Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung

Chương 23




Điều kỳ lạ nhất là, trong khi đào hầm, nàng ấy còn luyên thuyên về việc hầm rượu cần có hệ thống thông gió, nếu không thì quá trình hô hấp của cây cối sẽ thải ra nhiều khí CO2 khiến người vào hầm dễ bị ngất. Nàng ấy còn nói về việc dùng nến để kiểm tra mức độ CO2.

Cuối cùng, sau khi vòng vo một vòng lớn, nàng ấy lại nói rằng ta nên ít đi lầu xanh hơn, vì không tốt cho hình ảnh.

Thú thực, ngoài việc khuyên ta nên ít đi lầu xanh ra, ta không hiểu gì cả.

Cây cối cũng có thể hô hấp sao?

CO2 là cái gì vậy?

Có phải gần đây ta quá lơ là bản thân? Là do ta không cập nhật kiến thức kịp thời hay là nàng ấy đang bịa chuyện để lừa ta?

Sau này, ta nên lấy một ít tiền từ thủ lĩnh để đi mua sách, kẻo đến lúc nàng ấy chưa để lộ sơ hở trước mặt Trương Cố Dương, thì ta đã lộ rồi.

Nhưng có vẻ như nàng ấy rất quan tâm đến việc ta đi lầu xanh?

Nơi đó đi nhiều cũng chán, đợi xong chuyện này ta sẽ giải thích rõ ràng với nàng ấy.

Không thể nói sự thật rằng ta chính là nữ sát thủ đó được?

Khi đào hầm đến giữa chừng, nàng ấy đã ngáp mấy cái, ta đành đuổi nàng ấy đi ngủ, nhưng không ngờ nàng ấy lại giả vờ ngủ. Khi ta chuẩn bị rời đi thì bắt gặp ánh mắt nàng ấy nhìn ta.

Thật ngại quá.

Ta mang cho nàng ấy nhiều đậu phộng và đậu nành, nàng ấy đã trồng dưa hấu trong cung Vân Hà, thậm chí còn mọc lên một cây nho.

Trương Cố Dương suốt ngày lải nhải bên tai nàng ấy rằng Hoàng đế đang có ý định lập Hoàng hậu mới, khiến nàng ấy không vui.

Ta thấy các phi tần khác trong cung đều thích chơi xích đu, ta đã thử hỏi nàng ấy có muốn làm một cái để chơi không, nhưng nàng ấy lại nói rằng xích đu là thứ để dành cho người yêu.

Đây là quy tắc từ đâu vậy?

Ta chỉ nghe nói sính lễ phải có chim nhạn, chưa từng nghe nói phải có xích đu.

Hơn nữa, ta làm cho nàng ấy thì chẳng phải là làm cho người yêu sao?

Nhưng nàng ấy dường như nghĩ rằng người yêu của ta là ai khác.

Cái quái gì thế?

Ta chỉ không muốn nàng ấy hiểu lầm rằng ta đi lầu xanh, chứ không muốn nàng ấy nghĩ rằng ta yêu người khác.

Làm sao ta có thể giống Hoàng đế đó, có tam cung lục viện, hôm nay ngủ với người này, ngày mai ngủ với người khác?

Nhưng việc này cũng phải khẩn trương thôi, tên họ Trương đó dạo này đến quá thường xuyên, lại từ chối mấy cuộc hôn nhân, nhìn bộ dạng hắn có vẻ cũng đang tính toán như ta.

Ta có thể để hắn chiếm lợi thế trước sao?

Không nói đến việc khác, chỉ riêng chuyện đưa nàng ấy ra khỏi cung, Trương Cố Dương chắc chắn không bằng ta.

Chỉ có điều chuyện này sẽ gây phiền phức cho thủ lĩnh.

Người làm nghề của chúng ta, đầu luôn treo trên thắt lưng, dù có chế độ nghỉ hưu cho sát thủ, nhưng theo ta biết, gần như không ai có thể sống sót đến lúc nghỉ hưu.

Khi ta nói với thủ lĩnh rằng muốn rời khỏi tổ chức, ông ấy cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi liệu ta đã suy nghĩ kỹ chưa, rồi tạm thời giao cho ta một nhiệm vụ khác, yêu cầu ta đối đầu trực diện.

Cũng được thôi, đối đầu thì đối đầu, đỡ phải bày bố tốn thời gian, để tên họ Trương đó chiếm tiên cơ.

