Chương 112
Không nói hai lời trực tiếp cường thế nhào đi qua, này nói thì dễ, đến thực tiễn một cái Lê Mộc hắn liền nhát, thực làm cho Tiểu Đường đồng chí kinh nghiệm tình trường hơi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Một lát sau lúc Lãnh Huyên ra tới, ta cũng phải bắt chước một chút làm theo Tiểu Đường, Tiểu Đường nói nữ nhân đều thích người cường thế, cường thế, nhất định phải nhớ rõ cường thế. Lê Mộc ở trong lòng cho mình bỏ thêm cố lên.
Chỉ chốc lát sau, Lãnh Huyên xuất hiện tại đại sảnh khách sạn.
"Lão bà đại nhân, buổi sáng tốt lành..." Lê Mộc nuốt xuống nguyên bản lời muốn nói, nhu thuận mà nhìn nhà mình nữ vương đại nhân.
Đâu có cường thế đâu ╭(°a°')╮!!!!
"Hôm nay dậy sớm?" Nữ vương đại nhân luôn luôn tiếc chữ như vàng, nhất là khi Lê Mộc chọc nàng bực.
"Tối hôm qua căn bản ngủ không ngon..." Lê Mộc thật cẩn thận oán giận, lúc nói chuyện lén ngắm biểu tình của Lãnh Huyên.
Kết quả băng sơn nữ vương đại nhân tựa hồ không nhìn những lời này cùng Lê Mộc u oán, nói tiếp: "Đi trước dùng cơm đi."
"Ừ... Tiểu nhân đang chuẩn bị hầu hạ ngài dùng cơm đâu." Nói xong, Lê Mộc tự khinh bỉ chính mình một cái.
Thật đúng là phế sài, khí thế đối mặt người khác đâu??! Bị Hình Thần Húc bắt lấy khi đó cốt khí đâu??! Sao vừa nhìn thấy Lãnh Huyên cái gì cũng không dám rồi đó??! Không được, ta không thể như vậy mặc cho chính mình yếu đi xuống, bằng không sớm muộn gì biến thành nhược thụ ╭(°a°')╮!
Ngay lúc Lê Mộc lòng đầy căm phẫn, quyết định muốn bước vào kế hoạch cường thế, Lãnh Huyên đột nhiên hỏi: "Sao thế? Anh có chuyện sao?"
Nhìn như thờ ơ một câu, thực tế dạt dào sát ý, ít nhất Lê Mộc là cảm giác như vậy. Lê Mộc biểu tình tiểu biến hóa điểm này làm sao có thể thoát được ánh mắt của Lãnh Huyên, cho nên nàng liền mở miệng hỏi trước.
"Không... Không có việc gì ╭(°a°')╮!" Lê Mộc có loại cảm giác làm chuyện xấu bị nắm nghĩ mà sợ.
Đến cuối cùng Lê Mộc vẫn là nhát chết, bất quá nhìn khí thế của Lãnh Huyên, trực tiếp nhào đi lên? Đổi thành ai cũng không dám đi, Lê Mộc cho dù có tâm cũng không có gan a. Yên lặng bồi Lãnh Huyên ăn cơm xong, Lãnh Huyên về trước phòng mình, Lê Mộc thì thất thần ngồi một góc.
Phía trước ở một bên đã sớm nhìn không được Tiểu Đường đồng chí đi tới, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Chính là lời thoại nhiệt tình, cộng thêm ánh mắt ôn nhu, sau đó trực tiếp nhào đi qua, có khó như vậy sao?" Tiểu Đường đồng chí ghét bỏ nhìn Lê Mộc.
"Ai ~" Lê Mộc sâu kín thở dài.
"Xem bộ dáng lão bà nhà anh, hình như là rất tức giận, chuyện phía trước không phải giải thích rõ rồi sao, lại làm sao chọc đến nàng, lãnh bạo lực đều dùng tới." Tiểu Đường đồng chí hiếu kỳ nói.
"Tôi nào có biết đâu?" Lê Mộc nói
"Anh có phải lừa nàng cái gì hay không, còn có một câu tôi muốn dạy cho anh, nữ nhân thống hận nhất chính là lừa gạt giấu diếm, anh ngẫm lại có hay không trải qua loại sự tình này..." Tiểu Đường đồng chí tích cực hỗ trợ phân tích.
"Tôi quả thật có chuyện giấu diếm nàng, nhưng đó là tôi cấp cho nàng kinh hỉ, hiện tại không thể nói với nàng." Lê Mộc nghiêm túc nói.
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Đường không nói gì.
"Ai ~" Lê Mộc lại sâu kín hít một hơi.
Năm phút đồng hồ sau.
"Ai ~ "
Mười phút sau.
"Ai ~ "
Nửa giờ sau.
"Ai ~ "
Tiểu Đường đồng chí tỏ vẻ chịu không nổi.
