Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 675: Trở Về (2)




- Phụ thân, chúng ta có nên đuổi theo Cố cô nương không?

Dạ Hành Thiên đè nén tâm tình đang phấn khởi, nếu Cố cô nương đúng là người mà bọn họ đang tìm kiếm lâu nay, vậy thì....

- Không cần.

Dạ Lan thực sự hốt hoảng nhưng cố gắng phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn theo hướng Cố Nhược Vân rời đi, lẩm bẩm một mình.

- Nếu là có duyên, ta tin chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nàng, hiện tại không cần nóng vội. Hơn nữa Cố cô nương vừa chữa khỏi bệnh cho ta đã vội vã rời đi, chắc chắn là có lý do nên hiện tại chúng ta cũng đừng quấy rầy nàng.

Nghe những lời này, Dạ Hành Thiên không nói thêm gì nữa, chỉ là không rõ trong đầu hắn đang suy nghĩ gì.

...

Hắc Nham Thành.

Mấy tháng xa cách, Cố Nhược Vân lần này trở về cảnh vật nơi đây vẫn vậy không hề có sự thay đổi.

- Vân Nhi, chúng ta đang đi đâu vậy?

Thiên Bắc Dạ chăm chú nhìn người con gái bên cạnh, trên môi nở một nụ cười diễm lệ.

Cố Nhược Vân suy nghĩ một lát rồi nói:

- Chúng ta tới phủ thành chủ trước đi.

- Được!

Đối với đề nghị của Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ chưa bao giờ có ý muốn làm trái lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vẫn luôn nở nụ cười lay động lòng người, trong nháy mắt mọi người trên phố đều không tự chủ mà quay sang chăm chú ngắm nhìn hai người.

Chỉ thấy một nam một nữ bình thản nắm tay nhau, cả hai đều xinh đẹp như từ trong tranh bước ra.

Cả hai nhìn nhau cười vô cùng ăn ý, thực sự là trời sinh một cặp không ai có thể chia cắt được.

Bên ngoài phủ thành chủ yên ắng, một thủ vệ của Mộ Dung gia lười biếng ngáp một cái, bỗng nhiên hắn giật mình phát hiện ra có điều gì đó bất thường, đưa tay xoa xoa đôi mắt sau đó hốt hoảng hướng về phía phủ thành chủ vừa chạy vừa la to.

- Gia chủ! Gia chủ! thành chủ đã quay về. Nàng đã quay trở về.

Cái gì?

Trong nháy mắt, Mộ Dung lão gia dẫn mọi người từ bên trong phủ chạy ra, mọi người kích động nhìn người con gái áo xanh, có người kích động tới mức không thốt nên lời.

- Thành Chỉ đại nhân, ngươi rốt cục cũng đã trở về

Mộ Dung lão gia nước mắt rưng rưng, giọng nói kích động tới mức run rẩy:

- Mấy ngày nay ta vẫn luôn chờ người, cuối cùng cũng đợi được ngài trở về. Lần này ngài sẽ không đi nữa chứ?

- Không

Cố Nhược Vân lắc đầu

- Lần này trở về không những ta lại phải đi mà ta còn muốn hỏi xem có ai muốn rời khỏi nơi đây, đi cùng ta hay không?

Chỉ cần có Tiểu Hắc thì đem toàn bộ mọi người Hắc Nham Thành này đi cũng không thành vấn đề.

- Tuy nói Hắc Nham Thành là nhà của chúng ta, nhưng nếu thành chủ đã quyết định rời đi, thì đương nhiên dù có chết chúng ta cũng sẽ đi theo thành chủ.

"Xoạt! xoạt!"

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu thể hiện sự đồng tình.

- Mộ Dung Lâm, ngươi mau đi gọi toàn bộ người trong thành tới đây cho ta, nếu là có người muốn ở lại, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc! Ta sẽ dọn toàn bộ Hắc Nham Thành này đi, những ai muốn ở lại ta sẽ đưa đi Thánh thành.

Hiện nay với giao tình giữa nàng và Dạ gia, muốn nhờ bọn họ thu nhận một ít người chắc cũng không thành vấn đề.

Dọn toàn bộ Hắc Nham Thành đi sao?

Mọi người vừa nghe đến đây thì lập tức hoảng hốt, Hắc Nham Thành rộng lớn như vậy, nàng sao có thể dọn hết thành trấn này đi được chứ?

Đương nhiên đối với mệnh lệnh của Cố Nhược Vân, mọi người đều không có ý kiến gì. Tất cả liền vội vã tới tập trung tại quảng trường trung tâm, họ muốn hỏi xem quyết định của Cố Nhược Vân là vì lý do gì.

Tại sao lại phải rời bỏ nơi này?

Hay là do Đại Lục sở cấp ra lệnh đuổi người.