Nhiệm vụ lần này không khó, nhưng sau khi hoàn thành, bị kẻ thù truy đuổi rất khốc liệt, cuối cùng ta bị đ//âm một nhát vào ngực, cố gắng chịu đựng một hơi để thoát về.

Thủ lĩnh đã tìm cho ta một thầy thuốc, và khi ta tỉnh dậy, ông ấy nói ngay rằng vì đây là nhiệm vụ chia tay, nên mọi chi phí đều do ta tự lo, bao gồm cả thầy thuốc và thuốc men.

Nhưng có lẽ ánh mắt của ta quá buồn, thủ lĩnh nói rằng nếu ta ám sát Hoàng đế một lần nữa, dù thành công hay không, ông ấy sẽ giúp ta sắp xếp việc làm giả thông tin về cái chet của ta.

Miễn phí.

Ta đồng ý ngay lập tức.

Thủ lĩnh có ơn cứu m//ạng ta, cũng có ơn tái tạo cuộc đời ta, dù ông ấy có giúp ta hay không, ta cũng phải hoàn thành yêu cầu của ông ấy trước khi rời khỏi tổ chức.

Huống hồ lần này chỉ là một cuộc ám sát không quan trọng kết quả.

Dù thành công hay thất bại, ta cũng sẽ cố gắng hết sức.

Vết thương vừa mới hồi phục một chút, ta đã gắng sức quay lại cung, thủ lĩnh chỉ nghĩ rằng ta muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ám sát để sớm nghỉ hưu, còn an ủi ta rằng không cần quá vội, dưỡng thương cũng không ảnh hưởng gì.

Vết thương này thì là gì chứ, vợ mình bị người khác c//ướp mất mới là chuyện lớn.

Ta cảm thấy may mắn vì đã đến kịp thời.

Vừa bước vào cung Vân Hà, ta đã thấy Trương Cố Dương sờ soạng nàng ấy, còn nói gì mà muốn nàng ấy đợi hắn.

Đợi cái đầu ngươi ấy!

Nếu không phải vì không có viên gạch nào bên cạnh, ta chắc chắn sẽ dùng gậy đ//ập hắn.

Nói lời ngọt ngào ai mà không biết?

Ta học cả rổ, nam nói hay nữ nói ta đều tinh thông, bảo đảm có thể nói suốt một năm mà không lặp lại.

Nhưng có vẻ như vết thương của ta vẫn chưa lành hẳn, chưa kịp nghĩ ra câu nói đầu tiên thì ta đã ngã xuống.

Thật mất mặt, ngất xỉu trước mặt nàng ấy hai lần, làm ta mất hết mặt mũi của một sát thủ.

Xem ra sau này phải cẩn thận hơn, lỡ nàng ấy lôi chuyện đáng xấu hổ của ta ra kể khắp giang hồ, ta còn làm ăn được nữa không?

Đúng như dự đoán, khi tỉnh lại, ta lại bị nàng ấy lột sạch.

Lần trước ít nhất còn để lại chiếc quần lót, lần này thì ngay cả chiếc quần lót cũng không còn.

Thôi, đến nước này rồi, ta không chịu trách nhiệm cũng không được.

Có nước bắn lên mặt nàng ấy, ta đưa tay giúp nàng ấy lau khô.

Ừm, da mặt vẫn rất mịn, cảm giác còn tốt hơn mấy ả yêu tinh kia nhiều.

Đúng là người ta thích.

Nhớ lại cảnh Trương Cố Dương ôm nàng ấy khi ta đến, ta cảm thấy rất bực bội, ôm ở chỗ nào nhỉ?

Nhân lúc nàng ấy đang ngủ, ta cũng phải ôm lại.

Cảm giác nàng ấy tỉnh dậy trong vòng tay ta thật sự rất tuyệt, đặc biệt là khi nghe ta bảo nàng ấy phải chịu trách nhiệm, nàng ấy lập tức thay đổi sắc mặt như gặp quỷ, điều đó làm tâm trạng ta càng tốt hơn.

Ít nhất nàng ấy không từ chối ngay lập tức, phải không?

Chỉ riêng điểm này thôi, ta đã hơn Trương Cố Dương rồi.

Nhưng nếu ta biết nàng ấy sẽ dùng cách đó để tìm thuốc cho ta, thì ta nhất định sẽ nghe lời thủ lĩnh, ít nhất là đợi hồi phục hoàn toàn rồi mới quay lại.

