Phế Đô

Chương 45




Nhưng chị ta đã nhìn thấy trong túi Chu Mẫn có một cuộnó giấy, liền rút ra, không nén nổi xúc động a lên một tiếng liền chạy vào trong nhà. Ở trong nhà, Đường Uyển Nhi đọc ba lần bản tài liệu mới biết Chu Mẫn chưa phát hiện ra chuyện của hai người. Anh ta như thế là vì Cảnh Tuyết Ấm đã khởi tố, là vì lá thư Trang Chi Điệp gởi cho vợ chồng Cảnh Tuyết Ấm có phải không? Điều Đường Uyển Nhi nghĩ đến đầu tiên là: tới bước này, sao anh ấy vẫn còn tơ vương Cảnh Tuyết Ấm. Anh ấy đã làm mọi chuyện với mình, đã nói tất cả với mình, lẽ nào trong lòng anh ấy vẫn còn một người đàn bà họ Cảnh? Người đàn bà họ Cảnh kia là người như thế nào, đã làm cho anh ấy si mê như vậy? Đường Uyển Nhi cho bản tài liệu vào trong túi, lại một lần nữa bế Chu Mẫn đặt lên ghế sa lông rồi hấp ta hấp tấp đi đến khu tập thể hội văn học nghệ thuật tìm Trang Chi Điệp. Chị ta không biết Trang Chi Điệp đã đi sáng tác hay chưa, nhưng đi được nửa đường, chị ta lại quyết định không đi tìm anh ấy nữa. Chị ta ít nhiều cũng có oán giận Trang Chi Điệp, chị ta định mượn bàn tay của Ngưu Nguyệt Thanh để cắt đứt mối tơ lòng. Tuy đã cắt đứt xong vẫn còn vương vấn giữa Trang Chi Điệp và Cảnh Tuyết Ấm.

Ngưu Nguyệt Thanh xem bản tài liệu rồi nói:

- Tổng biên tập Chung Duy Hiền gọi điện thoại bảo là sai Chu Mẫn mau mau mang tài liệu đến, tôi sốt ruột sắp chết mất thôi, thế Chu Mẫn đâu?

Đường Uyển Nhi nhớ lại lời chửi của Chu Mẫn lúc say, mới biết Chu Mẫn đã hận thù Trang Chi Điệp, thật lòng không đem bản tài liệu đến kịp thời, cứ cảm thấy suýt nữa đã để lỡ việc lớn, nên vui mừng cho việc làm của mình. Chị ta nói:

- Chu Mẫn xem tài liệu đã ghét cay ghét đắng con đàn bà họ Cảnh. Mụ ta khởi tố định đưa thầy giáo Điệp vào nhà tù hay sao? Anh Chu Mẫn đau khổ đang ngồi khóc ở nhà, anh ấy bảo không còn mặt mũi nào đến gặp thầy giáo nữa!

Ngưu Nguyệt Thanh cảm động nói:

- Khóc cái gì? Khởi tố đâu đà phải xử tội mình.

Đang nói thì Liễu Nguyệt bước vào cổng. Ngưu Nguyệt Thanh và Đường Uyển Nhi nhìn thấy cô ta ăn diện, trước tiên là ngạc nhiên. Ngưu Nguyệt Thanh sa sầm nét mặt, hỏi:

- Bây giờ là lúc nào mà cô còn tâm tư ăn diện thế, người đâu?

Liễu Nguyệt đáp:

- Không tìm thấy.

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

- Cô đi tìm người hày là đi mua đồ dạo phố hả?

Liễu Nguyệt đáp:

- Em đâu có tiền mà mua đồ. Trên phố gặp một cô bạn cùng quê hồi còn bé, cô ấy làm nhân viên phục vụ ở một nhà nghỉ, mỗi tháng mấy trăm đồng, thấy em ăn mặc úi xùi đã mua tặng một đôi giãy, một đôi tất và cái kính này.

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

- Cô làm sao phải ăn mặc úi xùi? So bì sao được với những nhân viên phụ vụ ở các nhà hàng khách sạn mini, hàng ngày bọn họ bắt khách ở bến tàu nhà ga, ban ngày thì chiều đãi, ai biết tối đến làm cái gì?

Liễu Nguyệt không dám nhiều lời, cởi giày da cao gót, đứng tại chỗ lau chân, chiếc vòng ngọc ở tay cứ lúc la lúc lắc. Đường Uyển Nhi nhìn thấy nhận ra vốn của mình, bây giờ Ngưu Nguyệt Thanh không đeo, on lại đeo vào, trong lòng có phần ghen ghét, liền đi tới ôm Liễu Nguyệt nói:

- Liễu Nguyệt ơi, em cũng có một cái vòng ngọc hoa cúc thế này à? Chị em mình xứng đáng là chị em, em một cái, chị một cái, kiêu dáng cũng y hệt.

