Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1620: Nghiêm trị phản đồ (bốn)




Edit: kaylee

Nói xong lời này, ông quay đầu nhìn về phía những người Long tộc khác, vô cùng đau đớn nói: "Các vị, các ngươi cũng hẳn là nghe được lời Mộ Dung Tiêu vừa nói, hắn làm chúng ta giao thân thể Lam Ca cho hắn, nhân loại luôn luôn thích dùng máu tươi của bán thú nhân tới tăng thực lực của bọn họ, nhưng loại nhân loại tàn nhẫn này, thật sự muốn chúng ta nguyện trung thành với hắn sao? Chỉ bởi vì trong tay hắn có được Long Vương?"

Tuy rằng vừa rồi bóng dáng Long Vương kia chỉ là xuất hiện một lát, nhưng mà, vẫn khắc vào bên trong óc của mọi người.

Hơn nữa, hình tượng kia là thật tồn tại, nói cách khác, Long Vương thật ở trong tay hắn.

"Tộc trưởng, Long Vương là tín ngưỡng của chúng ta, người Long Vương lựa chọn khẳng định sẽ không sai, hơn nữa chuyện này là Lam Ca vô lễ trước, Mộ Dung đại nhân cũng không tính tàn nhẫn."

"Không sai, tộc trưởng, chúng ta vẫn là thần phục đi, Long Vương nhận hắn rồi, chúng ta có tư cách gì không tiếp nhận?"

Chúng Long ào ào nghị luận ra tiếng.

Mà nghe được âm thanh của bọn họ, phía trên khuôn mặt của Mộ Dung Tiêu xuất hiện một chút đắc ý, nhưng mà bởi vì toàn thân hắn đều bao phủ ở trong hắc ám, vì vậy không ai phát hiện một chút đắc ý kia.

Sắc mặt của tộc trưởng từ xanh chuyển sang trắnh, lại từ trắng chuyển xanh, cuối cùng, biểu cảm tức giận kia biến thành bất đắc dĩ.

Tâm Lam Ca chợt khẩn trương lên, nắm chặt nắm tay, con ngươi màu lam như chớp như không nhìn tộc trưởng.

Nhiều năm trước, tộc trưởng chính là ở dưới bức bách của những người này, buông tha hắn!

Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, lịch sử còn muốn tái diễn? Nhưng lúc này đây, hắn không chắc chắn có thể chịu được loại cảm giác này mà không hỏng mất!

"Đứa nhỏ."

Tầm mắt của tộc trưởng từng chút chuyển về phía Lam Ca, ánh mắt sắc bén trở nên ôn hòa: "Ngoại công có lỗi với con..."

Giống như đã biết được lựa chọn của tộc trưởng, khóe môi Lam Ca lộ ra một chút tươi cười chua sót.

Xem ra lịch sử vẫn là tái diễn, mặc kệ qua bao nhiêu năm, người cuối cùng tộc trưởng buông tha kia, vẫn là hắn!

"Những năm gần đây, con ở bên ngoài bị quá nhiều cực khổ, ngoại công lại không cách nào che chở cho con, hơn nữa, còn cự tuyệt con tiến vào Long tộc," Âm thanh của tộc trưởng có run rẩy không thể khống chế: "Nhưng mà, có một số việc làm sai một lần, không muốn lại làm sai lần thứ hai! Con tán thành một chủ tử tốt, về sau con cứ đi theo nàng, nàng có thể làm con sống sót."

Lam Ca khiếp sợ trừng lớn mắt.

Ban đầu hắn cho rằng ngoại công lại muốn buông tay hắn, nhưng lúc này đây, ông ấy vậy mà...

"Ngoại công!"

Lam Ca nhịn không được hô to một tiếng, nước mắt nổi lên đôi mắt màu lam kia.

Âm thanh của hắn, làm thân mình lão giả xoay người đưa lưng về phía hắn cứng đờ, từ sau lưng thoạt nhìn có vô tận thê lương.

"Long Vương, ngươi là tín ngưỡng của Long tộc chúng ta, điểm này cũng không sai! Nhưng mà, ta thật không biết làm sao ngươi mắt bị mù lại nhận một người như vậy!"

"Tộc trưởng!"

Chúng Long sợ hãi kêu một tiếng, hình như thế nào cũng không ngờ rằng tộc trưởng sẽ nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy.

"Mặc kệ thế nào, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận ngươi, cũng sẽ không giao Long tộc đến trong tay của ngươi, hôm nay, chẳng sợ ta chết, cũng sẽ kéo ngươi xuống địa ngục! Sau đó, ta lại dùng hồn phi phách tán trả giá, tạ tội với Long Vương!"

Hai mắt ông mở to, trong mắt lộ tơ máu, làm người cảm thấy chua xót.

Đối mặt tất cả những thứ này, Cố Nhược Vân không mở miệng nói chuyện, mà là lẳng lặng chờ đợi xem Long tộc muốn xử lý như thế nào.

Không nghĩ tới, kết quả làm cho nàng đợi đến rất là ngoài ý muốn...

Ban đầu nàng cho rằng tộc trưởng sẽ buông tha Lam Ca, dù sao lúc trước ông ấy đã từng làm chuyện như vậy một lần, nhưng mà, lần này, tộc trưởng lại lựa chọn hy sinh bản thân, cũng muốn bảo toàn hắn!