Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung

Chương 25: Ngoại truyện Trương Cố Dương




Ta là con trai út của Lễ bộ Thị lang gia. Cũng là một đóa kỳ hoa của Lễ bộ Thị lang gia.

Đại ca ta ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, tám tuổi lấy danh nghĩa thần đồng làm quan kinh sư. Nhị ca ta tinh thông toán học, thuộc lòng kinh sử, mười lăm tuổi đã được tiên đế đặc chỉ triệu vào Hàn Lâm viện, thụ tu soạn, tòng ngũ phẩm.

Mà ta, từ tiểu vũ thương lộng bổng, cùng mấy tiểu tử nhà tướng quân sát vách ở cùng một chỗ, luyện được một thân võ nghệ, nhưng mà ta lại không thích sách vở.

Cha ta từng một lần hoài nghi có phải mẹ ta sau khi sinh ta bị bà đỡ đ//ánh rơi hay không, kỳ thật Tướng quân sát vách mới là cha ruột của ta.

Cha ta vì để con đường làm quan của ta quang minh thuận lợi, đã nhét ta vào đội ngũ bạn đọc của Thái tử. Rồi sau đó Thái tử đăng cơ, nhớ lại tình cũ, ta lĩnh việc thị vệ trong cung, miễn cưỡng được cho là cận thần của thiên tử.

Nhiệm vụ bệ hạ giao cho ta là tuần tra cung cấm, chờ đến khi đủ tư cách sẽ đề cập đến chức quan của ta. Đây vốn là một con đường thăng chức vô cùng vững vàng.

Nếu như ta không tận trung với cương vị công tác trong đêm mưa đó, sau đó xông vào Vân Hà cung xem xét phòng ốc bị sét đ//ánh hủy, cuộc đời của ta hẳn là một đường vững vàng thăng chức như vậy, sau đó cưới một cô nương môn đăng hộ đối, cuối cùng sinh một đám nhóc an dưỡng tuổi già.

Kỳ thật trong cung mỗi người đều biết trong Vân Hà cung có người ở, nhưng mỗi người đều coi như trong Vân Hà cung không có người ở. Chỉ cần người bên trong không đi ra, người bên ngoài sẽ không đi vào.

Dù sao trong cung Lý quý phi, Tôn Hiền phi cùng Nguyên Thục phi cũng đã liên danh lên tiếng, để người ở Vân Hà cung tự sinh tự diệt, ai quản Vân Hà cung, các nàng sẽ quản người đó.

Trong cung làm việc, biết nhìn hướng gió là chuyện quan trọng nhất. Cho nên khi đám thị vệ tuần tra, thái độ của họ đối với các cung điện trống ở góc đông nam Ngự hoa viên cho tới bây giờ đều là tùy tiện đi xem, ứng phó cho xong việc.

Vốn cho rằng trong Vân Hà cung hẳn là r//ách n//át vô cùng, nhưng mà đi vào mới biết được căn bản không phải như vậy.

Gạch xanh vốn đã trải xong bị cạy lên toàn bộ, lộ ra bùn đất từng khối từng khối rau trồng chỉnh tề, cựu Hoàng hậu ở bên trong cũng không khốn quẫn chán nản như trong tưởng tượng, ngược lại còn tràn đầy năng lượng.

Nương theo tiếng sấm cuồn cuộn cùng mưa to như trút nước, vị nương nương ở lãnh cung trong truyền thuyết này đã đưa ta đi tham quan toàn bộ Vân Hà cung, tập trung vào tác động tiêu cực của những tòa nhà đổ nát đối với sự an toàn của cung điện, rồi nhét cho mỗi người chúng ta một trái bắp cải?

Ta sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên có người tặng quà là bắp cải trắng cho ta. Không phải vàng không phải ngọc, chính là bắp cải bình thường, trên thị trường mười đồng ba cân, trên lá vẫn còn dính nước mưa.

Ta chờ nàng ấy mở miệng. Trong cung hơn phân nửa đều là muốn gặp mặt Thánh thượng và nhận được thánh sủng. Nàng hẳn là người cần thánh sủng nhất.

Nàng thật đúng là mở miệng. Mở miệng cầu xin ta mang cho nàng ấy ít ván gỗ để nàng ấy sửa nhà.

Nàng ấy có thể mở miệng cầu xin ta sửa nhà cho nàng ấy, nhưng nàng ấy lại chỉ xin ta ít tấm ván gỗ? Được, vậy ta sẽ mang cho nàng ấy ít ván gỗ.

