Phế Đô

Chương 90




Mạnh Vân Phòng đến bệnh viện không gặp Nguyễn Tri Phi. Bác sĩ bảo đã mổ thay mắt, không cho phép bất cứ ai đến thăm. Mạnh Vân Phòng được biết đã mổ, ca mổ lại đặc biệt thành công, thì đã đỡ lo, nhưng anh không rõ hai mắt Nguyễn Tri Phi đã chảy hết thuỷ tinh dịch, thì mổ thay mắt như thế nào, mắt thay được ư? Bác sĩ trả lời:

- Đương nhiên thay được, con mắt này của anh hỏng bao giờ vậy, lúc đó sao anh không đến mổ?

Mạnh Vân Phòng đáp:

- Tôi còn một con mắt cũng đủ dùng. Hiện giờ giữa ban ngày ban mặt cũng có kẻ dám cướp giật, chuyện đời mù mịt như thế này, thêm một con mắt để nhìn, chỉ tổ bực mình nhiều hơn.

Nhưng bác sĩ lại nổi cáu:

- Cái đồng chí này, sao lại ăn nói như vậy hả?

Mạnh Vân Phòng thầm nghĩ anh chàng này không hiểu hóm hỉnh, vội cười xoà rồi hỏi Nguyễn Tri Phi thay mắt gì.

Bác sĩ đáp:

- Mắt chó.

Mạnh Vân Phòng ngạc nhiên hỏi lại:

- Mắt chó ư? Vậy thì sau này chẳng phải nhìn bằng mắt chó, thì con người thấp đi sao?

Bác sĩ hừ một tiếng rồi hầm hầm bỏ đi. Mạnh Vân Phòng buồn thiu, ra khỏi bệnh viện, thấy trời muộn cũng không tạt qua tiệm ca múa mà về thẳng nhà. Về đến nhà thì Trang Chi Điệp, Triệu Kinh Ngũ và Hạ Tiệp đang có mặt, hơn nữa lại có cả Chu Mẫn. Ai nấy buồn rũ rượi như cà chua bị trận sương muối, chẳng ai nói gì được cả. Mạnh Vân Phòng lên tiếng:

- Chết thật, mình chờ ở tiệm ca múa đến mức chân mọc rễ lên, mà các bạn vẫn còn ở đa6y không hề nhúc nhích. Mình người lớn chứ có phải trẻ con đâu, lời nói chứ có phải cái rắm đâu, có phải chơi trò khỉ đâu cơ chứ!

Hạ Tiệp gí ngón tay vào trán chồng, nói:

- Hư, tôi hận anh lắm đấy!

Rồi chị kéo anh xuống bếp nói chuyện. Hạ Tiệp kể lại với Mạnh Vân Phòng. Bọn họ đánh mạt chược đến ba giờ bốn mươi phút, vừa đứng dậy định đi thì Chu Mẫn bước vào. Anh ta mới từ Đồng Quan về, anh ta không cứu được Đường Uyển Nhi ra, mà ở trán dán một miếng băng to. Mọi người thấy anh ta thiểu não biết ngay đã đánh nhau ở Đồng Quan, hỏi về Tây Kinh lúc nào, tại sao không gọi điện thoại để ra bến xe đón? Chu Mẫn bảo anh đã về Tây Kinh hai hôm nay. Trang Chi Điệp hỏi:

- Về Tây Kinh hai hôm rồi ư? Hai hôm rồi ai im như thóc thế hả?

Chu Mẫn đáp:

- Tôi cảm thấy không cần thiết nói với mọi người.

Anh ta giục đánh bài, để anh ta góp một chân. Trang Chi Điệp thì điên tiết, sa sầm nét mặt, nói:

- Chu Mẫn, cậu trở về với cái dáng như thế này hả? Mọi người mong ngày ngóng đêm cậu trở về tới mức sắp sửa đổ máu mắt, cậu về đã hai ngày mà không thèm ló mặt, khi giáp mặt thì đùa cợt thế hả? cậu nói đi, Đường Uyển Nhi đâu?

Chu Mẫn sợ quá đáp:

- Tôi không cứu được cô ấy!