Trương Cố Dương ở bên ngoài lo lắng đến toát mồ hôi, còn ta trong hầm rượu thì tay nắm chặt đến bật m//áu.

Đáng lẽ hắn là thị vệ, mà đến cả việc căn bản như nắn x//ương cũng không biết làm sao?

Lệch cả khớp x//ương mà cũng nắn sai được, ta thật sự bái phục hắn, nếu đã không biết thì nhanh chóng cuốn xéo đi, đừng làm mất thời gian của ta để chỉnh lại khớp cho nàng ấy.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc Trương Cố Dương rời đi, nhưng điều đầu tiên nàng ấy nói với ta sau khi tỉnh dậy là bảo ta khôi phục lại trạng thái trật khớp, còn nói rằng Trương Cố Dương sẽ phát hiện ra nếu không làm vậy?

Ta thừa nhận là nàng ấy nói có lý, nhưng trạng thái trật khớp kéo dài quá lâu, sẽ rất khó để phục hồi lại.

Nàng ấy vội vàng giải thích rằng chỉ cần chỉnh lại trong ngày là không có vấn đề gì, đã như thế này rồi thì cũng chẳng sao chờ thêm chút nữa.

Lúc đó, lần đầu tiên ta thấy ghét thân phận mình là sát thủ.

Nếu không phải vì thế, ta chắc chắn sẽ đứng bên cạnh nàng ấy ngay lập tức, giải quyết mọi việc cho nàng ấy.

Chứ không phải như bây giờ, làm gì cũng phải lén lút, thậm chí chữa trị cho nàng ấy cũng không thể công khai.

Ban đầu ta định đợi đến Tết mới ra tay, nhưng giờ xem ra, tốt nhất là sớm kết thúc chuyện này.

Trương Cố Dương sẽ theo Hoàng đế đến hành cung, đây cũng là một cơ hội.

Ta tranh thủ tạm biệt nàng ấy.

Tiện thể nói với nàng ấy rằng ta không có sư muội thanh mai trúc mã nào, cũng không có nữ hiệp gặp gỡ tình cờ, lại càng không động lòng với nữ sát thủ xinh đẹp nào cả.

Ta không thể đứng trước gương mà nói chuyện yêu đương với chính mình chứ.

Nàng ấy có vẻ rất bận tâm về chuyện nữ sát thủ.

Nếu ta còn có thể trở lại, sau khi ra khỏi cung, ta nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với nàng ấy.

Lần này Hoàng đế đi đến hành cung Thang Tuyền, kế hoạch của ta là mai phục bên cạnh hồ tắm để ám sát, tai đã thăm dò xong đường đi, có thể theo lối mòn lẻn vào sân của cung phi kế bên, sau đó giả trang thành thái giám, giả vờ tìm thích khách rồi lẻn ra ngoài cổng.

Nhưng ta thật sự không ngờ, bên cạnh hồ tắm không chỉ có mỗi mình ta là thích khách.

Hoàng đế ôm một mỹ nhân dáng người quyến rũ bước xuống hồ tắm, còn chưa kịp để ta cầm d//ao lao ra, đã có một hán tử thô kệch nhảy từ trên cây xuống, hét lên một tiếng: “Tên Hoàng đế chó má, ai ai cũng muốn giet!”

Còn cung nữ cầm nước bên cạnh cũng rút d//ao từ dưới khay ra, thậm chí mỹ nhân trong lòng Hoàng đế cũng tháo vòng tay vàng ra, ráp lại thành một vũ khí giet người đơn giản với hai đầu nhọn.

Ta ngồi trong bụi cây bên đường mòn, sờ sờ con d//ao nhỏ tội nghiệp trong tay, ném đại hai phi tiêu vào đám người, rồi rút lui ngay lập tức.

Ba đường tấn công rồi, thiếu một d//ao của ta cũng chẳng sao.

Khi ta chạy trốn trong đêm, cả hành cung đều trở nên hỗn loạn như một nồi cám lợn lộn xộn.

Ta có cảm giác rằng lần này Hoàng đế đến hành cung như là dùng thân mình làm mồi nhử để dụ bắt thích khách, nhưng ta nghĩ Hoàng đế chắc chắn không ngờ rằng hắn ta lại có thể câu được nhiều người như vậy.

Nhiệm vụ đã hoàn thành hoàn toàn.