Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 671: Chu Tước Thần Thú (3)




Tốt xấu thế nào nó cũng là Thần Khí nhất tộc, vậy mà lại đặt cho nó cái tên như vậy!

Cố Nhược Vân hiển nhiên không để ý tới tâm tình của nó, giơ tay bắt nó lại từ trong không trung, chợt đem tinh thần lực hướng về phía chiếc hộp màu đen thăm dò.

Nhất thời, một mảnh hỗn độn chiếu vào trong mắt, mờ mịt một mảng khiến nàng không thể thấy thứ gì, Cố Nhược Vân Nhiu mày, thu hồi tinh thần lực của mình, nhìn Thiên Bắc Dạ:

- Đây là loại không gian Thần Khí gì?

- Hỗn Độn

Thiên Bắc Dạ rơi vào trầm tư, một lúc lâu, con ngươi đỏ của hắn dừng lại trên người Cố Nhược Vân

- Hỗn Độn mặc dù không bằng Thượng Cổ Thần Tháp, nhưng trong Thần Khí cũng là dạng xuất hiện trước. Trong Hỗn Độn, thời gian không giống với bên ngoài, một năm trong đấy gần tương đương với một tháng ở bên ngoài. Đồng thời ở trong này linh khí đầy đủ, thích hợp tu luyện.

Cố Nhược Vân trong lòng vui vẻ:

- Không nghĩ tới Tiểu Hắc này còn có tác dụng lớn như vậy, lần lưu đày này cũng không coi là vô ích.

- Vân Nhi, nàng chớ mừng vội, nàng còn chưa đã rõ lai lịch của Hỗn Độn!

Thiên Bắc Dạ nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt đỏ mang ý cười ngày càng đậm:

- Là mấy vạn năm trước, một gã cường giả vì thế lực của mình mà cố ý kiến tạo! Khi đó thực lực của nàng đã gần đạt đến Đỉnh Phong, không cần phải thu nạp thêm linh khí. Do đó, loại Thần Khí này chuyên dùng để bồi dưỡng thế lực, nói cách khác, thân làm Thần Khí chủ nhân, thì không có cách nào tiến vào bên trong Thần Khí để tu luyện.

Trái tim Cố Nhược Vân chấn động mạnh một cái.

Chế tạo thần khí? Sức mạnh này sao có thể mãnh liệt như vậy?

- Mặc dù như vậy, Tiểu Hắc này cũng sẽ khiến thực lực của ta tăng lên. Huống chi ta sớm đã suy nghĩ biện pháp, làm sao để không bại lộ Thượng Cổ Thần Tháp, liền có thể đem sức mạnh của Hắc Nham Thành dời ra ngoài; có Tiểu Hắc ta liền không lo lắng vấn đề này.

Cố Nhược Vân vuốt vuốt cái hộp trong tay, tươi cười nói.

Trải qua mấy ngày bối rối vấn đề của chính mình, hiện tại trong nháy mắt liền được sáng tỏ.

Đột nhiên, nàng dường như nghĩ tới điều gì, mắt nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ.

- Tiểu Dạ, sao chàng lại biết nhiều như vậy? Không phải chàng mất trí nhớ sao? Sự tình trước kia hoàn toàn không biết gì cả?

Cố Nhược Vân nhíu mày, hồ nghi hỏi

- Chẳng lẽ... chàng đã khôi phục trí nhớ?

Không sai!

Ngay từ đầu nàng đã thấy kỳ quái, vì sao Tiểu Dạ hiện tại lại mang cho nàng cảm giác không giống với trước kia, như vậy chỉ có một khả năng.

Đó chính là hắn đã khôi phục trí nhớ!

Chính bởi vì trí nhớ đã khôi phục, mới khiến tính cách của hắn thay đổi, không hề ngây ngô như trước.

Tĩnh!

Cả căn phòng bỗng yên lặng như tờ.

Sau một lúc lâu, thanh âm của nam nhân vang lên lần nữa.

- Kỳ thực ta cũng không rõ lắm, thời điểm ta trông thấy Tiểu Hắc, thông tin của nó liền xuất hiện trong đầu ta, có thể trước đây ta đã từng thấy qua sự xuất hiện của nó.

Cố Nhược Vân vẫn còn hoài nghi, lần nữa hỏi lại:

- Điều chàng nói là thật?

Thiên Bắc Dạ ủy khuất nhìn Cố Nhược Vân, biểu cảm đáng thương như của tiểu thụ làm người khác hết sức thương yêu.

- Vân Nhi, nàng không tin ta sao?

- Ta tin tưởng chàng

Cố Nhược Vân lắc đầu, vứt bỏ nghi ngờ trong lòng, chợt hướng về nam tử trước mắt

- Tiểu Dạ, nếu chàng đã khôi phục ký ức, hãy nói cho ta biết. Đối với quá khứ của chàng, ta cũng rất muốn biết. Hơn nữa, ta rất hy vọng chàng có thể khôi phục trí nhớ, một người không nhớ rõ quá khứ của mình sẽ rất thống khổ.

Thiên Bắc Dạ đưa tay kéo Cố Nhược Vân vào trong ngực, ôm nữ tử trong lòng thật chặt, giống như sợ rằng chỉ cần mình buông lỏng tay, nàng sẽ rời đi mà không quay đầu lại.