Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1662: Lại về Ẩn Môn (mười bốn)




Edit: kaylee

Sắc mặt Ôn Nhã càng thay đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Nguyệt, rồi đặt tầm mắt ở trên người phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ.

"Ta thừa nhận, lấy trạng thái của Ôn gia chúng ta hiện tại, chỉ sợ chống đỡ không được các ngươi! Nhưng mà, các ngươi phải nhớ rõ ràng một chuyện, hiện tại là ở trên địa bàn của Ẩn Môn! Ẩn Môn căn bản sẽ không để các ngươi bình yên vô sự rời đi nơi này! Cho nên, lần này không cần ta ra tay, người Ẩn Môn cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Khi nói lời này, Ôn Nguyệt căn bản không có nhìn thấy, các trưởng lão Ẩn Môn lúc trước còn muốn ra tay tất cả đều ở trạng thái ngây ngốc sững sờ, ngay cả Bạch trưởng lão đều không có nói chuyện, giống như choáng váng đứng ở tại chỗ...

"Nguyệt Nhi!"

Tả Sử bò lên từ trên đất, hắn lau vết máu ở khóe miệng, có chút vô cùng đau đớn nhìn về phía Ôn Nguyệt.

"Ta một lòng say đối với ngươi mê, ngươi lại đối xử với ta như thế, chẳng lẽ ở trong lòng ngươi ta thật không có một chút địa vị? Không phải hiện tại ngươi muốn đi với Cố Sanh Tiêu sao? Được! Ta thành toàn các ngươi! Sau đây ta sẽ làm cho người Ẩn Môn tập thể tru diệt bọn ngươi, vứt bỏ ở bãi tha ma, như thế các ngươi coi như là gần nhau!"

Lấy thân phận của Tả Sử, tự nhiên chưa từng thấy Đông Phương Ngọc, mà lấy trạng thái hiện giờ của hắn ta, càng là không phát hiện sự khác thường của trưởng lão Ẩn Môn.

"Tru diệt chúng ta, lại ném vào bãi tha ma?"

Đông Phương Ngọc nở nụ cười, tươi cười của nàng không tới đáy mắt, trong mắt đẹp hoàn toàn lạnh như băng.

"Bạch trưởng lão, là như thế sao?"

Ánh mắt của nàng từng chút chuyển về phía Bạch trưởng lão, trong giọng nói hàm chứa mỉa mai.

"Ngươi thật to gan, vậy mà dám dùng giọng điệu như vậy đối với sư phụ ta..."

Đùng!

Tả Sử còn chưa nói hết lời, một cái tát đã quăng tới từ bên cạnh, đánh Tả Sử thất điên bát đảo, hoàn toàn tìm không thấy đông tây nam bắc.

Đại đường nháy mắt yên tĩnh xuống.

Một số người không rõ xảy ra chuyện gì tất cả đều nhìn về phía Bạch trưởng lão, hiển nhiên không biết hiện giờ là cái tình huống gì.

"Sư phụ?"

Tả Sử sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Bạch trưởng lão: "Vì sao người..."

"Nhận sai, lập tức nhận sai cho ta!"

Sắc mặt Bạch trưởng lão lạnh như băng, lời nói nghĩa chính: "Nhanh nhận sai với nàng!"

"Sư phụ!"

"Ngươi không muốn chết thì nhận sai!"

Không có bất luận kẻ nào biết, trong lòng Bạch trưởng lão có bao nhiêu hoảng sợ.

Khi nhìn thấy Đông Phương Ngọc xuất hiện ông ta lập tức trợn tròn mắt, vậy mà không nghĩ tới nàng sẽ là mẫu thân của huynh muội Cố Nhược Vân và Cố Sanh Tiêu! Khó trách ngay từ đầu ông ta đã cảm thấy Cố Nhược Vân nhìn thật quen mắt, thì ra nàng và Thánh Nữ có quan hệ như vậy.

Buồn cười, lúc trước Ôn Nhã còn nói mẫu thân của Cố Sanh Tiêu không hề có bối cảnh, nàng đây - mẹ nó là không hề có bối cảnh? Kia còn làm cho những người đại lục khác sống thế nào?

"Sư phụ, người có thể nói với ta vì sao muốn ta nhận sai hay không?"

Tả Sử hít sâu một hơi, quật cường nói.

Hôm nay hắn ta chẳng những đã đánh mất nàng dâu, còn bị Cố Nhược Vân đánh, cuối cùng, vậy mà còn làm cho hắn ta nhận sai?

Sĩ khả sát bất khả nhục! (kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục)

Hắn ta tuyệt sẽ không xin lỗi!

"Ta đánh chết tiểu súc sinh ngươi!" Bạch trưởng lão tức một chưởng chụp trên má Tả Sử, đánh thân mình hắn ta lại bay ra ngoài, trên mặt tràn đầy tức giận: "Có phải ngươi ngại bản trưởng lão sống thời gian quá dài rồi, nên - mẹ nó muốn hại chết ta hay không? Tiểu súc sinh, tiểu tạp chủng ngươi, ngươi đoạt nữ nhân của ai không tốt ngươi lại muốn đoạt của Cố Sanh Tiêu?"

Bạch trưởng lão tức cả người run run, sau đó, ông ta không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của Tả Sử, đi qua phía Đông Phương Ngọc.

"Thánh Nữ đại nhân, ngài đã trở lại? Vừa rồi đều là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!"