Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1666: Lại về Ẩn Môn (mười tám)




Edit: kaylee

Cố Nhược Vân giật mình, quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ.

"Đúng rồi, tiểu Dạ, từ lần trước Tử Tà vì thay ta mở ra cửa địa ngục mà lâm vào ngủ say, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, có phải hắn xảy ra vấn đề gì hay không?"

"Yên tâm đi, hắn không có vấn đề gì, hơn nữa, hắn ngủ say càng lâu, chứng minh sau khi hắn tỉnh lại thực lực khôi phục cũng càng mạnh!" Thiên Bắc Dạ hừ một tiếng: "Cho dù ta cũng không thích hắn, không thừa nhận cũng không được, cả đời này tình địch có thể làm cho ta kiêng kị, chỉ có hắn!"

Nam tử quấn quanh ở bên người Cố Nhược Vân khác, cho tới bây giờ hắn đều không để ở trong lòng, chỉ có Tử Tà, nam nhân này là tình địch hắn kiêng kị nhất!

Bởi vì, ở bên người Cố Nhược Vân làm bạn lâu nhất là Tử Tà, hắn càng là cùng nàng có bản mạng khế ước, thực lực càng là cường đại như vậy, dung mạo cũng là kinh diễm thế nhân!

Một người nam nhân như vậy đi theo bên người Cố Nhược Vân, như thế nào hắn có thể yên tâm?

Cũng may, cuối cùng người Cố Nhược Vân lựa chọn là hắn...

"Tử Tà là đồng bạn của ta, vĩnh viễn là!" Giọng điệu của Cố Nhược Vân lộ ra kiên định: "Mặt khác, chờ sau khi tất cả mọi chuyện đều trần ai lạc định, ta sẽ trả lại tự do cho Tử Tà, để cho hắn đi tìm hạnh phúc thuộc về hắn, ta không có quyền làm cho hắn luôn luôn đi theo bên người của ta!"

Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng dương môi: "Vân Nhi, tin tưởng ta, Tử Tà sẽ không nguyện ý giải trừ khế ước với nàng, giải trừ bản mạng khế ước cần hai bên đồng ý, cho nên, nàng không cách nào cho hắn tự do."

Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, ánh mắt chuyển về phía bầu trời ngoài phòng.

"Tiểu Dạ, chờ sau khi đánh bại kẻ địch cuối cùng, chúng ta tìm nơi yên tĩnh, từ đây ẩn cư được không?"

Giờ khắc này, Cố Nhược Vân không khỏi nhớ tới thôn trang nhỏ đã từng thu lưu nàng, còn có nhóm thôn dân thuần phác...

Đáng tiếc, thôn dân này lại bị nàng liên lụy, càng bởi vậy bị giết hại!

"Được."

Thiên Bắc Dạ cũng không nghĩ nhiều, đã đồng ý với lời Cố Nhược Vân nói: "Nàng muốn đi đâu, ta sẽ bồi nàng đi đó, chân trời góc biển, nàng đều đừng nghĩ bỏ lại ta..."

Nói xong lời này, tay ôm Cố Nhược Vân của hắn càng thêm dùng sức, cũng cảm nhận được thân thể có chút cứng ngắc của nữ tử kia.

"Nàng dâu, hiện tại sắc trời không còn sớm, chúng ta muốn bắt đầu hành động tạo người hay không?"

Hắn cười như không cười, khuôn mặt tuyệt thế tiến đến trước mặt Cố Nhược Vân.

Sau đó, không đợi Cố Nhược Vân đồng ý, đã chặn ngang ôm lấy nàng, đi về trên giường...

...

Cùng lúc đó, trong phòng sạch sẽ mộc mạc, Cố Sanh Tiêu ngồi ở trên giường nhắm mắt khoanh chân, lại đúng vào lúc này, một hồi tiếng đập cửa truyền tới.

"Tiến vào."

Con ngươi của hắn hơi hơi trầm xuống, giọng nói trầm thấp, nói.

Két!

Cửa phòng bị đẩy mở ra, dưới ánh nắng chiều mờ nhạt, một nữ tử dung mạo đoan trang thanh tú đi đến, giống như là cổ lấy dũng khí đứng ở trước mặt Cố Sanh Tiêu, vâng vâng dạ dạ nói: "Cố đại ca, ta có lời muốn nói với huynh."

"Cái gì?"

Cố Sanh Tiêu nhíu mày, phía trên khuôn mặt lãnh khốc như trước.

Có lẽ, chỉ có ở thời điểm đối mặt với Cố Nhược Vân, hắn mới sẽ nhoẻn miệng cười.

"Cố đại ca," Ôn Nguyệt khẩn trương nắm chặt ống tay áo, sắc mặt có chút đỏ bừng: "Huynh tin tưởng cái gì gọi là nhất kiến chung tình sao? Từ lần đầu tiên ta thấy huynh ở Ôn gia, ta đã thích huynh, từ đó về sau, trong đầu của ta tất cả đều là chuyện về huynh! Ta biết ta nói như vậy thật phóng đãng, nhưng mà, ta chính là thích huynh, mặc dù huynh lãnh khốc đối với ta, ta cũng sẽ không thay đổi sự yêu thích của ta đối với huynh."