Trang Chi Điệp nói:

- Tôi biết cậu không cứu được cô ấy, vậy thì tình hình cô ấy ra sao cậu cũng không biết chứ?

Chu Mẫn mới bắt đầu kể. Anh ta về đến Đồng Quan thì đâu đâu cũng ầm ĩ tiếng chửi rủa chê cười anh ta, ban ngày anh ta không dám xuất hiện ở ngoài phố, cắt cử mấy anh em đồng bọn lân la chung quanh nhà Đường Uyển Nhi thăm dò tin tức mới biết. Sau khi Đường Uyển Nhi bị bắt về, người chồng kia đã lột hết quần áo của cô ta ra đánh, đánh tới mức thâm tím hết mình mẩy, không sót một chỗ nào, bắt cô ấy nói từ nay trở đi yên tâm sinh sống, nhưng Đường Uyển Nhi vẫn không hé răng, không nói có, cũng chẳng nói không, người chồng kia liền lấy dây thừng trói chân tay cô vào, rồi cưỡng hiếp vài lần, lần nào cũng ngước đãi tình dục, lấy đầu mẩu thuốc châm vào âm hộ, nhét đèn pin vào bên trong..Mới nói như vậy nước mắt Trang Chi Điệp lã chã rơi xuống. Nhưng Chu Mẫn lại cười bảo:

- Thôi đi, đừng khóc vì cô ấy nữa, kiếp này chúng ta có thể không bao giờ gặp cô ấy nữa. Cũng phải học cách quên dần cô ấy đi.

Thế là anh ta tiếp tục kể, anh ta bảo đã từng cử một người anh ta biết và cũng biết anh chồng kia đi gặp Đường Uyển Nhi, bởi vì anh ta đã thoả thuận với người của toà án,chỉ cần Đường Uyển Nhi gửi đơn xin ly hôn, cho dù chồng cô ấy có đồng ý hay không, đều có thể xoá bỏ hôn ước. Nhưng người cử đi không gặp được Đường Uyển Nhi, cô ấy bị nhốt trong căn phòng nhỏ ở sân sau khoá trái. Chu Mẫn bảo quả thật không chịu nổi, cuối cùng vào một buổi hoàng hôn, anh đã đội một cái mũ lá xong vào ngôi nhà ấy, người chồng kia đã nuôi sẵn bốn tay võ, đề phòng anh ta đến, anh ta vừa vào cửa, bọn kia hồi hộp, giơ hai nắm đấm lên, mắt nhìn nẩy lửa. Anh ta bảo:

- Tôi đến đây không phải để đánh nhau.

Anh ta ngồi trước bàn đầu tiên, móc túi lấy ra một chai rượu, bảo đem chén ra cùng uống. Người chồng kia thấy anh ta như vậy, cũng mở mấy lon đồ hộp ra làm thức nhắm, sáu người cùng uống rượu. Chu Mẫn nói:

- Người anh em, sự việc đã đến mức này, thì chúng ta nói chuyện với nhau nhé! Đường Uyển Nhi theo tôi đến Tây Kinh. Tôi biết cô ấy chưa cắt đứt quan hệ vợ chồng với anh, nhưng tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, đây là chuyện đã hết cách, không bàn cãi gì nữa. Anh đã tìm được cô ấy ở Tây Kinh trở về, tìm cô ấy về cũng được thôi, nhưng anh cũng nên có một lời để tôi cho cho Uyển Nhi.

Người chồng kia bảo:

- Thế này nhé, tôi là người thô vụng, cũng chơi được dao cuốc trong đêm trăng, cứ phải rõ ràng dứt khoát. Anh là nhân vật có tên tuổi trong huyện Đồng Quan, nhưng tôi cũng là thằng đàn ông cao bằng bức tường, anh để tôi phải đội cái mũ xanh lâu nay, tôi đã chịu nhịn tất cả. Bây giờ ngồi lại được với nhau, tôi không chửi anh, cũng không đánh anh, tôi chỉ cầu xin anh đừng bao giờ đến tìm cô ấy nữa. Anh không quan tâm đến cái thân tôi, thì cũng nên xét tới số phận đứa trẻ.

