý nhịn xuống không đi xem Lãnh Huyên, Lãnh Huyên cũng không có nhìn hắn thế nào, chỉ tùy ý nhìn lướt qua toàn thể nhân viên nhẹ nhẹ vỗ tay nói: "Hôm nay trước khi cơm trưa bắt đầu, tôi đại biểu Lãnh thị tập đoàn đối với thành quả lao động mấy ngày nay của mọi người nói một câu hài lòng..."

Nói vừa xong, những nữ hài tử trợ lý bộ mấy ngày này cũng luôn bận bịu liền bốp bốp cố sức vỗ.

Lê Mộc lúc này cười nhạt một chút, tự mình ngồi trên ghế chỉnh lý lại suy nghĩ, dành bớt thời giờ tự hỏi chuyện Lê thiếu, tay chống cằm, trong lòng tuy rằng nghĩ linh tinh, nhưng mặt ngoài lại là một bộ dáng nghiêm túc nghe giảng.

Lãnh Huyên nói một ít lời khích lệ mọi người, kỳ thực Lãnh Huyên cũng hiểu mấy lời đường đường chính chính này là vô nghĩa, đơn giản chỉ là dạo ngang qua sân khấu thôi, lại không thể không nói, chỉ có thể tận lực giản lược. Năm phút đồng hồ sau, lời nói của Lãnh Huyên lại bị tiếng vỗ tay đánh gãy, bởi vì nàng nói: "Lần này, bởi vì bí thư Lạc Lạc có phân công khác, cho nên tân nhậm bí thư sẽ chọn ra từ trong mọi người, tiếp theo tôi sẽ tuyên bố tân nhậm bí thư..."

Nghe thế, ánh mắt Lê Mộc rốt cục từ trên bàn chuyển dời đến trên mặt Lãnh Huyên, kỳ thực hai ngày nay các mỹ nữ trong bộ môn đều đang tán gẫu chuyện này, cho nên hắn sớm đã biết chuyện muốn tuyển bí thư, nghe nói bí thư muốn tuyển ra từ trợ lý bộ, trong lòng thế nhưng vẫn có chút khẩn trương.

"Tân nhậm bí thư chính là..." Lãnh Huyên thản nhiên quét Lê Mộc liếc mắt một cái, nàng cũng không biết mình vì cái gì sẽ ma xui quỷ khiến muốn tuyển Lê Mộc, lúc đang muốn nói ra tân nhậm tổng giám đốc bí thư chính là Lê Mộc, mắt lại nhìn thấy từ cửa nhà ăn đi vào một đống hoa, sau đó cũng hơi hơi sửng sốt không nói gì nữa.

Sở dĩ nói là đi vào một đống hoa, là bởi vì hoa này đích xác nhiều lắm, ít nhất có hơn trăm đóa, hoa hồng tiên diễm nở rộ hoàn toàn đem người tặng hoa che mất.

Mọi người bao gồm Lê Mộc bỗng nhiên thấy Lãnh Huyên không nói gì nhìn cửa nhà ăn, đều buồn bực hướng bên này nhìn lại.

Chẳng lẽ là tặng cho nàng? Lê Mộc gặp đống JJ kia hướng đi tới bọn họ bên này, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, nhịn không được nhìn nhìn Lãnh Huyên, người sau lông mày chính đang nhíu lại.

Trước kia quả thật mỗi ngày đều có người tặng hoa, nhưng một lần đưa nhiều hoa như vậy, chẳng những là Lê Mộc lần đầu tiên gặp, ngay cả những nữ hài tử trợ lý bộ cũng là lần đầu gặp. Chỉ có Lạc Lạc đứng ở bên người Lãnh Huyên là một bộ biểu tình tập mãi thành quen, xem ra người tặng hoa không phải lần đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng, nhưng xem Lạc Lạc vẻ mặt thản nhiên liền biết, hoa này không phải tặng cho nàng. Lê Mộc nhìn thấy Lãnh Huyên nhíu mày, có vẻ như mang theo nhè nhẹ chán ghét, hơn nữa nàng cũng cố tình vô ý nhìn Lê Mộc nhiều lần, ánh mắt thoáng mang theo điểm xấu hổ. Vì thế hắn liền hiểu được hoa này là tặng cho nàng.

Là ai a? Trâu như vậy, ở trước mặt lão tử tặng hoa cho vợ ta? Đây không phải là đào góc tường chủ nghĩa xã hội sao? Lê Mộc vô vùng có hứng thú đứng thẳng dậy nhìn hoa càng ngày càng gần, tuy rằng hắn cùng Lãnh Huyên chẳng qua là giả vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng đây là vấn đề tôn nghiêm, giờ phút này ích kỷ trong cốt tủy của Lê Mộc bị kẻ tặng hoa kích hoạt nguyên vẹn rồi.

Hoa hồng đi vào trước bàn ăn chỗ Lãnh Huyên, rốt cục đứng lại, tiếp theo lộ ra một gương mặt thoạt nhìn rất có điểm tiểu suất mang theo nụ cười đúng lúc: "Lãnh Huyên, chúc cô hôm nay có thể có một tâm trạng tốt."

Chỉ vì chúc Lãnh Huyên hôm nay có tâm trạng tốt liền đưa trăm đóa hoa?