Nói xong chìa tay ra so thử. Liễu Nguyệt nhìn thấy cũng ngạc nhiên, vui thích, tháo chiếc vòng ngọc ở tay Đường Uyển Nhi ra xem bảo:

- Chị cũng có một cái à? Có được một đôi mới hay chứ?

Ngưu Nguyệt Thanh nghe thấy, không muốn nói toạc chuyện vòng ngọc này trước mặt hai người, vừa đọc bản tài liệu vừa nói:

- Em đọc tài liệu này rồi hả Uyển Nhi?

Đường Uyển Nhi đáp:

- Em xem rồi, thầy Điệp không nên viết cho Cảnh Tuyết Ấm bức thư ấy. thầy Điệp có lòng tốt, nhưng không được đền đáp lại bị người ta lấy đó làm chứng cớ. Trước toà án, thì điều này có mồm cũng chẳng thể cãi lại được.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Đàn ông là như vậy, mình càng tốt với anh ta, ngược lại anh ta càng lạnh nhạt với mình, những cái không có được thì đều tốt. Bây giờ thì làm sao đây, anh ấy cứ tưởng trong giấy gói kẹo đều là kẹo, đó là viên đạn mà!

Liễu Nguyệt nói:

- Ai cũng thế cả, đứng núi này nhìn núi kia, hoa nhà đâu có thơm bằng hoa dại!

Đường Uyển Nhi đỏ ửng mặt, nói:

- Thầy giáo Điệp không như thế đâu, cô Thanh đây là đoá hoa nhà mùi thơm ngửi không hết, còn có mũi đâu mà đi ngửi hoa dại phải không nào?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Toàn nói những chuyện đâu đâu, người ngoài họ nghe thấy thì thô tục quá!

Nói rồi, không giữ Đường Uyển Nhi ở lại, sai Liễu Nguyệt cùng mình ngay bây giờ dọn sang hội văn học nghệ thuật ở, chờ bằng được Trang Chi Điệp trở về. Lúc này Liễu Nguyệt đã xem qua bản tài liệu, trong lòng không khỏi hồi hộp, ngấm ngầm trách móc bản thân không nên lăng quăng trên đường phố lâu thế, cũng thông cảm đối với những lời quở mắng của Ngưu Nguyệt Thanh. Cô ta nói:

- Chị cả ơi, người giúp việc như em chẳng có vai trò quan trọng đi nữa, thì xét đến cùng cũng là người trong nhà này, việc trọng đại như thế cũng không nên giấu em.

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Đâu có giấu em. Khi sai em đi tìm người, tại chị nóng vội quá, không kịp nói tỉ mỉ với em. Bây giờ chẳng đã để em xem tài liệu rồi đó ư?

Liễu Nguyệt nói:

- Vậy bây giờ sang ở bên đó thật ư? Bấy nhiêu ngày chị chống đối, rút cuộc vẫn là chị chịu thua, từ nay trở đi thầy giáo Điệp được thể, càng trút giận lên đầu chị em mình.

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Ai bảo chị là vợ của anh ấy cơ chứ, xảy ra chuyện này, chị còn cứng rắn làm gì nữa. Anh ấy vào tù, chị không đi đưa cơm thì ai nào? Cái số của chị nó thế mà! Sung sướng thì không được hưởng, hoạn nạn thì cũng gánh chịu, lần mâu thuẫn nào, chị chẳng phải là kẻ thất bại cuối cùng hả em?

Ba người cùng ra cổng, Đường Uyển Nhi đi về hướng nam, Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt rẽ sang hướng bắc. Song Ngưu Nguyệt Thanh lại gọi Đường Uyển Nhi bảo:

- Uyển Nhi ơi, Chu Mẫn không đến, chị đoán ít nhiều cậu ta cũng giận thầy giáo Điệp của em. Em bảo cậu ta đừng để bụng, nên thông cảm và lượng thứ cho thầy, thầy có cái khó riêng của thầy. Trong lúc này nhất định phải đồng tâm góp sức. nếu thầy giáo của em đổ, thì Chu Mẫn cũng sẽ đổ, mà thầy Điệp của em còn thì Chu Mẫn sẽ có bát ăn.

Ngưu Nguyệt Thanh nói xong, liền sai Liễu Nguyệt đi về nhà lấy một chai rượu bảo Đường Uyển Nhi đem về cho Chu Mẫn. Đường Uyển Nhi vội níu Ngưu Nguyệt Thanh và nói:

- Điều ấy em hiểu, Chu Mẫn có chỗ nào dám không tôn trọng, em cũng không nghe đâu! Mang rượu làm gì hả chị?