"Thở dài nửa giờ, anh không phiền lụy tôi nghe đều phiền. Quên đi, tôi vẫn là giúp đỡ đến cùng đi, sẽ giúp anh một phen." Nói xong Đường Nhược Nhan từ túi xách lấy ra di động, thuần thục đảo danh bạ, thời điểm lật đến "Steven" danh tự này liền bấm ra, sau đó cùng điện thoại bên kia lén lút công đạo một việc, Lê Mộc muốn biết đang nói cái gì, đáng tiếc Tiểu Đường không cho.
Steven, tên này sao mà quen tai như vậy, Lê Mộc gãi gãi đầu, cảm thấy chính mình có thể xem nhiều phim Mỹ quá, loại tên này kỳ thực đầy ngoài đường.
Chính là cái tên này lại không làm Lê Mộc thất vọng. Chỉ chốc lát sau, từ bên ngoài đến đây một người, Lê Mộc cẩn thận nhìn lên, đây không phải là cái vật hi sinh nam kia phía trước tiếp cận Phương Du Hoa bất thành, ngược lại cho Đường Nhược Nhan cơ hội cường thế thổ lộ thôi, không phải là trở về tìm tra đi?
Lê Mộc dùng cánh tay huých Tiểu Đường, ai ngờ Tiểu Đường đồng chí nhiệt tình đi đến trước mặt Steven, hai người như bạn tốt nhiều năm không thấy nói chuyện với nhau, làm gì còn có phía trước đối chọi gay gắt.
"Steven, giới thiệu cho anh bằng hữu của tôi Lê Mộc." Đường Nhược Nhan nói tiếp, "Lê Mộc, đây là Steven, phía trước gặp qua."
"Các người nguyên bản quen nhau!!? ╭(°a°')╮" Lê Mộc không dám tin nhìn.
Steven cùng Đường Nhược Nhan đồng thời tràn đầy thâm ý cười một cái.
"Ở khách sạn nhà ăn một màn kia đều là các người thiết kế tốt?"
Cái này thông suốt, trách không được ở nhà ăn trường hợp nóng bỏng như vậy thế nhưng một người chụp ảnh đều không có, cả đám như vé số, nguyên lai đều là an bài tốt. Lê Mộc đột nhiên bắt đầu bội phục thủ đoạn của Đường Nhược Nhan, luận tình thương hay chỉ số thông minh, hắn đều không sánh bằng Đường Nhược Nhan.
"Ngạch... Này... Cái kia... Đây đều là Steven giúp tôi ra chủ ý, hắn... là tình yêu kế hoạch viên của tôi, phía trước hắn cho tôi ra rất nhiều chủ ý, bằng không sao có thể truy được Phương Du Hoa."
Tình yêu kế hoạch viên? Còn có chức nghiệp này? Lê Mộc nghe Đường Nhược Nhan trăm ngàn chỗ hở nói dối, cười cười không nói.
"Không được nói cho Phương Du Hoa chuyện này." Đường Nhược Nhan cảnh cáo.
"Nga, được, vậy cho tình yêu kế hoạch viên của cô cũng giúp tôi thiết kế thiết kế bái." Lê Mộc trêu đùa.
"Steven nói tình huống của anh quá phức tạp, cộng thêm Lãnh Huyên nhà anh cấp bậc quá cao, thiết kế không được." Tiểu Đường đồng chí quyết đoán cự tuyệt, rồi lại nói tiếp: " Thiết kế không được, nhưng Steven sẽ cung cấp một ít công cụ, không chừng dùng được."
Steven đưa qua một cái bao da, Lê Mộc nghi hoặc mở ra, túi nhỏ nhưng lại ngập đồ, bên trong đồ vật linh tinh còn max nhiều.
Durex loại đóng gói kín (3 con sói), vị chanh, vị hương tiêu cùng vị ô mai; còn có bình mê dược, bên trong hai tiểu viên thuốc màu lam; chòi má thế nhưng còn có lọ dầu Ấn Độ, nhanh như vậy ngay cả này cũng có thể kiếm đến! ╭(°a°')╮
Còn có một chút loạn thất bát tao gì đó, đều là gia tăng vợ chồng cuộc sống tính phúc thú vị gì đó, ở đây sẽ không nhất nhất nói tỉ mỉ.
Làm một cái tiểu nữ sinh thuần chủng, Lê Mộc tỏ vẻ kiếp trước kiếp nầy những thứ đã gặp cộng lại cũng không có bằng hôm nay, thật sự là sung huyết rồi đó.
Không hổ là tình yêu kế hoạch viên, lúc này ta tin tưởng thân phận của Steven, bất quá... Như vậy chẳng lẽ không đúng càng phù hợp danh hiệu " tính phúc kế hoạch viên " sao??
Lê Mộc ngẩng đầu nhìn, lại thấy Steven đầy thâm ý cười.
"Cố lên, xem hảo nhà anh nga" Tiểu Đường đồng chí hợp thời khuyến khích.
Các ngươi quá coi thường Lãnh mỹ nhân, người cũng như tên, nào có như Phương Du Hoa dễ lừa như vậy?? Lê Mộc không ngừng oán thầm.
Bất quá...
Lúc này, trong đầu Lê Mộc đột nhiên hiện lên một tia linh quang.