Những lời này từ miệng anh đẹp trai chân thành phun ra sau, toàn bộ mấy gái liền hai mắt tỏa sáng, há rộng miệng một bộ đéo thể tin được, nhưng sự thật đích xác như thế, hơn nữa rõ ràng xảy ra trước mắt, ngươi không tin cũng không được,

Dùng khóe mắt dư quang nhìn đến nhóm nữ hài tử bị chấn động trợn mắt há hốc mồm sau, Hứa Trạch Phong cũng không có nhiều kiêu ngạo lắm. Bởi vì bằng vào thân phận công tử ca của Q thị thường vụ Phó thị trưởng này của hắn, đây là lần thứ hai mươi ba tặng hoa cho Lãnh Huyên, Lãnh Huyên thế nhưng cự tuyệt hai mươi ba lần! Nếu đem Lãnh Huyên đổi làm gái khác, Hứa Trạch Phong đã sớm quay đầu bỏ người, cái khác không nói, chỉ bằng thân phận công tử thị trưởng của hắn, tìm cái nữ nhân tướng mạo xuất chúng cũng không có gì khó. Nhưng cố tình Lãnh Huyên mà hắn theo đuổi này cơ hồ mỗi đêm đều chiếm cứ mộng của hắn, cho nên hắn đành phải buông thân phận tôn quý, bắt đầu dùng tuyệt chiêu tử triền lạn đánh lặp đi lặp lại nhiều lần.

Lạc Lạc biết, ngày trước lúc Hứa Trạch Phong tặng hoa, Lãnh Huyên luôn uyển chuyển cự tuyệt, hơn nữa mịt mờ nói cho hắn biết hai người không có khả năng, mỗi lần Hứa Trạch Phong luôn mang theo thất vọng nhưng còn lại vẫn duy trì quân tử phong độ rời đi, có nhiều lần, Lạc Lạc đều nhìn Hứa Trạch Phong vô cùng đáng thương, ngươi nói một người lớn lên không tồi, gia thế lại hảo, vì sao lại không thể đánh động trái tim của Lãnh tổng đâu? Lần này chỉ sợ cũng bị cự tuyệt đi?

Bất quá lần này ra ngoài dự kiến của Lạc Lạc, càng làm cho Hứa Trạch Phong cũng mừng rỡ như điên. Bởi vì Lãnh Huyên do dự một lát sau, thế nhưng hai tay đón lấy đám hoa kia, cũng nhẹ giọng đối hắn nói có thể trước tiên ở một bên chờ lát hay không, để cho nàng trước tuyên bố cái bổ nhiệm.

"Được được, cô bận cứ bận đi tôi ở một bên nhìn... bận không sao..." Hứa Trạch Phong cực độ hưng phấn xoa xoa tay nói năng lộn xộn, công phu không phụ lòng người a, trời xanh a, rốt cục đả động trái tim mỹ nữ! Vì để không ảnh hưởng chính mình tình nhân trong mộng công tác, cho nên Hứa Trạch Phong liền dự định ngồi thật xa, đánh giá chung quanh một chút sau liền nhìn thấy bên cạnh Lê Mộc còn một chỗ trống.

Rất có thân sĩ phong độ đối Lê Mộc cười cười, Hứa Trạch Phong liền ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lãnh Huyên. Nếu không phải hiện tại tâm tình vui đến nguy, Lê Mộc cái loại thoạt nhìn như tiểu nhân công này có thể được Hứa công tử cười quả thực là người si nói mộng.

Lông mày dày đậm, một đôi mắt coi như có thần, mặt tỉ lệ 3:7 phối với một thân âu phục Versace chính tông, coi như một vị suất ca. Lê Mộc chỉ nhìn hắn một cái, cười đáp trả một cái cũng không có, cũng không có chờ Lãnh Huyên tuyên bố bổ nhiệm liền trực tiếp ăn, cầm lấy một cái chân gà coi như mặt Hứa Trạch Phong mà bắt đầu gặm. Hứa Trạch Phong nhìn đến Lê Mộc cái dạng này, lộ ra ánh mắt chán ghét hung ác, ý là: đừng ở thời điểm Lãnh Huyên nói chuyện không lễ phép như vậy.

Bất quá Lê Mộc không có quản hắn, còn cố ý táp táp miệng, một bộ dáng thản nhiên tự đắc.

Cho mặt mũi còn không cần! Hứa Trạch Phong trong lòng thầm mắng một câu, tức giận vừa định phát tác, lúc này lại nghe giọng nói Lãnh Huyên vang lên; "Sau đây tôi đến tuyên bố, tân nhậm tổng giám đốc bí thư là..." Ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lê Mộc.

Hứa Trạch Phong lại nghĩ là nhìn hắn, vội vàng mỉm cười gật gật đầu, ý là trước công tác quan trọng hơn, ngay cả chuyện vừa rồi nghĩ muốn răn dạy Lê Mộc một chút đều quên mất.

"... Là Lê Mộc."

Lãnh Huyên rốt cục nói ra nhân tuyển của tân nhậm tổng giám đốc bí thư.

Chúng nữ hài tử vốn mỗi người đều ôm tâm tình kích động hy vọng tổng giám đốc có thể đọc đến tên mình, nhưng Lê Mộc hai chữ kia nói ra sau, các nàng lập tức liền đều sợ ngây người, thậm chí có người nhỏ giọng kinh hô ra tiếng: "Sao lại là Lê Mộc?!"

Sao lại là Lê Mộc?

Một đám nữ hài tử không hẹn mà cùng soạt một cái đều quay đầu lại nhìn Lê Mộc, vẻ mặt đéo thể tin.

Đây rốt cuộc tính là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhớ rõ thời điểm mình lần đầu tiên đến Lãnh thị ứng tuyển công tác liền tuyên bố muốn làm tổng giám đốc bí thư, không nghĩ tới thật đúng là làm được, chẳng qua quá không phải lúc.

Lê Mộc cười khổ một chút, chỉ phải đứng lên