Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 354: Cố Nhược Vân tức giận (sáu)




Edit: kaylee

Trong mắt Thiên Khung hiện lên lạnh lùng sắc bén, giận quá hóa cười nói: "Nhưng mà, ngươi và tiểu thư nhà ngươi nhưng là thật xứng, một kẻ là lão nhân không biết xấu hổ, một kẻ khác là tiểu nhân dối trá! Chậc chậc, hai người các ngươi không kết thành phu thê, thật sự là có lỗi với hai da mặt dày các ngươi."

Phốc xuy!

Nghe nói như thế, mọi người Thiên Thành đều không tự chủ được mà cười vang lên.

Thanh Long này lại còn nói tiểu thư Luyện Khí Tông xứng với một lão nhân? Nhìn sắc mặt của nữ nhân kia, hoàn toàn bị tức không nhẹ, rốt cuộc ngụy trang không nổi nữa, khuôn mặt vốn dịu dàng nháy mắt đã bao phủ một tầng lạnh lùng sắc bén, nếu không phải cố kị hình tượng từ trước đến giờ của mình, phỏng chừng ả sẽ chửi ầm lên.

"Ngươi mẹ nó muốn chết!"

Lâm Vân hoàn toàn đánh mất lý trí rồi, thân mình chợt lóe lập tức nhằm về phía Thiên Khung, nhưng mà, từ đầu đến cuối mặt của Thiên Khung vẫn không đổi sắc, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo tươi cười xem thường.

"Đi tìm chết đi!!!"

Giờ này khắc này, đôi mắt của Lâm Vân đỏ bừng, nếu không giết con tiện long (rồng đê tiện) này, lão thật sự khó có thể tiêu diệt tức giận trong lòng!

"Lâm Vân, ngươi mau dừng lại.”

Sắc mặt Vu Sơn đại biến, Lâm Vân ngu ngốc này, dễ dàng bị người chọc giận như thế, như vậy còn có thể nào thành đại sự?

Nhưng mà, lời Vu Sơn trưởng lão nói đã không có tác dụng, Lâm Vân cũng nghe không vào, lão chỉ biết là mình phải lấy kiếm trong tay cướp lấy tính mạng của con rồng kia! Cho nên vẫn như cũ vọt tới phía trước..........

Sau đó, lão nhìn thấy Thiên Khung mỉm cười, chậm rãi mở ra miệng.........

Khoảng cách giữa hai người quá gần, thế cho nên lão có thể cảm nhận được lực lượng cường hãn trong miệng kia của đối phương!

Rống!

Một tiếng rồng rống, vang vọng giữa trời đất.

Sắc mặt Lâm Vân chậm rãi cứng lại rồi, ngay sau đó, một ánh sáng sáu màu đột nhiên lóe lên, trực tiếp đánh về phía thân thể của lão.

Vì thế, Lâm Vân bi ai lại một lần nữa tự suy nghĩ đến lực lượng của long tức!

Đáng tiếc là, lần trước khoảng cách quá xa, cho nên lão cũng không có chịu bao nhiêu thương! Nhưng mà lần này, hai người mặt đối mặt, lão cứ như vậy cứng rắn tiếp nhận công kích này, ‘phịch’ một tiếng thân thể rơi xuống, hung hăng nện xuống phía trên mặt đất.

Ầm vang!

Một tiếng nổ qua đi, mặt đất bị nện ra một cái hố càng sâu hơn vừa rồi, Lâm Vân giống như chó chết ghé vào hố, thân thể không ngừng run rẩy.

Tầm mắt Thiên Khung dời đi, dừng ở trên người Vu Sơn, mỉm cười, nói: "Ngươi thì sao? Muốn tới làm cho ta nếm thử một chút uy lực của thanh đồng nát sắt vụn kia?"

Nghe nói như thế, sắc mặt Vu Sơn âm trầm.

Lâm Vân này thật sự rất vô dụng, nếu lão không bị chọc giận, hai người liên thủ hoàn toàn có thể bắt được con rồng này, nhưng lão khen ngược, trực tiếp đi chịu chết, bằng vào một mình lão, cho dù có phế Linh Khí trợ uy, cũng khó đánh bại hắn!

Nghĩ vậy, Vu Sơn trầm tư xuống, bất luận như thế nào, hôm nay bọn họ đều không có khả năng để cho những người này còn sống rời đi, nếu không sau này chính là ác mộng cả đời Luyện Khí Tông.

Vu Sơn và Lâm Vân khác nhau, lão không cho rằng Cố Nhược Vân là dựa vào vận khí đi tới bước này, có lẽ thực lực hiện tại của nàng không bằng tiểu thư, nhưng mà, phải biết rằng tiểu thư là từ nhỏ đến lớn trưởng thành cho tới trình độ bây giờ, huống chi còn lớn hơn Cố Nhược Vân mấy tuổi.

Mà nàng, bốn năm trước còn là một phế vật Tụ Khí cấp hai, nàng có thể dùng thời gian bốn năm trưởng thành đến cảnh giới Võ Vương, đây là loại thiên tài cỡ nào?

Lưu nàng lại, tất là dưỡng hổ vì hoạn (nuôi hổ gặp nạn)! Sau này Luyện Khí Tông tất nhiên sẽ sụp đổ ở trong tay nàng.

Đều đã kết thâm cừu đại hận, nhất định phải trảm thảo trừ căn (giệt cỏ tận gốc), vĩnh tuyệt hậu hoạn!

"Chậm đã!"

Ngay tại một khắc này, Thi Vân vẫn luôn bất động thanh sắc chậm rãi mở miệng, ả quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nhẹ nhàng cười, nói: "Cố cô nương, ta nghe nói mấy năm nay thực lực của ngươi tăng lên rất mạnh, không biết ngươi có nguyện ý đánh một trận với ta ở chỗ này hay không? Nếu ngươi thua, ngươi và Linh Thú trong tay ngươi đều thuộc về Luyện Khí Tông chúng ta, thế nào?"