Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1656: Lại về Ẩn Môn (tám)




Edit: kaylee

"Cố Sanh Tiêu, vì sao hắn lại ở chỗ này?"

Sắc mặt Ôn Nhã rốt cục thay đổi, trong mắt tràn đầy kinh hãi, càng là không tự chủ được hô to ra.

Không đúng!

Hơi thở trên người Cố Sanh Tiêu không đúng!

Thể chất con rối của hắn bị giải trừ? Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, trên đời không ai có thể giải trừ thể chất con rối!

"Cố đại ca?"

Nghe thấy được lời Ôn Nhã nói, thân mình Ôn Nguyệt chấn động, vội vàng hất khăn hỉ màu đỏ trên đầu mình ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắc y nam tử đi vào từ ngoài đại đường.

Cố đại ca tới cứu nàng?

Sự kinh hỉ đột ngột xuất hiện, làm đôi mắt của nàng đều hiện ra một tầng lệ quang, kích động nhìn Cố Sanh Tiêu.

"Ngươi chính là Cố Sanh Tiêu?"

Ánh mắt Tả Sử dần dần dời đi từ trên người Cố Nhược Vân, nhìn về Cố Sanh Tiêu đi ở sau cùng.

"Ta đã nghe Ôn Nhã nói qua, ngươi dây dưa Nguyệt Nhi, càng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, vậy mà vọng tưởng có được nàng! Nguyệt Nhi thích là ta, ngươi dây dưa nàng, càng là khó xử nàng, không cảm thấy xấu hổ ư?"

Nhìn thấy tình địch, hai mắt Tả Sử đỏ bừng, hơn nữa còn quên gây sự với Cố Nhược Vân, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Sanh Tiêu.

"Ngươi xác định tâm nàng thuộc về ngươi?"

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhếch khóe môi, cười như không cười nhìn về phía Tả Sử còn không rõ ràng tình huống.

Bá!

Sắc mặt Ôn Nhã càng tái nhợt, nàng ta không nghĩ tới Cố Nhược Vân không những tự mình đến nơi này, càng là mang Cố Sanh Tiêu đến.

Phải biết rằng, Cố Sanh Tiêu là lợi thế duy nhất nàng ta uy hiếp Ôn Nguyệt! Nếu mất đi lợi thế này, nàng ta sẽ không ngăn cản được Ôn Nguyệt!

"Đó là đương nhiên," Tả Sử cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía nữ tử bên người, ánh mắt dịu dàng xuống: "Nguyệt Nhi, nàng đừng sợ, có ta ở đây, những người này không gây thương tổn được nàng."

Khi nói lời này, Tả Sử lập tức vươn tay muốn bắt tay nhỏ bé của Ôn Nguyệt.

Nhưng mà, lúc này đây, khi Tả Sử đụng tới tay của Ôn Nguyệt, đối phương lập tức hung hăng vung, hất bỏ tay của hắn!

Tả Sử ngây ngẩn cả người, ngón tay cũng cương cứng ở tại chỗ, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía Ôn Nguyệt.

"Nguyệt Nhi, nàng..."

Cố Sanh Tiêu xuất hiện, làm Ôn Nguyệt tăng thêm dũng khí, nàng quay đầu nhìn về phía Tả Sử, từng từ từng chữ nói: "Tả Sử, ta cũng không yêu ngươi! Càng không muốn gả cho ngươi!"

Ta cũng không yêu ngươi!

Năm chữ này giống như sét đánh giữa trời quang, ầm ầm xuống, đánh Tả Sử choáng váng ở tại chỗ.

Đôi mắt của hắn tràn đầy kinh ngạc, không dám tin nhìn về phía Ôn Nguyệt: "Nguyệt Nhi, nàng đang lừa gạt ta, đúng không? Tỷ tỷ nàng nói với ta, người trong lòng nàng luôn luôn là ta, là Cố Sanh Tiêu dây dưa không dứt đối với nàng, càng là muốn bắt buộc nàng gả cho hắn!"

"Tỷ tỷ?"

Ôn Nguyệt nở một nụ tiếng, tươi cười kia tràn đầy trào phúng: "Nàng ta tính tỷ tỷ gì? Từ nhỏ đến lớn, ta ở Ôn gia không hề có địa vị đáng nói! Càng là nhận hết khi nhục và đánh chửi! Huynh trưởng của ta, thì bị bọn họ làm cho rời đi Đệ Nhất thành, tung tích không rõ! Nếu không phải lúc trước ngươi biểu đạt có ý tứ đối với ta, Ôn gia này cũng không có khả năng dừng lại đánh đập đối với ta, ta cũng không có khả năng dưỡng tốt thương thế trên người."

Nàng giống như nhớ tới tra tấn trước kia, thống khổ nhắm hai mắt lại.

"Ôn Nguyệt!"

Ôn Nhã nóng nảy, hô to một tiếng, muốn ngăn lại lời Ôn Nguyệt nói.

Chỉ là Ôn Nguyệt lại vẫn không liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm Tả Sử: "Ta cũng không thích ngươi, người ta yêu là Cố Sanh Tiêu, là bọn hắn dùng mệnh của Cố Sanh Tiêu đến hiếp bức ta gả cho ngươi, hiện giờ Cố đại ca đã bình yên vô sự, ta tự nhiên không cần phải trở thành thê tử của ngươi!"