Ta bảo các huynh đệ thay phiên nhau đi qua đưa đồ cho nàng, hôm nay đưa bao đinh, ngày mai đưa thùng hồ dán, ta muốn xem nàng ấy sửa cái nóc nhà này như thế nào.

Kết quả nàng ấy thật đúng là sửa nóc nhà. Lúc Lệ Viễn tới nói với ta, suýt chút nữa ta đã trượt chân vào hồ Thái Dịch. Không chỉ Lệ Viễn nói với ta, các huynh đệ dưới tay ta đều vỗ ngực thề với ta, Hoàng hậu thật sự dự định tự tay sửa nóc nhà, không tin thì ta cứ tự mình đi xem.

Đi thì đi.

Chà, nàng ấy thật sự đang ở trong sân, dùng búa đóng đinh những tấm gỗ một cách đàng hoàng, xem tư thế kia là dự định đóng một cái thang trước.

Trong khoảng thời gian ngắn ta cũng có chút không biết nên nói cái gì cho phải. Lẽ ra đây là việc của phủ Nội Vụ, cho dù không phải thái giám tới làm, cũng phải có cung nữ xắn tay áo lên, cho dù nàng bị phế làm thứ dân, cũng đều không tới phiên nàng.

Dù nói thế nào nàng cũng đã từng chấp chưởng phượng ấn, bây giờ lại sống ở nơi chỉ lớn bằng bàn tay như Vân Hà cung, nói dễ nghe một chút là tự lực cánh sinh, nói khó nghe thì là tất cả mọi người trong cung đang chờ nàng bị chet đói.

Ta bắt đầu cố ý vô tình gia tăng cường độ tuần tra xung quanh Vân Hà cung, mỹ kỳ danh là tăng cường tuần tra cung cấm. Sau đó toàn bộ quá trình ta chỉ đứng xem một loạt động tác thành thạo của Hoàng hậu nương nương như trồng rau, bón phân, tưới nước, nhóm lửa.

Khó trách lâu như vậy không ai đưa cơm cũng không chet đói.

Với bản lĩnh sinh tồn này, nếu nàng bị chet đói ta sẽ gặp quỷ.

Lệ Viễn lấy cờ hiệu Hoàng hậu từng có ân chạy tới Vân Hà cung, không chỉ có mình hắn chạy, còn kéo ta cùng chạy, đã nói huynh đệ nên cùng vào cùng ra.

Hoàng hậu lúc nào lại có ân đối với hắn, sao ta không biết?

Lệ Viễn là con trai út của Lệ tướng quân, từ nhỏ đã cùng ta lớn lên, chút tâm tư này của hắn ta còn có thể không biết sao?

Không phải là tiểu cung nữ bên cạnh Hoàng hậu kia dáng dấp rất ưa nhìn sao?

Coi trọng thì coi trọng đi, nếu cựu Hoàng hậu không chịu đựng được, cung nữ ta vẫn có thể giúp hắn lấy được. Chính thê không làm được, nhưng thiếp thì không thành vấn đề.

Nhưng mà Hoàng hậu ngược lại thật không coi ta là người ngoài, mỗi khi trở về đều tìm ta giúp mang vào chút đồ.

Hôm nay mang theo d//ao thái rau, ngày mai mang theo đường phèn nấu ăn, thế cho nên ta đều quen rồi, mỗi lần tiến cung đều thuận tay muốn mua cho nàng chút đồ chơi nhỏ gì đó.

Mái nhà của Hoàng hậu sửa gần nửa tháng.

Lại nói tiếp cũng trách ta, lúc trước ta dặn dò các huynh đệ không nên lập tức đưa đầy đủ vật liệu qua, cái này thì tốt rồi, chỉ riêng chút ngói kia đã gom góp mất bảy tám ngày, cũng may Hoàng hậu không nổi lòng nghi ngờ, còn an ủi ta nói lén mang đồ không dễ dàng, mấy thị vệ cũng đã mạo hiểm hỗ trợ nàng, có thể đạt tiến độ này đã rất tốt rồi.

Ta cân nhắc muốn đưa cho nàng chút gì đó để bồi thường.

