Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1610: Phản bội (ba)




Edit: kaylee

Nhìn thấy Lam Ca, Long Linh Nhi có chút kinh ngạc, rất nhanh nàng đã cười hì hì tiêu sái tiến lên, phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy ý cười trong suốt.

Không biết vì sao, Cố Nhược Vân luôn cảm thấy ánh mắt Long Linh Nhi nhìn về phía Lam Ca rất là không bình thường, luôn mang theo một tia sáng.

Chẳng lẽ, Long Linh Nhi này thích Lam Ca?

Cố Nhược Vân vuốt cằm, lại nhìn hai người, lại phát hiện trong con ngươi trong suốt của Long Linh Nhi tràn đầy bóng dáng Lam Ca, mà Lam Ca... Cho dù trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười ôn hòa, lại vẫn chỉ có sủng nịch, không có tình cảm.

"Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi."

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, nhàn nhạt nói.

"Được."

Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng cười, chậm rãi đi tới phía Cố Nhược Vân.

Long tộc.

Chỗ tế đàn phía sau núi, quay chung quanh vô số người Long tộc, ngay cả thiếu niên Long tộc lúc trước ám chỉ ý ái mộ đối với Cố Nhược Vân cũng ở đây.

Rất nhanh, hai bóng dáng kia ở dưới sự dẫn dắt của Long Linh Nhi đi tới chỗ tế đàn, mà khi bọn hắn tới, trong đám người chợt bộc phát ra một tiếng phản đối mãnh liệt.

"Tộc trưởng, ta phản đối giao thân thể Long Vương cho nàng!"

Long Tân bước ra khỏi đám người, hai tay chắp sau lưng, khẽ nâng cằm, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.

"Long Tân!" Long Nguyên nhíu mày quát một tiếng: "Lúc trước ta đã đáp ứng Cố cô nương, nếu tộc trưởng tỉnh, do tộc trưởng quyết định, mà hiện giờ tộc trưởng đã đáp ứng cho Cố cô nương mượn thân thể Cổ Long, chẳng lẽ Long tộc chúng ta muốn nói lời không giữ lời?"

"Ha ha."

Long Tân cười lạnh một tiếng: "Long tộc này, không chỉ có tộc trưởng, cũng thuộc về mọi người chúng ta! Nếu Cố Nhược Vân muốn mang đi thân thể Cổ Long này, có thể! Nàng phải được mọi người Long tộc chúng ta đồng ý, chỉ cần có người không đồng ý, nàng mang không được Cổ Long đi! Có bản lĩnh, nàng nghĩ biện pháp làm mọi người chúng ta đồng ý với nàng!"

"Không sai, ta đồng ý lời Long Tân trưởng lão nói, Cổ Long là tín ngưỡng của Long tộc chúng ta, ý nghĩa phi phàm, ta quyết không cho phép có người mang hắn đi!"

"Tộc trưởng, những nhân loại này căn bản là không thể tin, tuy rằng nàng chữa khỏi bệnh tình của ngươi, ai có thể cam đoan không phải là nàng cho ngươi hạ độc, giả bộ làm người tốt chữa khỏi cho ngươi? Mục đích là vì mang Cổ Long đi?"

Mấy trưởng lão sớm đã thông đồng thành gian với Long Tân ào ào biểu đạt ra ý kiến của bản thân! Càng là trả đũa, chụp tội danh mưu hại tộc trưởng ở trên đầu Cố Nhược Vân.

Sắc mặt tộc trưởng càng ngày càng khó coi, đến cuối cùng, cả khuôn mặt đều là bầu trời u ám.

Những người này, ở nhiều năm trước, đã là như thế này bức bách ông cự tuyệt Lam Ca trở về!

Mà ông, vì Long tộc, cũng đồng ý!

Đến hiện giờ, ông không bao giờ muốn bị người dắt mũi đi nữa, nếu không, lại sẽ làm ra chuyện làm cho mình hối hận cả đời.

"Đủ!"

Tộc trưởng lớn tiếng hét lớn: "Ta thân là tộc trưởng Long tộc, chút quyền lợi ấy vẫn phải có, Cố cô nương, ngươi yên tâm, đã ta đáp ứng ngươi, thân thể Cổ Long này ngươi tùy thời đều có thể mang đi, ai cũng không thể ngăn cản ngươi!"

Khi nói lời này, ánh mắt sắc bén của ông liếc về phía Long Tân, ý cảnh cáo trong mắt thật rõ ràng.

Long Tân nở nụ một cười, tiếng cười kia tràn ngập trào phúng và khinh thường.

"Tộc trưởng, ngươi là tộc trưởng Long tộc, lại thiên vị một người ngoài như thế, thì làm sao ngươi có giao đãi thể với hơn một ngàn dân chúng Long tộc? Nếu những người này cố ý muốn mang Cổ Long đi, nhất định phải đánh bại chúng ta!"

Dứt lời, Long Tân lắc mình chắn đến phía trước thi thể Cổ Long, lạnh lùng nhìn tộc trưởng.

Tộc trưởng vươn ngón tay ra, run run chỉ về phía Long Tân, tức giận quát: "Long Tân, ngươi là muốn hại toàn bộ Long tộc chúng ta?"