Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 408: Đốt y phục của lão gia tử (bốn)




Edit: kaylee

Cố Nhược Vân nhún vai: "Người gọi ta là nha đầu thối, vì sao ta đây phải cho người xem?"

"Ngươi…..." Lão gia tử tức đến mức vẻ mặt xanh mét, trừng mắt nhìn nàng nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào? Đừng quên, bổn gia chủ là ngoại công của ngươi! Ngươi đưa ngọc bội cho ngoại công của ngươi xem một chút thì làm sao?"

"Ôi," Cố Nhược Vân lắc đầu than nhẹ: "Ta vốn đang muốn khuyên ngoại tổ mẫu xuống núi, chẳng qua ta trời sinh nhát gan, người cứ rống mắng suốt, ta cảm thấy rất sợ hãi, Đông Phương gia tộc này ta ở không được, nếu không sẽ bị người hù chết, cho nên ta quyết định hiện tại ta lập tức rời đi, về phần ngoại tổ mẫu….... Tự người đi khuyên bà xuống núi đi."

Sắc mặt lão gia tử từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, thay đổi thất thường.

Có thể tưởng tượng được Cố Nhược Vân làm ông tức không nhẹ.

Phải biết rằng, ở trong thành Đông phương, trừ bỏ vị phía sau núi kia ra, ai mà không đối ông nói gì nghe nấy? Nha đầu thối đáng chết này thế mà lại dám uy hiếp ông!

Cố tình uy hiếp này lại hiệu quả!

"Phỏng chừng trên đời này dám nói chuyện với trưởng bối như vậy chỉ có một mình ngươi," Lão gia tử có chút căm giận: "Ngươi nói đi, ta làm thế nào ngươi mới giúp ta khuyên ngoại tổ mẫu ngươi xuống núi? Nàng đã ở sau núi mười mấy năm, hàng năm ta chỉ có thể gặp nàng ba lần, trời biết loại cảm giác này có bao nhiêu khó chịu, ta không bị buộc điên đã tính là không tệ."

"Về sau giọng điệu nói với ta tốt chút."

"Không được làm chủ hôn nhân của cữu cữu, hắn không có người trong lòng không thể buộc hắn cưới, mặc kệ người trong lòng hắn là người thế nào ngươi cũng không thể ngăn cản."

"Ta muốn tự do tuyệt đối! Nói cách khác, ta không chịu sự hạn chế của Đông Phương gia tộc các người, nếu phụ mẫu ta còn sống, người phải nhận cha ta, nếu bọn họ thật sự mất, ta muốn cho bọn họ vào từ đường Đông Phương thế gia."

"Nếu người có thể làm được mấy chuyện này, ta sẽ đáp ứng giúp người khuyên ngoại tổ mẫu xuống núi." Cố Nhược Vân tươi cười đầy mặt nhìn lão gia tử.

Lão gia tử trầm mặc một lúc lâu, nói: "Được, mấy điều kiện của ngươi ta đều đáp ứng ngươi, nhưng mà ta cũng có yêu cầu đối với ngươi! Thứ nhất, còn có nửa tháng chính là sinh nhật của ngoại tổ mẫu ngươi, ta hi vọng nàng có thể xuống núi trước ngày đó, thứ hai, ta muốn ở trên tiệc sinh nhật của ngoại tổ mẫu ngươi, tuyên bố ngươi là ngoại tôn nữ của Đông Phương thế gia."

"Được."

Cố Nhược Vân không hề nghĩ ngợi lập tức lên tiếng: "Ta đáp ứng yêu cầu của người."

Lão gia tử sửng sốt một chút, lúc trước nha đầu kia là chết sống không chịu nhận ngoại công ông, hiện tại thế nào lại đáp ứng thoải mái như vậy?

Kỳ thực, nếu không phải vì lời nói kia của Lam Vũ Ca, hơn nữa vừa rồi lão gia tử thiên vị rõ ràng, chỉ sợ Cố Nhược Vân không dễ dàng nhận Đông Phương thế gia như vậy.........

"Ngươi thật sự đáp ứng rồi?" Lão gia tử vẫn là có chút không dám tin.

Nha đầu kia luôn quỷ kế đa đoan, sẽ không có âm mưu gì đi?

"Xem ra người là muốn ta không đáp ứng," Cố Nhược Vân than một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Đã như vậy, ta đây sẽ thu hồi lời nói vừa rồi của mình, miễn cho làm cho người ta cho rằng ta mặt dày mày dạn dán lên Đông Phương thế gia các người."

"Cái gì? Thu hồi? Không được!"

Lão gia tử vội vàng lật mặt: "Ngươi không nghe nói qua cái gì gọi là quân tử nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy (một lời nói ra bốn ngựa đuổi không kịp) sao? Lời nói đã nói ra tuyệt đối không thể thu hồi, cứ định như vậy đi, hiện tại ngươi phải đi khuyên ngoại tổ mẫu ngươi xuống núi giúp ta, cơ hội năm nay ta đã dùng hết rồi, đã mấy tháng không gặp nàng, đợi đến năm sau phải năm sáu tháng nữa, ta thật sự chờ không kịp, ta vốn chỉ hâm mộ một mình Trạch nhi, hiện tại lại nhiều thêm nha đầu thối ngươi, các ngươi quả nhiên là muốn chọc giận chết ta!"