Phế Hậu Hiện Đại Thiên

Chương 13






Tuy rằng tối hôm qua ngủ muộn, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn thức dậy rất sớm, cô muốn tới gặp Thiên Nhã sớm một chút.

Tuy Thiên Nhã đã ra quyết định, nhưng nàng vẫn cả một đêm không ngủ được, trong lòng luôn không yên ổn, cho nên nàng thức dậy cũng rất sớm.

Tiêu Cửu Thành vừa ra hành lang đã nhìn thấy Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành nghĩ vận khí của mình cũng không tệ lắm, trong lòng mừng thầm.

"Thiên Nhã, chào buổi sáng." Vẻ mặt Tiêu Cửu Thành tươi cười chào hỏi Thiên Nhã.

"Chào buổi sáng." Giọng điệu Thiên Nhã nhàn nhạt đáp lại, nàng phát hiện người phụ nữ Tiêu Cửu Thành này, dường như rất thích cười, mỗi lần mình nhìn thấy cô ta, không có lúc nào là không cười.

"Ăn sáng ở chỗ nào vậy?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

"Cô tự đặt đồ ăn đi, gần đây chúng tôi đều ăn ngoài." Phát hiện tiền trong tài khoản của mình càng ngày càng ít, Thiên Nhã chưa bao giờ phát sầu vì tiền mới nhận ra mình đang miệng ăn núi lở*.

Vì kế sinh nhai, Thiên Nhã không thể không sa thải hết người hầu trong nhà, nhà nàng lúc nhiều nhất có hơn cả trăm người hầu, lúc ít nhất cũng có ba bốn mươi người, bây giờ biệt thự to như vậy, đều đã trống không, nàng cũng từng có suy nghĩ, nếu không chịu nổi sẽ bán cả biệt thự đi.

*gốc 坐吃山空 (tọa cật sơn không): ăn mà không làm thì có bao nhiêu rồi cũng hết
"Gần đây chị đều ăn ở ngoài sao?" Tiêu Cửu Thành kinh ngạc hỏi, xem ra Thiên Nhã còn thảm hơn so với tưởng tượng của mình.


Thiên Nhã nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Cửu Thành, trong lòng nàng liền có chút không thoải mái, nàng quả thực không muốn để Tiêu Cửu Thành nhìn thấy bộ dạng của mình nghèo túng như vậy.

"Đều hỗn loạn thành như vậy, làm sao còn thuê người hầu được nữa." Thiên Nhã tự giễu cười khổ nói.

"Đáng tiếc Thiên Nhã đã kí thỏa thuận li hôn rồi, nếu không em sẽ giúp Thiên Nhã mời một luật sư giỏi, nhất định phải bắt Lý Quân Hạo đưa ra một số tiền lớn mới có thể li hôn." Nghĩ đến Lý Quân Hạo thật sự không lưu lại chút tình cảm nào với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành bất bình thay Thiên Nhã.

"Cũng đã li hôn rồi, nói những thứ này làm gì nữa?" Thiên Nhã không muốn nhắc tới chuyện li hôn chút nào, hơn nữa chuyện nàng li hôn còn liên quan rất nhiều tới Tiêu Cửu Thành, vẫn luôn có cảm giác Tiêu Cửu Thành bỏ đá xuống giếng.

"Cũng phải, li hôn sớm một chút cũng tốt.

Thường xuyên ăn bên ngoài không tốt, phòng bếp ở đâu, em đi làm bữa sáng, sau đó chúng ta ăn cùng nhau." Tiêu Cửu Thành nghĩ cũng phải, để Thiên Nhã rời xa tra nam sớm một chút mới là chuyện đúng.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, một ngày nào đó nàng sẽ thay Thiên Nhã đòi lại tất cả những thứ vốn thuộc về Thiên Nhã.

"Cô nấu sao?" Thiên Nhã thuận miệng hỏi, nhưng cũng dẫn Tiêu Cửu Thành xuống lầu, phòng bếp ở tầng một.

"Một người ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ăn đồ ăn nước ngoài không quen, tất nhiên sẽ phải tự học cách nấu cơm." Tiêu Cửu Thành trả lời.

"Ồ." Thiên Nhã cảm thấy hình như mình căn bản không cần hỏi nhiều như vậy, chuyện của Tiêu Cửu Thành nàng không muốn biết chút nào.

Tới phòng bếp, Tiêu Cửu Thành mở tủ lạnh ra, đồ đạc không ít, nhưng rất nhiều đồ trong tủ lạnh cũng không biết đã để bao lâu, nhìn đều không được mới, Tiêu Cửu Thành đóng gói xử lý tất cả đồ trong tủ lạnh sau đó ném vào thùng rác.

Còn gọi một cuộc điện thoại, nhờ người mang nguyên liệu nấu ăn tới đây trong 10 phút.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành ở phòng bếp của mình, ném nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đi, dáng vẻ kia giống như ném đồ trong tủ lạnh nhà mình, hoàn toàn không hỏi qua ý của chủ nhân là nàng.