Hai người nói chuyện như bạn tri kỷ, gần như ai cũng rơm rớm nước mắt, năm tay nhau một lúc mới buông ra.

Nhìn thấy Đường Uyển Nhi đi khỏi đầu phía nam ngõ phố và khuất hẳn, Ngưu Nguyệt Thanh vẫn còn đứng trông theo. Liễu Nguyệt liền giục:

- Mình đi thôi chị ơi!

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Đi thôi – song lại hỏi Liễu Nguyệt – em cảm thấy Đường Uyển Nhi có tốt không?

Liễu Nguyệt hỏi lại:

- Theo chị thì như thế nào?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Cô ấy có tấm lòng đấy!

Liễu Nguyệt nói:

- Chị bảo tốt thì tốt.

Về đến căn hộ ở khu tập thể hội văn học nghệ thuật, thì Trang Chi Điệp đã ở trong nhà, vừa tắm rửa, mặc bộ quần áo ngủ dang lật chiếu tung chăn tìm cái gì đó. Thì ra khi về nhà tắm giặt, Trang Chi Điệp mới phát hiện ra đồng tiền bằng đồng treo ở sát trái tim trước ngực đã bị mất. Anh nghĩ, sợi dây xâu đồng tiền bằng ny lông không đứt được, lại treo ở cổ như một sợi dây chuyền, nếu bị mất thì chỉ có thể là để ở chỗ nào đó khi tắm. Nhưng trong nhà tắm không có, trong buồng ngủ cũng không có. Trang Chi Điệp sốt ruột đến mức toát hết mồ hôi. Lúc này nhìn thấy Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt đi vào, anh liền không tìm nữa, chỉ lẳng lặng pha một ly nước trà ngồi tại đó uống một mình. Ngưu Nguyệt Thanh mặc kệ sự lạnh nhạt của chồng, bảo Liễu Nguyệt đi làm mì sợi, còn mình thì đi các phòng thu xếp chăn nệm, lau bàn ghế, phun nước hoa, lại thắp một nén hương đàn, trong nhà lập tức toả mùi thơm ngan ngát. Sau đó chị mặc chiếc áo dài lụa mềm, đánh má phấn bôi môi son, ngồi xuống bên cạnh Trang Chi Điệp, móc một bao thuốc "ba con năm" trong túi ra đưa cho chồng, và bảo:

- Anh gan lì lắm, em và Liễu Nguyệt có phải đi ăn xin, thì anh cũng nên hếch mũi hỏi một tiếng chứ?

Trang Chi Điệp nhìn vợ một cách nghi ngờ hỏi:

- Em hôm nay làm sao thế?

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi lại:

- Em làm sao, hay anh làm sao nào? Đừng có đực cái mặt ra như đưa đám nữa, hãy xuống bếp giúp em và Liễu Nguyệt đi nào!

Hai vợ chồng đi xuống bếp, Liễu Nguyệt chỉ cười với Trang Chi Điệp. Ngưu Nguyệt Thanh ra phòng khách, Trang Chi Điệp khe khẽ hỏi:

- Hôm nay chị em làm sao thế?

Liễu Nguyệt đáp:

- Giếng đã rơi vào gầu, anh thắng rồi mà! Anh là danh nhân, ai thắng nổi anh cơ chứ?

Trang Chi Điệp véo vào mồm Liễu Nguyệt một cái và bảo:

- Em liều liệu đấy, sau này em lấy phải ông chồng suốt ngày nó tát cho, em sẽ biết anh hiền lành tốt bụng.

Liễu Nguyệt đáp:

- Để xem ai tát ai!

Trang Chi Điệp liền nhìn thấy Liễu Nguyệt mặc chiếc váy mini màu đen, đôi tất ống sợi tơ màu da kéo thẳng lên, làm nổi rõ cặp đùi hấp dẫn vô cùng, liền bảo:

- Liễu Nguyệt đi đôi tất này đẹp lắm!

Liễu Nguyệt đáp:

- Liễu Nguyệt đáng thương chết đi được, mua đôi tất này suýt nữa bị chị cả giềng cho một trận nên thân.

Trang Chi Điệp nói:

- Em còn kêu ca nghèo khổ cái gì, hôm trước anh cho em một ít tiền rồi cơ mà?

Liễu Nguyệt nói:

- Có đáng bao nhiêu cơ chứ, em để dàng sang mùa đông mua cái áo khoác lông ngỗng.

