Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1471: Manh Manh phát uy




" Rống!"

Một tiếng rống giận ngập trời chợt vang lên, tiếp theo dưới ánh mắt của mọi người, một đạo thân ảnh khổng lồ từ bụi cỏ gần đó nhảy ra, khí thế cường dại dâng lên, làm mọi người ở đây đều lộ vẻ kinh sợ.

Nhưng mà, không chỉ có như thế, sau khi con linh thú khổng lồ kia lao ra thì theo sát sau nó là vô số linh thú cường hãn, hướng về nhóm người trước mặt nhanh chóng chạy tới.

" mẹ nó!" sắc mặt Đổng Phương xanh mét, phẫn nộ mắng một tiếng, " Thế nhưng lại là Phong Báo cấp bậc Siêu Phàm hậu kỳ! Những con khác cũng là Siêu Phàm trở lên, xem ra lúc này chúng ta chắc chăn thua rồi! Mộc Anh, chuẩn bị gửi tín hiệu cầu cứu, cường giả Thiên Nguyệt đế quốc sẽ tới cứu chúng ta!"

Bởi vì thành viến tiến đến dự thi quá nhiều, hiện tại không có khả năng phái cường giả Thiên Nguyệt đế quốc đi theo sau mỗi đội, cho nên trước khi tới rừng rậm Ác Linh, hoàng đế Thiên Nguyệt đã phát đạn tín hiệu cho mỗi đội, nếu gặp nguy hiểm liền có thể phát tín hiệu, lúc đo cường giả đế quốc sẽ đến cứu giúp.

Đương nhiên, nếu gửi đi tín hiệu cầu cứu, cũng đại biểu cho việc kết thúc vòng đào thải!

Cho nên, sau khi nghe Đổng Phương nói, nam tử áo bào tro được xưng là Mộc Anh trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nói: " Trước không vội cầu cứu, nơi này trừ bỏ một con linh thú Siêu Phàm hậu kỳ, còn lại đều là Siêu Phàm sơ kỳ, cũng không phải là không có khả năng chiến đấu, đến lúc đó ta cùng Khang Thiếu Kiệt chiến đấu với Phong Báo Siêu Phàm hậu kỳ, ngươi cùng Lục Vân giữ chân những con linh thú Siêu Phàm sơ kỳ, chờ sau khi chúng ta giải quyết xong con linh thú Siêu Phàm hậu kỳ sẽ đến giúp các ngươi, mặt khác cũng bảo vệ tốt ba người Lý Thanh, nếu bọn họ gặp nguy hiểm, cho dù chúng ta có nỗ lực cũng không thay đổi được gì."

Đổng Phương cắn chặt răng, trong lòng càng hận đám người Cố Nhược Vân.

Nếu không phải vì ba cái phế vật trước mắt này, bọn họ cũng không đến mức bị động!

Nhưng phẫn nộ thì thế nào? Vì thắng lợi của toàn đội, hắn nhất định phải bảo vệ bọn họ an toàn!

" Được, ta nghe ngươi, hai người các ngươi cũng yên tâm chiến đấu với linh thú Phong Báo Siêu Phàm hậu kỳ, nơi này giao cho chúng ta!"

Xoát!

Đổng Phương vừa nói dứt lời, Mộc Anh cùng Khang Thiếu Kiệt không chần chừ cùng nhau rút kiếm, hướng về Phong Báo vọt qua, nhanh như tia chớp, một trước một sau đem nó vây lại.

Rống!

Phong Báo thấy hai kẻ nhân loại chỉ là Siêu Phàm trung kỳ lại dám can đảm chặn mình lại, tức khắc rống giận một tiếng, một móng vuốt đánh về phía Khang Thiếu Kiệt.

Khang Thiếu Kiệt vội vàng dùng kiếm chắn lại, phịch một tiếng, móng vuốt Phong Báo chụp trên thân kiếm, trong phút chốc hắn cảm giác được một cỗ lực lượng hung mãnh thông qua thân kiếm truyền qua người hắn, bước chân hắn lui về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.

" Khang Thiếu Kiệt, Mộc Anh, hai người các ngươi xong chưa?" Lục Vân có chút nôn nóng, nhưng nàng chỉ là Siêu Phàm sơ kỳ mà thôi ứng phó với linh thú có chút khó khăn, càng miễn bàn ra tay tương trợ!

Chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía hai người đang chiến đấu cùng Phong Báo.

" Không được cũng phải được!" Mộc Anh mặt mày trầm ổn, " Lục Vân, các ngươi phải bảo vệ tốt ba người Lý Thanh, đừng phân tâm, nơi này của chúng ra không cần ngươi quản! Cho dù chúng ta có thất bại, cũng quyết không thể không chiến đấu đã nhận thua! Thân là một võ giả, ta sớm đã chấp nhận chuyện sinh tử, chỉ cần có lòng tin mới khiến chúng ta trưởng thành."

Còn chưa có bắt đầu liền nhận thua, hắn tuyệt đối không làm được! Nếu không thử một lần, làm sao biết chính mình sẽ thất bại?

Huống chi, hắn cũng không chỉ có một mình!