"Thời gian cô nhờ người mang nguyên liệu nấu ăn đến đây, thức ăn bên ngoài cũng đã đưa tới." Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành đang làm chuyện thừa.

"Chuyện này không giống nhau, tất nhiên tự làm sẽ tươi và lành mạnh hơn." Tiêu Cửu Thành sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện ưu điểm của mình.

Người ta thường nói để nắm lấy một người, phải nắm được dạ dày của nàng trước, cho dù những lời này có đúng hay không thì vẫn muốn thử một lần.

"Vậy cô tự làm cho mình ăn đi, tôi đặt đồ ăn ngoài." Thiên Nhã nói muốn lấy điện thoại gọi đồ ăn ngoài, tuy rằng đồ ăn ngooài không ngon, nhưng từ sau khi nàng trở nên nghèo túng thì không còn để ý như vậy nữa, mình không nấu cơm, có thể lấp đầy bụng là được.


Tiêu Cửu Thành không muốn bỏ qua cơ hội thể hiện, chạy nhanh ra đoạt lấy di động của Thiên Nhã.

"Đừng đặt, thử xem tài nấu nướng của em đi, đảm bảo sẽ không làm chị thất vọng." Vẻ mặt Tiêu Cửu Thành chờ mong nhìn Thiên Nhã.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành có vẻ hơi quá mức nhiệt tình và thân thiết, đành phải bỏ ý định đặt đồ ăn ngoài.

"Cô đối với mọi người đều như vậy sao?" Thiên Nhã hỏi.

"Như thế nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

"Tỏ ra thân quen." Bản thân Thiên Nhã là người vô cùng chậm nhiệt, không thích những người quá mức thân thiện.

"Tất nhiên không phải, đó là vì Thiên Nhã không giống với người khác, chị đã cứu em." Tiêu Cửu Thành có thể cảm giác được Thiên Nhã có lẽ thực sự không thích người khác tỏ ra như thân thiết, nhưng nếu mình không nhiệt tình một chút, với tính khí của Thiên Nhã, có thể tỏ ra thân thiết ở trước mặt Thiên Nhã đã không tệ rồi, còn muốn để nàng tự nhiên cong, vậy chờ mặt trời mọc từ hướng Tây đi.

"Ồ." Thiên Nhã bình thản ồ một tiếng, liền từ cửa phòng bếp xoay người rời đi, nàng căn bản không coi việc mình cứu Tiêu Cửu Thành này là chuyện gì to tát.

Không bao lâu, nguyên liệu nấu ăn đưa tới, Tiêu Cửu Thành nhanh chóng lấy vào phòng bếp làm bữa sáng.

Khoảng hơn mười phút sau, Tiêu Cửu Thành mang bữa sáng ra, liền gọi Thiên Nhã tới ăn.

Thiên Nhã đã chờ đến mức có chút mất kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy bữa sáng Tiêu Cửu Thành đã làm xong, nàng cũng không nói gì, vẫn ngoan ngoãn bắt đầu ăn đồ ăn Tiêu Cửu Thành làm.

Thiên Nhã cảm thấy hình như nàng ôm hi vọng quá lớn đối với Tiêu Cửu Thành, cái gọi là sẽ không làm mình thất vọng của Tiêu Cửu Thành, cũng chỉ là ăn ngon hơn đồ ăn bên ngoài một chút, so với đồ ăn trong nhà trước kia, vẫn còn kém xa.

Xem ra Tiêu Cửu Thành cũng không đáng tin lắm, giống như người thích nói mạnh miệng, nghĩ đến tương lai hợp tác, nàng không khỏi có chút lo lắng.


"Như thế nào?" Vẻ mặt Tiêu Cửu Thành chờ mong hỏi.

"Chỉ dễ ăn hơn đồ bên ngoài một chút, nhưng cũng cảm thấy không ngon lắm." Thiên Nhã thành thật nói, cũng không định giữ mặt mũi cho Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành cảm giác trong lòng như bị búa tạ đánh vào, nghĩ thầm Thiên Nhã đúng là người thành thật, không biết cách khéo léo một chút nào.

Tài nấu nướng mà tự mình cảm thấy không tệ, hiển nhiên không được Thiên Nhã trước kia từng ăn sơn hào hải vị để vào mắt, xem ra cách dùng đồ ăn níu kéo dạ dày này không thể dùng được rồi.

Tuy rằng đáng giá tài nấu nướng của Tiêu Cửu Thành chẳng ra sao, nhưng Thiên Nhã vẫn ăn hơn phân nửa.

Đáng thương Tiêu Cửu Thành vốn dĩ cảm thấy những thứ mình làm rất ngon, bây giờ cũng tự ghét bỏ tay nghề của chính mình, cũng cảm thấy ăn không ngon nữa.

"Tôi đã có quyết định." Ăn bữa sáng xong, Thiên Nhã đột nhiên mở miệng nói với Tiêu Cửu Thành.

"Dạ?" Tiêu Cửu Thành phát hiện chính mình lại có chút khẩn trương.

"Tôi quyết định tiếp nhận đầu tư của Tập đoàn Chính Hiên." Thiên Nhã gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Thành, sau đó nói..