Chu Mẫn hỏi:

- Anh cầu xin tôi sao?

Người chồng kia đáp:

- Tôi đang cầu xin anh đấy.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chu Mẫn đáp:

- Nhưng làm sao tôi có thể tha thứ cho anh được. Anh đã lấy thừng trói cô ấy bắt về, đánh tới mức thân tàn ma dại, lại ngược đài tình dục như vậy thử hỏi cô ấy là vợ anh hay là một con trâu, con ngựa của anh, tình yêu, cưỡng đánh như vậy mà có ư?

Người chồng kia trả lời:

- Không việc gì mà anh phải lo chuyện ấy, cô ấy là vợ tôi. Tôi dậy dỗ cô ấy như thế nào, người ngoài không can thiệp được.

Chu Mẫn nói:

- Nhưng tôi không cho phép anh ngược đãi cô ấy như vậy! Anh muốn chung sống, anh phải đối xử tử tế với cô ấy. Nếu anh hành hạ cô ấy thì anh ly hôn.

Người chồng kia đáp:

- Đừng hòng tôi cắt đứt. Có chết tôi cũng không ly hôn.

Chu Mẫn nói:

- Vậy thế này, anh cầu xin tôi thì tôi cũng cầu xin anh, anh để tôi được gặp mặt cô ấy.

Chu Mẫn đã viết một đơn xin ly hôn, chỉ cần anh ta gặp được Đường Uyển Nhi, bảo cô điềm chỉ ngón tay vào đơn là anh ta có thể nộp cho toà án. Nhưng người chồng kia không cho gặp. Hai bên tranh cãi nhau. Chu Mẫn cứ hùng hục ra sân sau tìm, một tên đứng cạnh đã phang một gậy. Chu Mẫn ngã gục. Người chồng kia liền hô hét:

- Đánh, đánh chết thằng lưu manh vô lại này đi! Nó đến đây gây chuyện rắc rối, có đánh chết, mình cũng không phạm pháp đâu mà sợ!

Bốn tên vô lại xông vào đấm đá. Chu Mẫn ngay tức khắc nhảy lên bàn, hai chân đá ngã hai tên, người chồng kia ôm lấy anh ta, anh tóm tay cắn hắn. Hắn bị cắn lòi xương ra trắng hếu, nhưng cùng lúc ấy một tên khác đã đập chai rượu vào trán anh ta, thủng một chỗ chảy máu. Tiếng đánh chửi đã làm náo động cả bà con hàng xóm, Chu Mẫn thấy vậy, đội mũ lá lên đầu, mặt mũi bê bết máu bỏ ra về. Về đến nhà nằm vật ra, xấu hổ tới mức ba ngày ba đêm không ra khỏi cửa. Ngày thứ tư nghe tin cửa hàng xén của mẹ mở ở phố cũng bị đồng bọn của người chồng kia đập vỡ tủ kính. Anh ta vuột dậy khỏi giường, lại định đi liều mạng một phen. Bố mẹ anh ta đã ôm con giữ lại, xin anh ta để bố mẹ được yên, bố mẹ anh ta bảo, vì một đứa con gái mà làm ầm ĩ cả huyện lỵ, ai chẳng nói con đã cuỗm mất vợ của người ta? Bố mẹ ra khỏi cửa cũng bị người ta chỉ trỏ sau lưng, cho dù bọn họ đập phá cửa hàng, người đến xem đông là thế cũng có ai nói giúp mình đâu. Nếu lại đi gây sự, thì coi như con đã giết chết bố mẹ đi cho rảnh. Đàn bà dưới gầm trời này thiếu gì, sao con không yêu, lại đi yêu vợ người ta? Con đã lớn bằng ngần này, như con nhà người ta, đều đã bắt đầu phụng dưỡng cha mẹ, cha mẹ không mong tiêu của con một xu, không ràng buộc con một sợi chỉ, nhưng con cũng không được để bố mẹ lo cho con nữa chứ, con ơi! Chu Mẫn đã nghe lời bố mẹ, dần dần nguôi cơn giận, lại nằm bảy tám ngày nữa, rồi trở lại Tây Kinh.

