Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1680: Ba năm (năm)




Edit: kaylee

"Thương Minh, ngươi muốn châm ngòi quan hệ của ta và Vân Nhi? Như thế, chỉ sợ cũng không cách nào như ngươi mong muốn!" Khí thế của Thiên Bắc Dạ càng nồng đậm, giống như mưa rền gió dữ làm tâm người rung động: "Ta tin tưởng Vân Nhi, cho dù là ngươi giả mạo ta, ta cũng tin tưởng nàng sẽ không mắc mưu, nhưng mà, cho dù ta tin tưởng Vân Nhi, cũng quyết không cho phép có người nói xấu sự trong sạch của nàng!"

Ầm!

Khí thế cuồng liệt quay ở quanh thân Thiên Bắc Dạ, làm cho nham thạch trong sơn động đều bay lên, ‘ầm’ một tiếng đánh về phía nam nhân được gọi là Thương Minh.

Nam nhân cao ngạo cười, con ngươi bễ nghễ thiên hạ lạnh lùng nhìn Thiên Bắc Dạ, bàn tay to của hắn ta vung lên, một lực đạo mạnh mẽ va chạm ở phía trên nham thạch, trong phút chốc, nham thạch bay về phía hắn ta biến thành bột phấn.

"Vân Nhi, nàng ở chỗ này chờ ta!"

Vẻ mặt Thiên Bắc Dạ là ngưng trọng chưa từng có: "Lực lượng của hắn ta quá mạnh mẽ, ta không nhất định có thể chiến thắng hắn ta!"

"Tiểu Dạ!"

Cố Nhược Vân nắm chặt lấy ống tay áo của Thiên Bắc Dạ, mặt mày thanh lãnh hiện lên vẻ kiên định.

"Lúc trước ta đã nói qua, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều hi vọng cùng chàng kề vai chiến đấu!"

Ánh mắt Thiên Bắc Dạ dừng ở trên người Cố Nhược Vân.

Hắn trông thấy khuôn mặt kiên định của nữ tử, không khỏi nâng lên khóe môi nở nụ cười.

"Được."

Sau ki  hắn nói xong lời này, kéo mạnh Cố Nhược Vân vào trong lòng.

"Bất luận trận chiến này sống hay chết, chúng ta đều không xa rời nhau."

Giọng nói của nam nhân rất là êm tai, làm cho trái tim Cố Nhược Vân run run một chút, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại.

"Thật có lỗi, tiểu Dạ, là ta liên lụy đến chàng."

Nếu không phải nàng đến nơi tuyết hoang này, cũng sẽ không thể gặp phải loại tình huống như bây giờ.

"Vân Nhi, nói đến cùng, là ta không có phát hiện hắn ta đã phá vỡ phong ấn, nếu không, ta sẽ ngăn cản nàng ở một khắc bước vào nơi tuyết hoang kia, nàng cũng không làm sai, nếu nàng không đến cứu Tá Thượng Thần, hắn sống không được mấy ngày."

Nam nhân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nữ tử, bên trong mắt hắn tràn đầy lưu luyến, còn có loại tình cảm lưu luyến không rời.

Thương Minh đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ dương một nụ cười lạnh.

Hắn ta không nghĩ tới loại thời điểm này, hai người này còn tình ý triền miên như thế, quả nhiên là không sợ chết!

"Đi vào!"

Bỗng nhiên, Thiên Bắc Dạ giữ chặt Tá Thượng Thần ở một bên, dùng sức ném hắn đến bên người Cố Nhược Vân, quát lạnh một tiếng.

"Tiểu Dạ!"

Nhìn thấy bước chân của Thiên Bắc Dạ thối lui về phía sau, thân mình Cố Nhược Vân chấn động, vừa định tiến lên, lại phát hiện một vách tường vô hình ngăn cản nàng, làm cho thân thể của nàng chợt lui về sau mấy bước.

"Tiểu Dạ, vừa rồi chàng thừa dịp ta không chú ý bố trí trận pháp?"

Rốt cục Cố Nhược Vân cũng hiểu rõ, ánh mắt đau đớn nhìn Thiên Bắc Dạ.

"Vì sao chàng muốn làm như vậy?"

Thiên Bắc Dạ trầm mặc xuống: "Vân Nhi, ta thật ích kỷ, ích kỷ không muốn nàng hy sinh, nhưng ta hiểu rõ, nàng sẽ không nỡ để một mình ta mạo hiểm! Thật có lỗi, ta chỉ có thể sử dụng loại phương pháp này để ngăn cản nàng, chỉ là ta cũng đặt ra một điều kiện trong trận pháp cho nàng, chờ Tử Tà thức tỉnh, lấy lực lượng của hai người các nàng là có thể phá vỡ trận pháp! Hơn nữa, trận pháp này là bất kỳ người bên ngoài nào đều không thể phá vỡ, chỉ có thể phá trận từ bên trong."

"Tiểu Dạ! ! !"

Âm thanh của Cố Nhược Vân mang theo thống khổ, ánh mắt thanh lãnh dần dần trở nên tuyệt vọng, nàng nắm chặt nắm tay, thân mình nhẹ nhàng run lên.

Thiên Bắc Dạ sợ liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân nhiều một cái, trong lòng hắn sẽ tràn ngập không nỡ, con ngwoi màu đỏ yêu dị từng chút chuyển về phía Thương Minh.