Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 119: Lòng trả thù của nam nhân (bốn)




Edit: kaylee

"Sư phụ, sư phụ, tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt."

Đúng lúc này, cửa phòng ‘phịch’ một tiếng bị đẩy mở ra, Vệ Y Y hưng phấn vọt tiến vào, ở trong phút chốc nàng đi vào cửa, không tự chủ được rùng mình một cái……....

Lạnh.

Rất lạnh.......

Vệ Y Y nhịn không được xoa xoa cánh tay, kinh ngạc nhìn hai người đứng ở trong phòng.

Loại thời điểm này Thiên Bắc Dạ ở trong phòng của sư phụ làm cái gì? Hơn nữa, còn nhiều thêm một nam nhân tà mị.......

"Nha đầu, chừng nào thì ngươi thu một đồ đệ?" Tử Tà nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân nhún vai: "Mặt dày mày dạn đưa lên cửa."

Vệ Y Y quả thật là mặt dày mày dạn đưa lên cửa, Cố Nhược Vân thầm nghĩ thu nàng làm thuộc hạ, nhưng sau khi biết viên đan dược kia chính là Cố Nhược Vân luyện chế, thì không để ý sự phản đối của nàng mà gọi nàng là sư phụ, cuối cùng Cố Nhược Vân cũng mặc kệ nàng.

"Ha ha," Vệ Y Y ha ha cười: "Sư phụ, vị này là ai?"

"Hắn chính là người dạy ta thuật luyện đan."

Thuật luyện đan của nàng, quả thật là Tử Tà dạy, cho nên lời này cũng không có nói sai.......

"Vậy hắn chẳng phải là sư công của ta?" Vệ Y Y hai mắt sáng lên, thật sâu đánh giá Tử Tà.

Theo lý thuyết, sư công hẳn là một lão nhân tóc bạc, vì sao lại còn trẻ như vậy? Chẳng lẽ đây là lão yêu quái sống mấy ngàn năm hơn nữa dung nhan không già trong truyền thuyết?

Hơn nữa, nam nhân trước mắt quá mức thâm trầm thần bí, lực lượng của hắn giống như là một vòng lốc xoáy, làm cho nàng thế nào cũng nhìn không thấu.......

Hiển nhiên ở trong lòng Vệ Y Y, cho Tử Tà một cái định vị như vậy.

"Ta và nha đầu không phải là quan hệ thầy trò, ngươi không cần gọi ta là sư công."

Nói xong lời này, Tử Tà quay đầu nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Nha đầu, hiện tại ta phải đi bố trí trận pháp cho ngươi, như vậy, cho dù ta tiến vào trạng thái hôn mê cũng có thể an tâm một ít."

"Được, vậy ngươi đi đi."

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, nói.

Nhìn bóng dáng dần đi xa của nam nhân, Vệ Y Y quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Sư phụ, này…...."

"Tử Tà không thích cùng người quá mức thân cận, ngươi không cần gọi hắn như vậy, đúng rồi, vừa rồi ngươi nói có tin tức tốt gì muốn nói cho ta?"

Vừa nói đến việc này, Vệ Y Y liền hưng phấn lên, đôi mắt mị hoặc hàm chứa tràn đầy ý cười, vui sướng khi người gặp họa nói: "Sư phụ, ngươi biết không, ngự thư phòng hoàng cung bị người đốt, hơn nữa, Thái Tử Lãnh Ngôn Phong bị phế."

"Bị phế?" Cố Nhược Vân sợ run một cái.

"Chính là….. Phương diện kia không được."

"Khụ khụ!" Cố Nhược Vân mãnh liệt ho khan hai tiếng, nhưng mà trong hai mắt kia cũng là tụ tập một chút ý cười: "Ý của ngươi là nói, Lãnh Ngôn Phong không thể “hành người” được? Đây là có chuyện gì?"

"Ta cũng không biết, nghe bên ngoài nói, theo lý thuyết loại chuyện này hoàng cung hẳn là che giấu, hiện tại lại bị tất cả mọi người biết, càng buồn cười là, ngay cả bộ dáng của hung thủ Thái Tử cũng không có nhìn thấy, người nói có phải là làm lòng người quá sảng khoái hay không? Ta sớm nhìn tên kia khó chịu, nếu không phải vì không muốn gặp rắc rối ngày hôm qua đã phế đi hắn!"

Vệ Y Y nói rất là hăng hái, trong lòng càng là hung hăng xả ra một ngụm ác khí.

"Lãnh Ngôn Phong bị phế hẳn là không phải trùng hợp," Cố Nhược Vân nhướng mày, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ ở bên cạnh: "Tiểu Dạ, tối hôm qua ngươi đi đâu?"

Thiên Bắc Dạ sắc mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn Cố Nhược Vân liếc mắt một cái: "Không... Không phải là ta làm."

Một câu nói này, thế nào cũng không có sức lực.

Ngày hôm qua hắn cũng là tức quá mức nghĩ buổi tối đi dạy dỗ Lãnh Ngôn Phong một chút, vừa khéo nhìn thấy Lãnh Ngôn Phong áp ở trên người một nữ tử, cho nên liền... Liền cắt của hắn, nhưng mà không nghĩ tới chuyện này đã bị Tiểu Vân biết.

Tiểu Vân sẽ thấy hắn thế nào?

Nếu để cho Tiểu Vân biết bản thân thấy Lãnh Ngôn Phong và một nữ nhân lăn lộn trên giường, sẽ không tức giận?

Thiên Bắc Dạ càng nghĩ càng khẩn trương, chỉ sợ Cố Nhược Vân sẽ ghét bỏ hắn nhìn một màn không nên nhìn…....