Từ bánh ngọt đang thịnh hành đến gà, vịt, cá, thịt, từ lụa tơ tằm đến hương trầm gỗ than, chỉ có ta không nghĩ đến, chứ không có thứ gì Từ Thịnh không mang đến được.
Hắn thậm chí còn tự mình đào thêm một phòng bí mật bên cạnh hầm rượu do Trương Cố Dương đào trước đó, để chứa những món đồ xa xỉ không thể lộ ra ngoài này.
Trong lúc phấn khích, ta đã đặt cho Từ Thịnh một danh hiệu. Gọi hắn là Từ đại gia.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Từ Thịnh và Trương Cố Dương, năm đầu tiên ta ở trong lãnh cung, đã biến cung Vân Hà thành một nơi xa hoa truỵ lạc ẩn náu ngay dưới mắt Hoàng đế.
Trong dịp lễ Thượng Nguyên, Trương Cố Dương đến tìm ta một lần, mang theo một chiếc đèn thỏ và truyền cho ta một tin tức.
Nữ thích khách lần trước á//m s//át trong cung đã bị tìm ra, và khi bị bắt vì chống cự quyết liệt, nàng ta bị bao vây bởi các thị vệ, sau đó nhảy xuống sông t//ự v//ẫn tại chỗ.
Ta chỉ coi đó là một chuyện bát quái, bận rộn bảo Thúy Thúy đi tìm một chỗ thích hợp để treo đèn.
Trương Cố Dương dường như còn muốn nói gì đó với ta, nhưng đứng bên cạnh ta, lúng túng mãi cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ nói hắn phải đi tuần tra, rồi vội vàng rời đi.
Từ Thịnh bước ra từ bóng tối, đưa tay ra với ta.
“Đi nào, ta dẫn cô đi dạo hội hoa đăng.”
Thúy Thúy treo chiếc đèn thỏ đã tắt nến lên trước cửa chính của chính điện, ta nhìn con thỏ trắng đung đưa trong gió, bất ngờ thấy nó rất chói mắt.
Ta chưa bao giờ thắp đèn vào ban đêm, là để tránh cho ai đó nhớ ra rằng trong cung Vân Hà vẫn còn có một Hoàng hậu bị phế làm thứ dân, từ tình hình hiện tại mà xét, hiệu quả rất tốt.
Thấy ta chăm chú nhìn chiếc đèn thỏ mà không nhúc nhích, Từ Thịnh cười khẩy một tiếng, nhặt một viên đá nhỏ bắn tới, “phập” một tiếng liền làm thủng chiếc đèn giấy.
“Nhanh lên, ta sẽ đền cho cô một chiếc đèn phượng hoàng.”
Đây là món quà phi thực phẩm đầu tiên mà Trương Cố Dương tặng ta, chưa kịp làm ấm tay đã bị Từ Thịnh làm hỏng, nói không tức giận thì chắc chắn là nói dối.
Tuy nhiên, chưa kịp để ta tát một cái vào mặt hắn, thì hắn đã nhanh chóng quăng cho ta một bọc đồ. Bên trong là một bộ đồ cung nữ đầy đủ, thậm chí thẻ đeo cũng đầy đủ.
Ta ôm cái bọc nhìn hắn, có chút sững sờ.
“Trốn ra khỏi cung, nếu bị bắt được thì sẽ mất đầu đó.”
Từ Thịnh không hài lòng với việc ta nghi ngờ khả năng của hắn, giật lấy cái bọc muốn đích thân giúp ta thay đồ.
Ta liền đạp hắn vào chân tường. Sau đó ta đã được chứng kiến cái gọi là “phi hành trên mái nhà” thời cổ đại.
Phi hành cái gì chứ! Cuối cùng vẫn là leo tường. Cách mà Từ Thịnh giúp ta ra khỏi cung hoàn toàn không giống như ta tưởng tượng, không phải là dùng mối quan hệ để đưa ta lén ra ngoài, cũng không giống trong tiểu thuyết võ hiệp, nắm cổ ta rồi bay vút lên mái nhà.
Hắn nói ta quá nặng, mang theo ta thì khó mà leo tường, nên trực tiếp ném ta qua luôn. Đúng vậy, ném thẳng tay.
Một tay hắn nắm lấy cổ áo ta, một tay nhấc cổ chân ta, rồi ném cả người ta như ném một cái bao tải qua tường cung.