Nghe vợ kể rõ ngọn nguồn, tâm tình Mạnh Vân Phòng cũng nặng trĩu. Anh đi ra, mở tủ lạnh lấy rượu nói:

- Đường Uyển Nhi không trở lại, không trở lại cũng tốt. Chu Mẫn đã trở lại, trở lại cũng tốt. Hôm nay mình uống rượu ăn thịt, Hạ Tiệp ơi, em ra quán đặc sản rừng mua về đây hai ký thịt chó nhé.

Hạ Tiệp đáp:

- Ăn thịt chó uống rượu cuốc lủi, anh định để mọi người đều bốc lửa lên à?

Mạnh Vân Phòng đáp:

- Bảo em đi thì em cứ đi, việc gì lắm lời thế.

Hạ Tiệp đi ra phố, ai nấy vẫn im lặng. Chu Mẫn đã cất tiếng:

- Tại sao các anh cứ im lặng thế? Đường Uyển Nhi là vợ tôi, tôi không buồn đau, các anh buồn đau nỗi gì? Chuyện đời như mộng, chúng ta hãy cho qua giấc mộng này, chúng ta vẫn là người sống cho chúng ta chứ?

Trang Chi Điệp đưa hai tay cầm chai rượu, cố sức mở nắp, nhưng mở không được. Chu Mẫn bảo đưa cho anh ta mở, song Trang Chi Điệp đã lấy răng cắn, cắn đến mức kêu tnành tiếng cắc cắc, cuối cùng đã cắn được, tự rót co mình một chén uống luôn. Chai rượu đầy như thế, anh một chén, tôi một chén, dốc ừng ực vào cổ họng.

Hạ Tiệp đem được thịt chín về, thì rượu trong chai chỉ còn một một ngón tay. Mạnh Vân Phòng lấy ra chai thứ hai.

Hạ Tiệp nói:

- Vân Phòng ơi, anh có biết không, ở quán đặc sản rừng ai ai cũng bảo Nguyễn Tri Phi bị bắt cóc, hai con mắt chảy hết thuỷ tinh dịch!

Mạnh Vân Phòng liếc mắt ra hiệu cho Hạ Tiệp, nhưng anh liếc ở mắt chột, nên Hạ Tiệp không hiểu ý, vẫn đang nói:

- Họ còn bảo, bệnh viện dã thay cho anh ấy bằng mắt chó, mắt chó thay cho mắt người được à?

Triệu Kinh Ngũ và Chu Mẫn đều ngạc nhiên, liền dừng ly rượu. Nhưng Mạnh Vân Phòng cứ nhìn Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp nấc liền mấy cái song vẫn im lặng, bưng ly rượu uống dữ dội hơn. Vân Phòng hỏi:

- Chi Điệp, anh vẫn được chứ?

Trang Chi Điệp không trả lời, vẫn đang rót rượu cho mình.

Hạ Tiệp nói:

- Mời người ta uống rượu, còn tiếc rượu hay sao? uống say thì ở đây có giường.

Mạnh Vân Phòng giục:

- Vậy thì uống nhé, uống! Nguyễn Tri Phi bị cướp giật là đúng thế, mình đã vào bệnh viện thăm. Anh ấy cũng đáng đời, ai bảo đã phát tài, lại hay khoe khoang, hôm nay tài trợ cái này, ngày mai tài trợ cái kia, tự nhiên có kẻ đòi tính sổ với anh ấy. Nào Chi Điệp, hôm nay mình cũng say một mẻ, cạn chén này nhé.

Trang Chi Điệp mắt đỏ ngầu, đứng lên bảo:

- Mình phải về đây!

Nói xong đi về luôn. Mọi người ngẩn ra, cũng không dám nói giữ anh lại, cứ nhìn anh xiêu xiêu vẹo vẹo thất thểu từ trong cửa đi ra. Mạnh Vân Phòng tự uống tiếp ly rượu đó, một mắt sáng một mắt mù, cùng một lúc chảy xuống hai giọt lệ.