Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1009: Thánh thú run rẩy (năm)




Edit: kaylee

Ở sau khi thánh thú kia dứt lời, đừng nói là những người khác ở đây, ngay cả bản thân Cố Nhược Vân cũng ngây ngẩn cả người.

"Ngươi biết ta?"

Nàng có chút kinh ngạc, lqđ chẳng lẽ thanh danh của mình thật sự trở nên lớn như vậy, ngay cả Linh Thú cũng biết đến sự tồn tại của nàng?

Mà một câu nói này của nàng, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận thân phận của mình.

Thú Vương chuyển biến kinh ngạc lúc ban đầu thành sợ hãi, toàn thân thịt béo kia đều run lên, giống như một quả bóng cao su run run, thật giống như Cố Nhược Vân đứng ở trước mặt hắn là quái vật khủng bố nào đó.

Mọi người đều trợn tròn mắt, rốt cuộc đây là tình huống gì? Thú Vương vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm, vì sao sẽ đột nhiên trở nên nhát gan như thế?

Mà tất cả, đều vì người nữ tử này?

"Này... Này..."

Ở dưới ánh mắt của mọi người, rốt cục Thú Vương cũng bình ổn hoảng sợ trong nội tâm, chỉ là thân mình kia vẫn đang không ngừng run run trong gió nhẹ như trước, trên mặt tràn đầy thịt béo bài trừ một chút tươi cười nịnh nọt, lấy lòng nói: "Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm! Ta là người tốt, à, không đúng, lee~lqđ ta là một Linh Thú rất hồn nhiên thiện lương, quan hệ của ta và nhân loại thân cận nhất, vừa rồi chỉ đùa một chút với các ngươi mà thôi, ha ha, hiện tại các ngươi có thể đi rồi!"

Nói xong lời này, hắn hung hăng trừng bọn thuộc hạ còn sống bên người kia, tức giận rít gào nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết Linh Thú chúng ta có quan hệ bằng hữu với nhân loại? Ai cho các ngươi thương hại khách nhân đường xa mà đến? Tất cả đều cút đi chịu phạt cho ta, con bà nó, vậy mà thừa dịp Bản Thánh thú đột phá triển khai công kích đối với nhân loại, các ngươi ****** không kiên nhẫn sống!"

Cảm nhận được lửa giận trên người Thú Vương, tất cả Linh Thú đều sợ tới mức ‘phù phù’ một tiếng lập tức ghé vào trên đất run run không ngừng, phát ra tiếng kêu to đáng thương.

Trông thấy thân hình run run của những Linh Thú đó, tâm tình Thú Vương nhưng là tốt hơn rất nhiều! Ai bảo vừa rồi mình cũng bị dọa? Nhưng mà hắn cũng thật không ngờ, Cố Nhược Vân sẽ xuất hiện ở nơi này.

Nếu để cho vị kia biết mình vọng tưởng mạnh mẽ lưu lại nữ nhân của hắn, thì chỉ sợ toàn bộ Thiên Phạt Chi Sâm đều đừng nghĩ tồn tại.

Cố Nhược Vân hơi hơi nheo đôi mắt lại, bước một bước lại gần chúng thú, đáy mắt xẹt qua một tia sáng kỳ lạ: "Ngươi biết ta?"

"Này…….." Thú Vương không biết lấy ra một chiếc khăn tay từ nơi nào, lau lau mồ hôi lạnh trên trán mình, rồi sau đó đầu lắc như trống bỏi: "Không biết, tuyệt đối không biết!"

Vị đại nhân kia không muốn để cho Cố Nhược Vân biết chuyện mình đã từng phân phó bọn họ, cho nên, bọn họ cũng tuyệt đối không thể nói ra chuyện này, nếu không chọc giận hắn, vậy bọn họ sẽ thật sự xong rồi!

"Ngươi thật sự không biết ta?"

Cố Nhược Vân nhíu mày, nàng đã trăm phần trăm xác định, con Thú Vương này quả thật biết nàng!

"Thật sự, thật hơn cả trân châu," Thú Vương gật đầu như đảo tỏi, vẻ mặt hắn nịnh nọt nói: "Đừng nhìn ta suốt ngày chờ đợi ở Thiên Phạt Chi Sâm, kỳ thực đối với chuyện bên ngoài cũng là thật rõ ràng, ta chỉ là nghe nói qua đại danh của Cố Nhược Vân, cho nên mới phục sát đất đối với đại nhân, vừa rồi ta thật sự không phải cố ý muốn mạo phạm đại nhân, cầu xin đại nhân tha thứ cho ta."

Nói xong lời này, Thú Vương chính là vẻ mặt nước mũi và nước mắt, còn thiếu chút quỳ xuống khẩn cầu nàng.

Cố Nhược Vân cười cười: "Ngươi không nói, ta đây cũng không bắt buộc ngươi, chỉ là sớm muộn gì ta cũng biết, hiện tại ta còn có chuyện, sẽ không tiêu hao với ngươi ở chỗ này, Ngọc nhi, chúng ta đi thôi."

Hạ Lâm Ngọc gật gật đầu, nhìn Thú Vương khóc lóc nức nở, lập tức chuyển ánh mắt đến trên người nữ tử phía trước.