Trước khi ném ta qua, hắn còn không quên nhét vào miệng ta một miếng vải rách. Hắn bảo rằng, sợ ta hét lên dẫn đến việc thị vệ kéo đến thì khó mà giải thích.
Ta hét cái mả bố hắn ta!
Nếu lễ hội đèn lồng không làm ta hài lòng, ta chắc chắn sẽ mua mười mấy hai mươi cân thạch tín, bỏ hết vào cơm cho hắn ăn. Nhai sống!
Ta không biết Từ đại gia dẫn ta đi theo đường nào, chui qua hai cái lỗ chó, bay qua ba bức tường cung điện, trốn tránh vô số lần tuần tra của lính canh, cuối cùng ta cũng hít thở được không khí bên ngoài cung điện.
Một chữ, sướng.
Hai chữ, rất sướng.
Ba chữ, sướng tột đỉnh.
Nếu không phải trên phố đông người qua lại, ta chắc chắn đã ngửa mặt cười lớn, hét lên rằng: “Ta, Hồ Hán Tam, đã trở lại rồi đây.”
Lễ hội đèn lồng cái gì cũng không quan trọng, điều quan trọng là, chị đây đã ra ngoài rồi. Từ Thịnh dẫn ta đi mua một bộ quần áo bình thường, rồi mượn sân sau của cửa hàng để thay, sau đó cùng ta dạo chơi trên phố.
Nhìn thấy cái gì ta cũng muốn mang về cho Thúy Thúy và Cảnh Thăng. Tuy nhiên, Từ Thịnh gợi ý ta tốt nhất nên ăn hết tại chỗ, nếu không hắn vừa phải quăng ta vừa phải mang theo một đống thứ linh tinh, dễ bị phát hiện.
Ta rất nghi ngờ là hắn không mang đủ tiền. Vì thế ta đã thẳng thắn nói với hắn về sự nghi ngờ của mình. Từ Thịnh cười lạnh một tiếng, móc ra một túi tiền từ trong ngực, ném thẳng vào ta.
“Thích gì thì tự mua, hôm nay cô mà tiêu hết tiền trong túi này thì coi như ta thua.”
Ớ, không ngờ, hắn vậy mà lại là một tay chơi ngầm? Ta cầm túi tiền lên cảm nhận trọng lượng, nhìn Từ Thịnh bằng con mắt khác.
Lễ hội đèn lồng rất đông người, Từ Thịnh nắm chặt tay ta, hắn chắc là thuộc giống loài nhà lươn, đông người như vậy mà hắn vẫn vừa nhận đường, vừa dắt ta len lỏi trong đám đông mà không làm ta lạc mất.
Không biết có phải ta nhìn nhầm hay không, nhưng ta dường như nhìn thấy Trương Cố Dương. Chính xác là hắn cùng một cô gái nhìn rất phù hợp với tiêu chuẩn của thời đại này đang dạo quanh hội đèn lồng.
Khi ta nhìn thấy hắn, hắn đang giúp cô gái đó chắn đám đông, khi quay đầu lại, hắn vừa kịp nhìn thấy ta. Ngay lập tức, Từ Thịnh kéo ta đi.
Nói thật, ánh mắt của Trương Cố Dương nhìn ta như nhìn thấy ma. Tuy nhiên, chưa kịp cười, Từ Thịnh đã kéo ta chạy như đ//iên.
Thân pháp linh hoạt, lối chạy quá mượt mà, thật là đáng khâm phục. Hắn kéo ta ra khỏi đám đông, dừng lại bên bờ sông nơi đang thả đèn hoa đăng, lấy một chiếc đèn hoa sen từ quầy của bà lão bán đèn hoa đăng và nhét vào tay ta, sau đó đặt tay lên vai ta và nói một câu rồi quay đầu rời đi.
“Giúp ta ước một điều, cô cứ ở đây chờ ta, nếu trời sáng mà ta chưa quay lại, cô hãy tự mình rời khỏi kinh thành.”
Ta một tay nắm túi tiền hắn đưa, một tay ôm đèn hoa đăng hắn nhét vào, muốn khóc mà không được. Ta muốn ra ngoài, nhưng ta không biết đường ra khỏi kinh thành, đại ca ơi….
Bà lão bán đèn hoa đăng cười mỉm đòi tiền ta, sau đó an ủi ta rằng có lẽ hắn đang chuẩn bị cho ta một điều bất ngờ, bảo ta không cần lo lắng, cứ từ từ chờ đợi.
