Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 696: Đan Dược Vũ Linh (3)




Nhưng bây giờ, vậy mà thân thể nam nhân này đã được chữa trị! Cả độc dược mình hạ độc lên người hắn ta… cũng không cảm nhận được nữa rồi.

Cố Nhược Vân nhíu nhíu mày, không biết vì sao, nàng cảm thấy trên thân nam nhân này có một loại hương vị quen thuộc, hương vị đó làm nàng không tự chủ được nghĩ đến một người khác… Xem ra hắn ta và Thi Vân quen biết không đơn giản như vậy, nếu ta không đoán sai, thứ độc mà nam nhân giúp hắn ta chữa trị từng ở trong cơ thể Thi Vân, không, phải nói là người tạo ra Thi Vân, cũng là đầu sỏ gây tội hại Tử Tà biến thành trứng phượng hoàng!

Tử Tà!

Hiện giờ nghĩ đến nam nhân tuấn mỹ xấu xa đó, sát ý trên người Cố Nhược Vân bắt đầu tỏa ra, giống như gió lốc ngập trời bay xung quanh người.

Thiên Khải Tôn Giả cảm nhận được rõ ràng sát ý trên người nàng, bất chợt kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó im lặng.

Rất lâu sau, hắn ta mới nói:

"Ta cũng không biết sao lại thế này, lúc trước lúc người này thí luyện thần khí, rõ ràng bị các ngươi phế đi. Bỗng nhiên có một ngày tất cả vết thương đều khỏi không tổn hao gì. Nha đầu, ta biết giữa ngươi và hắn ta có cừu oán, chỉ là bây giờ không phải lúc ngươi báo thù, muốn báo thù còn có rất nhiều cơ hội! Người này và sư phụ chó má của hắn ta vẫn luôn muốn hãm hại ca ngươi, từ trước đến giờ vẫn chưa thực hiện được, ta cũng không muốn bỏ qua cho hai người đó.

Cố Nhược Vân chậm rãi thu hồi sát khí, ánh mắt bình tĩnh nhìn trung tâm quảng trường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đương nhiên Thiên Khải Tôn Giả biết, Cố Nhược Vân không tỏa ra sát khí vì nam nhân đó, mà vì người giúp hắn ta trị liệu.

"Đúng rồi, nha đầu, ngươi thấy cao nhân ngồi trên ghế đó không? Hắn ta là tông chủ của Linh Tông chúng ta! Mà bên cạnh hắn là sư phụ Thiên Vu." Thiên Khải Tôn Giả nhìn thoáng qua Cố Nhược Vân bên cạnh, giải thích Vu Sơn Đạo với nàng.

Cố Nhược Vân không nói gì, không biết suy nghĩ gì trong lòng.

Đúng lúc này, cuối cùng nam tử trung niên ngồi trên cao cũng đứng dậy, ánh mắt hắn ta lạnh thấu xương nhìn mọi người phía dưới, ngữ khí nghiêm túc nói:

"Nói vậy các vị còn nhớ rõ những lời ta nói lúc trước, nếu người nào có thể nghiên cứu ra đan dược trong phương thuốc dân gian, ta liền phong cho người đó chức vị trưởng lão đứng đầu. Hiện giờ đệ tử Côn Nam của trưởng lão Vu Sơn đã có phương pháp luyện chế ra đan dược, nếu hắn thật sự có thể chế ra đan dược đó, vậy vị trí trưởng lão đứng đầu sẽ do trưởng lão Vu Sơn làm, không biết ai có ý kiến gì không?

Nghe nói như vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai nói ra một câu ý kiến, dù sao nếu Côn Nam thật sự có thể luyện chế ra đan dược, tất nhiên là bọn họ tâm phục khẩu phục.

"Được, nếu mọi người đã không có ý kiến, vậy luyện chế đan dược sẽ bắt đầu, ta và các vị cùng nhau chứng kiến thời khắc này." Nói xong lời này, nam tử trung niên chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, ánh mắt rét lạnh và nghiêm túc, tầm mắt vẫn không dời đi nhìn chằm chằm nam tử trung niên trên quảng trường.

Côn Nam cười đắc ý, trên khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo, sau khi mở lò đan ra, hắn ta cầm dược liệu lên, trực tiếp ném vào trong lò đan.

Nhìn thấy một màn này, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, biểu tình vô cùng bất đắc dĩ.

"Cố cô nương, có phải luyện chế của hắn có vấn đề hay không?" Thiên Khải Tôn Giả nhìn thấy động tác của Cố Nhược Vân, có chút kinh ngạc hỏi.

"Ừm." Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Không thể không nói, Côn Nam này cũng là thiên tài, dược liệu ghi trong phương thuốc dân gian hỗn loạn không theo thứ tự, đây chính là lý do ngươi luyện chế không thành công, mà hắn ta đã sắp xếp chỉnh tề tất cả dược liệu, nhưng…"