Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 666: Bi Kịch Của Nam Cung Nguyệt (2)




Tiểu tử này, tuổi còn nhỏ mà đã trưởng thành như thế, không giống như bạn bè cùng tuổi còn đang vui chơi.

Bởi vì Dạ Lan, từ lúc hắn nhận thức mọi thứ đã bị ép buộc tu luyện, tạo lên tính cách như bây giờ.

- Ta biết.

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, cánh tay đang ôm chặt Cố Nhược Vân hơi thả lỏng một chút, dùng một tư thế thoải mái nhất ôm nàng.

- Nếu không phải bởi vì tiểu tử này còn chưa trưởng thành, lúc nãy ta liền không đơn giản chỉ quăng ngã hắn như vậy, nếu là người khác, ta sẽ làm bọn hắn nằm nửa tháng cũng không xuống được giường.

Khóe miệng Cố Nhược Vân không nhịn được mà run rẩy một chút, không nghĩ đến lòng chiếm hữu của Tiểu Dạ lại lớn như vậy…

- Cố bảo tiêu, tên nam nhân này chính là vị hôn phu mà nàng nói tới?

Dạ Nặc nhìn Thiên Bắc Dạ, nghĩ đến lúc nãy bị hắn quăng ngã, bước chân vừa mới nhấc lên liền không tự chủ được ngừng lại, sờ sờ mũi, nói:

- Xem ra sau khi hắn nuốt vào Địa Ngục Chi Hoa đã tỉnh lại rồi, Cố bảo tiêu, ngươi sẽ không vì có hắn mà quên mất ta chứ, nếu không phải lúc ấy ta trộm được Địa Ngục Chi Hoa, hắn sẽ không có khả năng tỉnh lại.

Câu nói này, rõ ràng Dạ Nặc cố ý nói cho Thiên Bắc Dạ nghe.

Ngụ ý chính là, khi đó ta trộm Địa Ngục Chi Hoa cứu mạng ngươi, ngươi không thể tiếp tục quăng ngã ta.

Thiên Bắc Dạ cong môi cười, trong đôi mắt đỏ lóe lên một tia sáng, nhìn xuống nữ tử đang ở trong ngực hắn, con ngươi lại càng ôn nhu, giống như trong đôi mắt đó chỉ có mỗi bóng hình của mình nàng...

- Địa Ngục Chi Hoa? Tiểu thiếu gia đi trộm Địa Ngục Chi Hoa?

Dạ du sửng sốt một chút, ánh mắt chuyển động vài vòng, đột nhiên nghĩ ra một ý, nói với Dạ Nặc:

- Tiểu thiếu gia Dạ Nặc, không phải ngươi muốn để đại thiếu gia đứng ra chủ trì công đạo sao? Được thôi, bây giờ chúng ta liền đi tìm đại thiếu gia! Chỉ mong rằng ngươi sẽ không hối hận!

- Hối hận? Tại sao ta phải hối hận?

Dạ Nặc trợn trắng mắt, nhìn Dạ Du mà không biết nói gì.

- Ngươi đã làm việc không nên làm, nếu để đại thiếu gia biết, ngươi liền xong đời rồi.

Dạ Du không còn hoảng sợ như vừa rồi, hất cằm kiêu căng nói.

Việc không nên làm?

Dạ Nặc khẽ nhăn mày đẹp, suy nghĩ suốt nửa ngày cũng không nhớ ra việc không nên làm này là gì, giọng nói đều không kiên nhẫn:

- Đừng nói nhiều nữa, bây giờ chúng ta liền đi gặp cha của ta!

Sắc mặt Dạ Du cứng đờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Dạ Nặc, trong mắt lóe ra tia sáng, chợt đứng lên:

- Nếu tiểu thiếu gia đã quyết định như thế, vậy ta liền phải làm ngươi hài lòng rồi, Nguyệt Nhi, chúng ta đi.

Nói xong lời này, hắn kéo Nam Cung Nguyệt từ đống đổ nát lên, bước nhanh về phía sau.

Trong mắt Thiên Bắc Dạ hiện lên một tia sát khí, không tiếng động nở nụ cười:

- Vân nhi, chúng ta cũng đi xem trò hay này đi, không biết ngươi nghĩ thế nào.

Cố Nhược Vân không nói gì, cũng không biết vì sao lần này Thiên Bắc Dạ tỉnh lại, cảm giác như có chỗ nào không giống nhau.

Nhưng cụ thể là chỗ nào không giống, nàng lại không nói rõ được...

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân liền bình thường trở lại, nói:

- Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi.

...

Đại sảnh.

Dạ Hành Thiên ngồi trên ghế,nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn đang quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Xảy ra việc lớn như vậy ở hậu viện, làm sao hắn lại không biết? Chỉ là hắn còn chưa kịp chạy tới, mấy người này liền đến rồi.

Nhưng, điều khiến cho Dạ Hành Thiên không nghĩ tới là, tiểu tử Dạ Du này lá gan lại càng ngày càng lớn như vậy, Cố cô nương là người duy nhất có thể chữa trị cho cha của hắn, vậy mà Dạ Du này còn dám đi gây sự với nàng! Ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện gì, trên thế gian này ai sẽ giúp hắn cứu người hả.