Nói cứ như thể ta còn có nơi nào khác để đi vậy. Ta không viết điều ước vào đèn, chỉ ngồi bên bờ sông nhìn đèn trôi xa dần. Viết điều ước gì đây, với nét chữ như chó gặm của ta, vẫn là đơn giản nhất có thể.
Nhưng ta cũng không chờ lâu, không biết có chuyện gì xảy ra ở lễ hội đèn lồng, đám đông đột nhiên trở nên hỗn loạn. Khi đội lính canh thứ ba đi ngang qua ta và bắt đầu đuổi người, Từ Thịnh không biết từ đâu chui ra, kéo ta chạy về hoàng cung.
Không biết tại sao, ta cứ có cảm giác quay về dễ dàng hơn so với lúc ra ngoài. Sau đó nghĩ lại, có lẽ là vì số lần trốn tránh tuần tra ít hơn nhiều. Nhưng đó chỉ là chuyện sau này.
Trong cung Vân Hà, Thúy Thúy đợi đến phát đ//iên, thấy ta trở về như nhặt được báu vật, vừa khóc vừa muốn lên ôm ta kể chuyện chia tay. Tuy nhiên, Từ Thịnh không cho nàng ấy cơ hội đó.
Bởi vì hắn đã kéo ta thẳng vào phòng, đẩy ta lên giường, nhảy lên và bắt đầu cởi đồ của ta. Thúy Thúy đứng phía sau choáng váng. Nói thật, ta cũng choáng váng.
Nếu không phải hắn nói vẫn còn có lý trí, ta đã tưởng hắn rời đi là để mua xuân dược. Bởi vì hắn nói: “Mau cởi ra, tên lính gác quen cô sắp quay lại rồi.”
Chet tiệt! Quên mất chuyện này rồi. Ta cởi còn nhanh hơn cả Từ Thịnh. Khi ta chỉ còn lại cái yếm, Thúy Thúy cuối cùng cũng tỉnh lại, xông lên giữ tay ta, hét lên: “Nương nương không thể, đây là trong cung mà.”
Ồ, thế nghĩa là không ở trong cung thì được hả. Không ngờ nàng ấy lại là một người như vậy, Thúy Thúy ơi… Ta đúng là nhìn nhầm người rồi.
Ta yên tâm về việc Từ Thịnh làm, vì trước khi rời đi hắn còn lau cả đế giày cho ta nữa. Ta quấn chăn, chân trần nhảy xuống giường, tóm lấy người vừa định ra ngoài.
“Nói thật với ta đi, có phải ngươi bỏ ta một mình để đi chơi gái không?”
Từ Thịnh không ngờ ta đuổi theo chỉ để hỏi câu này, hắn ngẩn người một lúc mới phản ứng.
“Không, đừng nghĩ bậy.”
Ta bày ra tư thế của người từng trải, giọng nói nghiêm túc dạy dỗ hắn: “Người trẻ tuổi, m//áu nóng đầy mình, tìm kiếm các cô gái cũng là chuyện bình thường, nhưng lần sau nhớ dẫn ta đi cùng để mở mang tầm mắt.”
Đi dạo kỹ viện mà không gọi ta, thật là không có tình nghĩa, ta khinh thường hắn. Từ Thịnh cau mày, phản bác ba lần liên tiếp: “Ai nói với cô ta đi nơi đó? Đã nói là không có mà vẫn không tin.”
Ta mỉm cười gian xảo, đưa tay lên môi hắn sờ một cái, giơ ngón tay trước mặt hắn lắc lư.
“Không nhìn ra đấy, Tiểu Từ, trận đấu này khá ác liệt, trang điểm còn khá đều nữa, cô gái đó trông như thế nào?”
Từ Thịnh lùi lại hai bước, đến cả tai cũng đỏ bừng: “Đừng nói linh tinh… được rồi, ta đã đi kỹ viện đấy, thì sao nào?”
Ta mỉm cười hớn hở, ghé lại gần khoác vai hắn: “Không sao, không sao, lần sau nhớ dẫn ta đi chơi cùng nhé.”
Từ Thịnh gạt ta ra, ánh mắt lạnh dần: “Cô là con gái, đến nơi đó làm gì?”
Ta còn có thể làm gì nữa, như tiêu chuẩn của nữ chính xuyên không, mặc nam trang đi kỹ viện, vung tiền như rác để chuộc hoa khôi chứ còn gì nữa.