Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 884: Người Đệ Nhất Thành Tới (Tám)




Edit: Kaylee

"Vốn bản Lĩnh chủ muốn đến giải quyết những người này, lại không nghĩ rằng bị ngươi giành trước."

Hồng Liên Lĩnh chủ khẽ nhíu mày kiếm, trong mắt đỏ lãnh khốc nhiễm lên một chút ý cười: "Ta và nữ nhi vừa nhận nhau, cho nên vừa rồi cũng không muốn ở loại trường hợp này ra tay với người Đệ Nhất thành, lại không nghĩ rằng sẽ chậm hơn ngươi một bước."

Nói tới đây, Hồng Liên Lĩnh chủ còn có chút ảo não, vậy mà sẽ bị tên khốn muốn cướp nữ nhi của mình đi này giành trước, làm hại mình không thể giết những người đó! (L: khụ, cho lee chen lời phát, tiểu Dạ chỉ nằm cũng trúng đạn, làm thế nào cũng bị ghét)

"Nhưng mà, nể tình ngươi một lòng say mê nữ nhi của ta, ta sẽ không so đo chuyện lúc trước với ngươi."

Mặc dù nói là như thế, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ thân mật của tiểu tử này và nữ nhi của mình thì trong lòng Hồng Liên Lĩnh chủ luôn cảm thấy chua xót, tốt xấu gì mình cũng chưa từng thấy nữ nhi nhiều năm như vậy, kết quả thật vất vả gặp mặt, nhưng ánh mắt của nha đầu kia đều ở trên người tiểu tử này.

Thiên Bắc Dạ chậm rãi xoay người, tầm mắt dừng ở phía trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc kia của Hồng Liên Lĩnh chủ, trong mắt đỏ xẹt qua một chút ý cười, nói: "Nhạc phụ đại nhân, việc này cũng không cần người ra tay, nữ tế (con rể) giải quyết cho người là đủ rồi."

Nhạc phụ đại nhân?

Vừa nghe nói như thế, Hồng Liên Lĩnh chủ trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu không tốt nói: "Tuy rằng ta không so đo chuyện ngươi muốn cướp đi bức họa nữ nhi của ta này, nhưng mà, nữ tế của ta trừ bỏ thực lực cường đại ra, llêqquyýđônn còn phải vô cùng si tình đối với nữ nhi của ta, hơn nữa cuộc đời này chỉ có thể có một mình nàng, ngươi có thể làm được sao?"

Nói thật, đối với thực lực của Thiên Bắc Dạ, Hồng Liên Lĩnh chủ nhưng là rất hài lòng, ít nhất khi mình không ở bên người, bằng vào lực lượng của nam nhân này cũng đủ để bảo vệ nàng an toàn.

"Cả đời này, ta chỉ cần một mình nàng, trừ bỏ nàng ra, ta sẽ không dễ dàng dung nạp những người khác!"

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân! (Một đời một kiếp một đôi người)

Đây là hứa hẹn lúc trước hắn đã từng hứa hẹn với nàng, huống chi, đời này có nàng, còn có nữ nhân nào có thể được hắn để vào mắt?

Lúc này Hồng Liên Lĩnh chủ mới vừa lòng gật gật đầu, chỉ là nghĩ đến nữ nhi thật vất vả mới gặp lại sắp bị người đoạt đi rồi, trong lòng lại không thoải mái lên.

"Ta biết nữ nhi của ta đã tiếp nhận ngươi rồi, chỉ cần nàng thích, người làm phụ thân ta đây sẽ không có ý kiến gì, nhưng mà, nếu muốn ta hoàn toàn nhận ngươi, còn cần nhìn biểu hiện của ngươi."

Dù sao hắn đã quyết định, trước giữ nữ nhi ở bên người vài năm, về phần chuyện sau này, thì xem biểu hiện của người này, hắn sẽ không để cho hắn ta dễ dàng có được nữ nhi bảo bối nhà mình như thế.

Thiên Bắc Dạ trêu tức nở nụ cười, trong mắt hiện lên sự sắc bén.

"Nhạc phụ đại nhân, ta và Vân Nhi đã đồng giường cộng chẩm (cùng giường chung gối) qua, chẳng lẽ người muốn để cho Vân Nhi không phụ trách đối với ta?"

Bọn họ quả thật là đồng giường cộng chẩm qua, chỉ là không có phát sinh gì cả mà thôi.

"Cái gì?" Hồng Liên Lĩnh chủ giận tím mặt: "Tiểu tử thối, ngươi thế mà dám bắt nạt nữ nhi bảo bối của ta! Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn cưới nữ nhi của ta cũng không phải không được, vậy đánh thắng ta trước lại nói!"

Ầm!

Lời này vừa ra, bóng dáng của Hồng Liên Lĩnh chủ đã xuất hiện ở trước mặt của Thiên Bắc Dạ, vô tận lửa giận biến thành lực lượng, một quyền đánh về phía ngực của Thiên Bắc Dạ.

Thiên Bắc Dạ vươn tay, tiếp được công kích của Hồng Liên Lĩnh chủ, khí thế của hai người đều tán phát ra trên bầu trời, ở trong rừng rậm cháy rực như biển lửa không ngừng va chạm đánh về phía nhau, giống như hai mặt trời chạm vào nhau ở trên bầu trời ——

.........

Trong khách điếm, Cố Nhược Vân ngồi ở phía trên ghế dựa, rót một chén nước trà trước mặt mình, khẽ nhíu mày: "Tiểu Tử Tà, tiểu Dạ và cha đều nói có việc phải rời khỏi một chút, ngươi có biết bọn họ có chuyện gì không?"

Tiểu Tử Tà nhún vai, con ngươi màu tím hiện lên vẻ khác thường.

"Nếu ta không có đoán sai, bọn họ hẳn là đuổi theo giết người Đệ Nhất thành."

Nghe nói như thế, sắc mặt Cố Nhược Vân chậm rãi trầm xuống, thật lâu sau, nàng mới than nhẹ một tiếng, lee~lqđ trên mặt mang theo cười khổ: "Tuy rằng vẫn luôn không ngừng đột phá, nhưng mà kẻ địch của ta cũng càng ngày càng mạnh, trừ phi ta tới vị trí đứng đầu kia, nếu không mà nói, ta vĩnh viễn che chở không được người nhà an bình, đến cuối cùng còn cần bọn họ bảo vệ ta."

Thực lực!

Hiện giờ thực lực của nàng vẫn là không đủ!

Hiện tại đã xử lý xong chuyện Hạ gia rồi, cũng là lúc không sai biệt lắm nàng nên rời đi Lưu Phong quốc này..........