Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1449: Quận Vương phủ 5




Thời điểm sau khi Quận Vương đem mọi chuyện an bài xuống, Cố Nhược Vân liền đi theo nha hoàn Quận Vương vào hậu viện, sau khi đem đồ đạc thu dọn cho tốt, nàng liền khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu lẳng lặng tu luyện.

Đáng tiếc chính là, nàng thanh tịnh không được bao lâu.

Nàng mới vừa tiến vào trạng thái tu luyện không lâu, một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng bị một bàn tay ngọc đẩy mở ra, chợt nàng nhìn thấy Tô Lâm một thân váy dài màu hồng nhạt đi đến.

Lúc này mặt mũi Tô Lâm đầy phẫn nộ, trong đôi mắt mang theo hung ác, hung hăng trừng Cố Nhược Vân.

Không còn ngụy trang đáng yêu như khi ở trước mặt Tá Thượng Thần.

" Nói đi, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng rời khỏi Thần ca ca?" Tô Lâm hung tợn cắn răng, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân tràn ngập oán độc, " Chỉ cần người rời khỏi Thần ca ca, ta có thể cho ngươi hưởng thụ bất tận vinh hoa phú quý! Hơn nữa, ta còn có thể cho ngươi một thanh linh khí cấp thấp!"

Địa vị Thiên Nguyệt đế quốc trên đất Minh Giới, có thể có được linh khí cấp thấp cũng không có gì kỳ quái.

Đặc biệt, phụ thân Tô Lâm là cường giả thứ hai ở Thiên Nguyệt đế quốc.

Bất quá, Tô Lâm có thể đem linh khí cấp thấp tặng cho người khác, cũng đủ chứng minh lịch sử cùng truyền thừa của Minh Giới đã có rất lâu! Phải biết rằng, phía trên đại lục cho dù là tam đại bảo hộ gia tộc trong Đệ Nhất thành, cũng sẽ không tùy tiện đem linh khí cấp thấp tặng cho người khác.

Đương nhiên, linh khí cấp thấp ở trong tay Cố Nhược Vân cũng không tính là cái gì.

Nhưng có một việc nàng đã đoán sai!

Cho dùTô Lâm là đại tiểu thư Quận Vương phủ, cũng không có khả năng tùy tiện đem linh khí tặng cho người khác, trong tay nàng ta cũng chỉ có hai thanh linh khí cấp thấp mà thôi, nhưng sở dĩ lấy ra một thanh đưa cho Cố Nhược Vân, cũng bởi vì quá yêu Tá Thượng Thần.

Chỉ cần nữ nhân này nguyện ý rời xa Tá Thượng Thần, đừng nói là lấy ra một thanh linh khí cấp thấp, cho dù kêu nàng giao ra hai thanh nàng cũng nguyện ý.

" Không được, ta không chỉ muốn rời đi Thần ca ca, ta còn muốn ngươi lên giường với nam nhân khác, hơn nữa còn làm cho Thần ca ca thấy một màn này, cứ như vậy khẳng định sẽ hết hy vọng," Tô Lâm tựa hồ nhớ tới cái gì tiếp tục nói, " Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi lên giường với nam nhân khác là có hại, bán đi thân thể của mình để có một thanh linh khí cấp thấp, quả thật ngươi rất được lợi! Phải biết rằng, bằng vào loại người như ngươi cả đời này cũng không thể có được linh khí cấp thấp."

Tô Lâm cao ngạo ngẩng đầu, một bộ dáng mau tới cảm tạ ta.

" Hơn nữa, đừng cho là ta không biết, ngươi dính Thần ca ca chính là vì thế lực sau lưng hắn, chỉ có ta mới thiệt tình ái mộ Thần ca ca, nhưng Thần ca ca ở phương diện tình cảm chính là ngốc nghếch, đem mắt cá nhìn thành châu báu, ngược lại bỏ lỡ người chân chính ái mộ hắn."

Trên thực tế, ngay từ đầu Tô Lâm cũng không muốn thu mua Cố Nhược Vân, vốn định muốn giết nàng, nhưng lại nghĩ chính mình giết nàng thì như thế nào? lòng của Thần ca ca vẫn ở trên người nữ nhân này! Mà nếu như nàng phản bội Thần ca ca, Thần ca ca liền khẳng định sẽ đối nàng (CNV) hết hy vọng!

Trải qua hai đời, Cố Nhược Vân gặp qua đủ mọi loại người, người vô sỉ cũng gặp không thiếu, nhưng tự luyến đến loại trình độ này, nàng vẫn là lần đầu tiến gặp phải.

Bên trong lời nói của Tô Lâm, rõ ràng đem chính mình tô điểm lộng lẫy thành châu báu mà đem người khác so sánh thành mắt cá. Nàng nhìn thấy rằng chỉ có mình mới là người chân chính xứng với Tá Thượng Thần, những người khác đều không có người khác đứng bên cạnh hắn.

Tô Lâm nhìn thấy Cố Nhược Vân không nói gì, còn tưởng rằng nàng đang ở trong suy nghĩ, không tự chủ nâng lên khóe môi, mặt mày tràn đầy cao ngạo cùng đắc ý.

" Nếu ngươi thức thời mà nói......."

" Còn có việc sao?"

Thời điểm Tô Lâm cho rằng Cố Nhược Vân sẽ không trả lời chính mình, một tiếng nói thanh lãnh chậm rãi vang lên, làm Tô Lâm không nhịn được sửng sốt một chút.

Trong âm thanh này lộ ra lạnh lẽo khác thường, làm cả người phát run, những trái lại nữ tử ban đầu còn ngồi trên giường không biết đã đứng lên từ khi nào.

" Nếu không có gì để nói ngươi có thể đi ra ngoài," Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn Tô Lâm, " Hay là muốn ta đưa ngươi rời đi?"

Tô Lâm ngẩn ra một chút, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Cố Nhược Vân.

Khoảnh khắc này, nàng đối diện với một đôi con ngươi thanh lãnh. Con ngươi kia bình tĩnh không hề dao động, lại thâm thúy làm người khác không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt.