Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung

Chương 20: Ngoại truyện về Từ Thịnh




Ta là một sát thủ.

Có lẽ cũng là loại sát thủ khá lợi hại.

Nhưng ta nghĩ rằng do một số văn nhân có trí tưởng tượng phong phú, nên cái nhìn của người đời về sát thủ có vẻ hơi kỳ quặc.

Trong mắt người ngoài, sát thủ phải là kẻ mặc đồ đen, khí chất kiêu hùng, có thể bay nhảy trên mái nhà mà không bị phát hiện, mặc đồ kín mặt có thể làm người khác không nhận ra, và vung k//iếm thì có thể giet người từ xa.

Về điều này, ta chỉ muốn nói rằng họ thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.

Sát thủ cũng là con người.

Nhảy từ vách núi mà không chet là chim, có thể trốn dưới mái nhà mà không bị phát hiện là dơi.

Thủ lĩnh của chúng ta trông rất chất phác, nhưng ông ấy biết mọi thứ.

Từ việc lớn như phát minh cải tiến các cơ cấu máy móc, đến việc nhỏ như sửa chữa bàn ghế, dựng quầy bói toán ngoài trời, và nấu nướng trong nhà, viết văn và lấy đầu người trên chiến mã, ông ấy đều thành thạo. Quả là người bạn đồng hành tuyệt vời trong các chuyến đi xa và đối phó với những tình huống khẩn cấp.

Điều đầu tiên mà ông ấy truyền dạy cho chúng ta là: Sát thủ là một nghệ thuật ẩn mình, muốn giet người mà không bị phát hiện, ngươi phải hòa mình vào môi trường xung quanh, khiến mọi người nghĩ rằng sự hiện diện của ngươi ở đó là điều hiển nhiên, như vậy xác suất bị phát hiện sẽ rất nhỏ.

Dưới sự ảnh hưởng của vị thủ lĩnh tài hoa này, mỗi người trong chúng ta đều nắm vững ít nhất ba kỹ năng.

Chẳng hạn như mở khóa bằng dây thép, tr//ộm c//ắp trong chợ, sửa chữa, đánh giá cổ vật, ngâm thơ, vẽ tranh, v.v.

Thường thì nhiệm vụ yêu cầu chúng ta đóng giả một vai trò nào đó, chúng ta sẽ học kỹ năng và kiến thức liên quan đến vai trò đó, ít nhất là hòa nhập với mục tiêu trong vòng một tháng, sau đó tìm thời điểm thích hợp để sắp xếp cái chet cho mục tiêu theo yêu cầu của người thuê.

Tuy nhiên, lần này thủ lĩnh giao cho ta một nhiệm vụ là ám sát Hoàng đế.

Thật lòng mà nói, ta không hiểu tại sao lại phải nhận một nhiệm vụ khó nhằn mà không mang lại lợi lộc gì như vậy, nhưng thủ lĩnh nói rằng nếu thành công, ta sẽ được chia một nửa số tiền, và được nghỉ ba năm với tiền lương gấp đôi.

Vì lời hứa tăng lương, ta đã đồng ý.

Thủ lĩnh cùng ta lập kế hoạch chi tiết để xâm nhập vào hoàng cung, sau đó quay lại bán ta vào kỹ viện.

Vâng, bán vào kỹ viện.

Giả làm một cô nương.

Trước khi đi, thủ lĩnh hứa chắc chắn rằng sau một tháng sẽ chuộc ta ra, đảm bảo ta sẽ không phải tiếp khách.

Ta theo nhóm những sinh vật yểu điệu, hàng ngày ngoài việc cố gắng che giấu thân phận nam nhân của mình, thì học cách quyến rũ nam nhân, bao gồm cầm kỳ thi họa, vẽ chân mày, tô son, và kỹ thuật trò chuyện với khách.

Bà chủ khá tốt với ta, vì bà nói, tuy ta không phải là cô gái xinh đẹp nhất bà từng mua, nhưng lại là người có chí tiến thủ nhất, chỉ cần có thời gian, ta chắc chắn sẽ thành công.

Ta mơ hồ cảm thấy đây không phải là lời khen ngợi tốt đẹp đối với một cô gái.

Thủ lĩnh là người dũng cảm, ông ấy kéo dài đến ba tháng mới đến đón ta, và còn đến với tư cách là một khách làng chơi.

Nếu không phải ông ấy ngay lập tức nói rằng thẻ giả trong cung đã chuẩn bị xong, và đã tìm được ít nhất ba cách để xâm nhập vào cung, ta chắc chắn sẽ đ//ánh nhau với ông ấy một trận.

Thủ lĩnh cho ta lương thực đủ ăn ba ngày, đưa ta đến bên cạnh tường cung, ngập ngừng vỗ vai ta, bảo ta cố gắng sống sót là được, nhiệm vụ không cần vội hoàn thành, người thuê cũng không thúc giục.

Chẳng phải điều này là điều hiển nhiên sao, ngay cả khi họ thúc giục ta cũng không làm đâu. Xâm nhập vào hoàng cung để giet Hoàng đế đâu phải là chuyện giet con gà, ta phải đ//iên thì mới cầm d//ao lao thẳng vào cung điện.

Ta đã trở thành người vô hình trong hoàng cung suốt nửa năm trời.

Thức ăn chủ yếu là do ta tr//ộm từ các cung nữ và thái giám, thỉnh thoảng đến phòng bếp cải thiện bữa ăn, còn chỗ ngủ thì cứ tìm một cung điện trống mà nằm, chỗ nào cũng có thể ngủ được, từ xà nhà đến giường.

Nửa năm trời, ta đã quen thuộc với mọi ngóc ngách của các cung điện.

Ta từng giả làm thái giám quét dọn, giả làm cung nữ c//ắt tỉa cây cảnh, đổ bô, vận chuyển rau củ, bất cứ vai trò nào giúp ta hoạt động trong hoàng cung, ta đều thử qua.

Dù sao thì thân phận mà thủ lĩnh cho ta cũng đủ đa dạng.

Ta bắt đầu lên kế hoạch ám sát.

Một vài căn phòng ở góc đông nam của Ngự Hoa Viên đều bỏ trống, khi ta không đi lang thang trong cung thì thường nghỉ ngơi trong những căn phòng đó, cho đến một ngày cung Vân Hà lại có người đến ở.

Ban đầu ta nghĩ đó chỉ là một phi tần nào đó phạm tội bị đày đến đây ở tạm vài ngày, không ngờ người đến lại là Hoàng hậu.

Ồ, không đúng, phải nói là cựu Hoàng hậu.

Nàng ấy rất bình tĩnh, ngược lại, cung nữ bên cạnh nàng ấy khóc như thể chính nàng ta mới là người bị phế truất.

Thật thú vị.

Sau khi Hoàng hậu đến cung Vân Hà, cả hậu cung đều lần lượt đến thăm nàng ấy, ta đành phải dọn sang ở tại cung Minh Chỉ.

Những nữ nhân đó rõ ràng đến để chế nhạo Hoàng hậu bị thất thế, nhưng lại bị nàng ấy làm cho trở thành trò cười.

Đặc biệt là khi nàng ấy đòi quà từ cửu tần, gương mặt của họ đều xanh xao.

Cuối cùng, nàng ấy thậm chí còn lấy được đồ từ họ.

Ta thật sự phục nàng ấy.

Thật lòng mà nói, xem nàng ấy còn thú vị hơn việc xem đám nữ nhân trong hậu cung của Hoàng đế, mỗi ngày đều đầy sức sống, chẳng mấy chốc cả cung Vân Hà dường như sống lại, chỉ là phong cách hơi khác so với hoàng cung.

Cung Minh Chỉ bên cạnh có một tiểu thái giám, có lẽ là người quen cũ của Hoàng hậu, cách vài ngày lại chia phần ăn của mình đem đến cung Vân Hà, làm ta cũng thấy lo lắng.

Cần gì phải phiền phức thế chứ?

Hoàng hậu trồng một đống cải thảo, sau đó bắt chuột đến tuyệt diệt, ta nhìn nàng ấy trong giấc mơ cũng lẩm bẩm thịt kho tàu, tự dưng thấy con gà nướng trong tay mình không còn ngon nữa.

Người ta thường nói đói khiến con người mất lý trí, nhưng ta không ngờ rằng một Hoàng hậu lại vì miếng thịt mà lén rời khỏi cung Vân Hà giữa đêm khuya để đi bắt cá.

Ta thậm chí không dám tùy tiện đi lại trong hoàng cung vào ban đêm, đội ngũ tuần tra của lính canh rất đông, với kiểu lén lút không che giấu nổi của hai người họ, chắc chắn sẽ bị lính canh bắt được sau không quá ba trăm mét.

Thôi bỏ đi, nghĩ đến mối quan hệ quan sát lâu ngày, giúp nàng ấy một lần vậy.

Chỉ một đoạn đường ngắn từ cung Vân Hạ đến ao cá, ta đã phải đánh lạc hướng đội tuần tra đến năm lần, giả tiếng mèo kêu ba lần, và làm kinh động đến hai lần chim trong đêm.

Nhưng ta thực sự không ngờ rằng nàng ấy lại dùng móc màn để làm lưỡi câu.

Thứ đó mà câu được cá, ta sẵn sàng biểu diễn nuốt sống một cái bàn tám người ngay tại chỗ.

Cho dù nàng ấy dùng cái nồi, thì cũng còn đáng tin hơn.

Hoàng hậu ngồi bên ao cá cùng cung nữ của mình suốt nửa đêm, khi quay về còn mơ mơ màng màng nói muốn có cái giỏ cá, cần câu và lưới đánh cá.

Ta nhớ dường như trong phòng bếp hoàng cung có cái giỏ cá.

Thôi, làm ơn làm phước, câu cho nàng ấy một con cá mà đưa tới.

Hằng đêm nàng ấy mơ mơ màng màng nói muốn ăn cá kho và cá hấp, khiến ta cũng muốn ăn cá theo.

Nhưng nàng ấy lại nghĩ ta là thần tiên.

Nàng ấy đưa ta cả bát đầy thịt cá, còn ước rằng muốn giet Hoàng đế.

Thật thú vị.

Nhưng tính m//ạng của Hoàng đế trong mắt nàng ấy chỉ đáng giá một cái vại muối dưa, thì thật quá rẻ rồi.

Ta bắt đầu tò mò không biết người thuê đã trả cho thủ lĩnh bao nhiêu tiền, nếu đổi ra vại muối dưa chắc có thể chất đầy cả hoàng cung.

Dù sao thì ta cũng phải giet Hoàng đế, coi như giúp nàng ấy thực hiện tâm nguyện.

Nàng ấy còn nói trong lời ước muốn có hạt giống ớt.

Ngày mai ta sẽ đến nhà bếp một chuyến, tiện thể mang cho nàng ấy một ít hạt ớt về trồng trong đất, tạo bất ngờ cho nàng ấy.

Nhưng có lẽ ta không có năng khiếu trồng rau, cây ớt không mọc lên.

Thật uổng công ta đã chôn trong đất màu mỡ nhất.

Ta cảm thấy việc quan sát Hoàng hậu sống mỗi ngày càng ngày càng thú vị.

Ban đầu ta vẫn còn ngủ ở khắp các cung trống, nhưng gần đây thời gian ta ngủ trên xà nhà ở cung Vân Hà ngày càng nhiều.

Nàng ấy trồng một vòng cỏ ngải và bạc hà quanh phòng ngủ, nói là để đuổi muỗi, nhưng thực tế không hiệu quả lắm.

Sau đó, nàng ấy đột nhiên nảy ra ý tưởng, rủ cung nữ ngủ ngoài trời cùng mình.

Ta rất muốn nhắc nàng ấy rằng tối nay có thể sẽ mưa, nhưng nghĩ lại nàng ấy không sợ sấm chớp, nên thôi.

Tuy nhiên, ta không thể ngờ rằng nhà trong cung lại dễ bị sét đ//ánh, và vận may của Hoàng hậu lại kém đến mức bị sét đ//ánh vào mái nhà.

Khi lính canh xông vào, ta đang nắm chặt con d//ao trên xà nhà.

Nếu tình hình xấu đi, ta sẽ đ//âm Hoàng hậu rồi bỏ chạy, dù sao Hoàng hậu từng có chút địa vị, chắc chắn họ sẽ không rảnh tay ngay để bắt ta.

Nhưng đ//âm vào đâu đây? Không thể đ//âm vào chân, nàng ấy sẽ không đi được, không thể đ//âm vào cánh tay, nàng ấy sẽ không làm việc được, và càng không thể đ//âm vào bụng, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.

Dù sao ta cũng chỉ học cách giet người ngay tức khắc, chưa từng học cách làm người ta bị thương trông như nặng mà thực ra không nghiêm trọng.

Ta ngồi trên xà nhà suy nghĩ mãi, nàng ấy dẫn lính canh tham quan cung Vân Hà cải tạo, cuối cùng còn đưa cho mỗi người một cái bắp cải lớn.

Đúng là phong cách của nàng ấy.