Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 681: Bỏ Lỡ (3)




Trước khi rời khỏi Đông Phương thế gia, nàng đã gọi tất cả Linh Thú trở về đây, để bọn chúng tiến vào Thượng Cổ Thần Thú, sau đó mới rời đi.

“Bạch!”

Khi nàng vừa bước đến cổng, một thân áo đỏ đã đứng trước mặt nàng, khi nàng ngẩng đầu lên liền thấy một ánh mắt đỏ bừng tràn đầy vẻ oan ức.

- Vân Nhi, nàng vì Vạn Niên Hàn Băng mà nhẫn tâm nhét ta vào Thượng Cổ Thần Tháp.

Thiên Bắc Dạ càng nghĩ càng oan ức, vừa rồi còn bị nàng bỏ qua, không nói lời nào đã rời đi.

- Cái này...

Cố Nhược Vân dừng lại, có chút áy náy nói:

- Tại ta đang gấp quá, đúng rồi, tại sao lúc ở Phóng Trục Chi Địa, chàng không nói chuyện này với ta?

Thiên Bắc Dạ đáp:

- Ở Phóng Trục Chi Địa không có Vạn Niên Hàn Băng, cho nên ta có nói cũng vô dụng, tuy ta không thích tên già đó quấn lấy nàng, nhưng ta lại càng không muốn nhìn thấy nàng thương tâm.

- Tiểu Dạ, cám ơn!

Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt mình.

- Cám ơn chàng, cả đời này, chỉ cần chàng không bỏ ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi chàng!

Thiên Bắc Dạ nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt mình, đôi môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười, một nụ cười mà chỉ khi đứng trước mặt nàng mới có.

- Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tìm Vạn Niên Hàn Băng, chỉ cần nàng có thể vui vẻ, dù là giúp người ta ghét ta cũng sẽ không oán thán một lời, nhìn hắn, ta mới hiểu được ngày đó nàng muốn cứu ta thế nào!

Cố Nhược Vân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái, sau đó thân ảnh hai người liền biến mất.

Sau khi Cố Nhược Vân rời đi không lâu, trên mặt đất liền xuất hiện một thiếu niên thanh tú, ngón tay hắn khẽ vuốt cằm, nhìn về phía bảng hiệu ghi "Đông Phương thế gia" liền cười một tiếng, vô cùng thánh khiết.

- Nơi này chính là Đông Phương thế gia sao? Không biết tỷ tỷ có ở trong đó hay không, đám người kia đều nói tỷ tỷ mất tích, không biết là thật hay giả.

Nói xong, thiếu niên thanh tú liền bước lên phía trước, khuôn mặt thanh tú hiện lên ý cười, nghĩ đến việc sắp có thể gặp được người đó, tâm tình hắn không nhịn được kích động.

Đột nhiên có một cánh tay đưa ra, ngăn cản trước mặt hắn.

Nhìn nam tử canh giữ cổng lớn đang chắn trước mặt mình, ngữ khí hắn lạnh nhạt:

- Ngươi là người phương nào, có thiệp mời không?

- Thiệp mời?

Thiếu niên giật mình, nói:

- Ta tới tìm Cố Nhược Vân, nếu nàng có ở bên trong, phiền ngươi báo với nàng ấy một tiếng, nói Hạ Lâm Ngọc tới tìm.

- Thật xin lỗi, Cố tiểu thư vừa mới rời đi rồi.

- Cái gì?

Vừa nghe lời này, khuôn mặt thiếu niên liền đại biến:

- Ngươi có biết nàng đi đâu không?

- Tiểu thư đi về phía bên trái, còn đi đâu, ta cũng không biết.

- Đi rồi sao?

Ánh mắt thiếu niên sững sờ:

- Ta lại đến trễ một bước sao? Chẳng lẽ là không có duyên? Không! Không được, ta nhất định phải đuổi kịp nàng!

Nghĩ tới đây, thiếu niên không chút do dự bay về hướng nam tử canh cổng vừa chỉ.

Đáng tiếc, Cố Nhược Vân lúc này cũng đang phi hành với tốc độ nhanh nhất, biển người mênh mông, muốn tìm một người quả thực quá khó khăn.

Mà lần này tách biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.

- Tỷ tỷ, vì để sớm được gặp ngươi, ta đã cố gắng tu luyện, rốt cuộc cũng có một ngày ta được rời khỏi đó, tỷ yên tâm, sau này sẽ không có ai bắt nạt được tỷ đệ chúng ta nữa, bất kể là ai!