Mấy ngày hôm trước Lệ Viễn cùng Thúy Thúy nói chuyện phiếm, nói Hoàng hậu gần đây rất thèm thịt, lại không muốn ăn đồ của các cung còn dư lại, trên thị trường thường thấy cũng chỉ gà vịt cá thịt ngỗng, chỉ mang theo thịt thì rất không có thành ý, một bữa đã ăn hết, nghĩ lại thì mang theo một con gà con là dễ dàng nhất, nuôi lớn còn có thể đẻ trứng.

Ta cố ý thay ca, mang theo một con gà con tiến cung, vì để tránh bị người ta nhìn ra ta luôn chạy tới Vân Hà cung, ta còn cố ý tuần tra một vòng lớn trong cung, cuối cùng mới đi tới góc đông nam.

Kết quả con gà xui xẻo kia, đã bị ta làm chet ngộp.

Ánh mắt Hoàng hậu nhìn ta, rất giống đang nhìn một kẻ ngốc.

Lần đầu tiên ta tặng quà cho nữ nhân ngoại trừ người lớn tuổi, kết quả là lại tặng một con gà chet…

Sau đó Hoàng hậu nói cái gì ta đã không biết, bởi vì ta đã theo bản năng nhét gà chet vào trong ngực, một đường chạy như đ//iên ra khỏi Vân Hà cung.

Lệ Viễn sau khi nghe nói cảnh ngộ của ta thì cười đến đau bụng.

Ta ước chừng cách hai tháng, mới dám bước vào cửa lớn của Vân Hà cung.

Lúc này ta là có chuẩn bị mà đến, trực tiếp mang con gà sống từ Ngự Thiện phòng đi ra, sau đó đưa đến cho Hoàng hậu.

Tốt xấu gì cũng đã làm việc trong cung lâu như vậy, một con gà vẫn có thể lấy được.

Hoàng hậu nhìn con gà mái già với ánh mắt lấp lánh, giống như bên trong có ngôi sao.

Mà ta cảm thấy ta nhất định là đ//iên rồi, bởi vì trong khoảnh khắc đó ta lại rất muốn để cho ngôi sao ấy có thể chiếu vào trong mắt ta.

Nàng cùng tất cả cô nương ta đã gặp qua đều không giống nhau, mặc dù không có cái gọi là tri thư thức lễ cử chỉ nhã nhặn lịch sự, nhưng chỉ cần ở bên cạnh nàng, sẽ cảm thấy cuộc sống luôn mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột.

Ta, tiểu nhi tử của Lễ bộ thị lang gia, vào năm hai mươi tuổi, bởi vì tặng một con gà mái già cho người ta mà động tâm.

Sau đó Hoàng hậu nói muốn đào một cái hầm trong Vân Hà cung, này cũng không phải cái gì việc khó, Lệ Viễn huy động huynh đệ của hắn, không đến một tháng đã xong việc.

Thúy Thúy tặng cho mỗi người chúng ta một cái hà bao, bên trong là lá ngải do Hoàng hậu phơi khô.

Ừm, mùi vị rất dễ ngửi, chỉ là người khâu hà bao không đúng.

Nhưng đây chỉ là cái nhìn của ta, bởi vì Lệ Viễn cảm thấy mùi vị bình thường, nhưng hà bao quả thực là lễ vật Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm trần tặng cho hắn.

Hoàng hậu nói mời ta ở lại Vân Hà cung ăn cơm, tạ ơn ta đã đào hầm cho nàng.

Ta thật muốn nói, cơm nàng làm thật ngon.

Bệ hạ muốn đi Tây Sơn khu săn Thu Kim, dẫn ta và Lệ Viễn cùng đi, nói là đã lâu không tụ tập, muốn tìm một chỗ săn bắn, tìm một chút cảm giác làm Thái tử năm đó.

Cũng không biết Nguyên Thục phi ở lại hậu cung có làm khó nàng hay không.

Lúc đi săn ta nói bóng nói gió hỏi bệ hạ chuyện lập hậu, tiểu tử Lệ Viễn này ở bên cạnh vểnh tai nghe.

Bệ hạ cười ha ha, một bên vỗ bả vai ta, một bên hỏi ta có phải gần đây có phải có ai nhờ ta hỏi thăm tin tức hay không, còn nói với ta họ muốn đưa tiền thì cứ nhận. Ta cũng không dám hỏi lại.

Ta để lại hai con thỏ trắng, lại đổi mấy tấm da hồ ly với Lệ Viễn, tính toán đưa qua cho nàng.

Thỏ dễ nuôi, da hồ ly có thể giữ lại may thành áo giúp sống sót qua mùa đông.