Trang Chi Điệp lại hích một cái vào em cô ta, mắng:

- Em càng ngày càng ranh ma!

Liễu Nguyệt kêu lên một tiếng ối chà. Ở trong phòng khách, Ngưu Nguyệt Thanh đang sửa soạn mâm bát, cao giọng hỏi:

- Ôi chà cái gì thế?

Liễu Nguyệt băm mạnh con dao lên thớt, đáp:

- Cắt mì sợi đã cắt phải móng tay!

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Cô vụng chân vụng tay như thế, không khéo luộc cả móng tay vào nồi đấy!

Trên mâm cơm, Trang Chi Điệp đã ăn xong ba bát mồ hôi mồ kê toát ra như xông hơi. Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Anh ăn xong rồi, bây giờ em cho anh xem một thứ. Liễu Nguyệt ơi, em mang thuốc lá lại đây, cho thầy em vừa hút vừa nhẩn nha xem.

Trang Chi Điệp vừa hút thuốc, vừa đọc tài liệu, liền ngồi im không động đậy. Cứ thế ngồi một lúc lâu lắm rồi cười gằn một tiếng, vò bản tài liệu làm giẻ lau, lau nước canh vương vãi trên bàn ăn và nói:

- Liễu Nguyệt này, chị cả em hôm nay trang điểm đẹp đấy nhỉ, chỗ dưới lông mày nếu bôi một chút phấn nữa thì càng đẹp.

Điều này khiến Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt càng ngạc nhiên. Việc tầy đình như vậy, chạy cuống cà kê mất vô khối thời gian mà anh ấy xem xong lại như nước thế này à?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Vậy thì tốt. Anh không nổi khùng là tốt. Nhưng anh cũng đừng coi là trò đùa. Bây giờ anh đã rảnh rỗi, em xin nói với anh hai việc, anh có thích nghe hay không là tuỳ, nhưng là vợ anh em nhất định phải nói, một là tại sao anh lại viết cho Cảnh Tuyết Ấm bức thư như vậy? Điều này chứng tỏ anh chưa dứt được tình cũ với chị ta, hơn nữa cũng chứng tỏ anh làm một việc ngu ngốc! Nhưng dù anh có trăm tình vạn nghĩa với chị ta đi chăng nữa, thì cũng không thể viết một bức thư như vậy vào lúc này. Cảnh Tuyết Ấm là con người mềm lòng như em sao? Anh đối xử với chị ta tốt thế, chi ta lại đối xử với anh như thế nào? Chị ta đã sao chép làm chứng cớ gởi lên tòa án. Mà đâu chỉ có thế, nghe ông Chung Duy Hiền nói, chị ta còn nhân thư này làm mấy chục bản gởi cho lãnh đạo tỉnh, thành phố, hội liên hiệp phụ nữ, hội đồng nhân dân, gởi cho tất cả các đoàn thể văn hoá nghệ thuật. Người ngoài họ sẽ chê cười anh như thế nào? Theo em được biết, Cảnh Tuyết Ấm đã tung tin khắp nơi, ngày xưa anh đã có ý định với chị ta, nhưng chị ta không thèm để ý đến, anh tự cho mình là kẻ đa tình. Bây giờ công bố thư này trước bàn dân thiên hạ, chẳng phải là chứng cớ hay sao? Việc này em không định nói nhiều, nói nhiều thì em cay đắng lắm, người ngoài chê cười em thế nào, em có thể coi là gió thoảng qua, em bỏ ngoài tai. Nhưng anh thử nghĩ xem, liệu anh có xứng đáng với với anh không? Hai là anh là danh nhân, cây to bóng cả có thể cản được gió. Còn Chu Mẫn thì khác, cậu ta chỉ là con kiến, ai cũng có thể bóp chết được. Tuy cậu ta gây ra chuyện rắc rối, nếu không phải Cảnh Tuyết Ấm, nếu không hàng ngày chỉ tán chuyện tào lao vớ vẩn với người ta cho vui. Bài văn này chỉ tuyên truyền anh, tâng bốc anh một cách thuần tuý. Anh đã giải quyết được công ăn việc làm cho cậu ta, nếu bây giờ quan tâm đến Cảnh Tuyết Ấm mà bỏ mặc Chu Mẫn, thì tám phần ơn của cậu ta trước đây đã để lại một phần hận này xoá sạch, người ngoài lại sẽ đánh giá anh như thế nào? Ngoài ra Chu Mẫn là loại người như thế nào? Trong lòng anh cũng phải tính xem. Loại người ấy vốn là kẻ vô công rồi nghề ngoài xã hội, tuy bảo hiện giờ đã một lòng cải tà quy chính, song đâu dám nói thói quen cũ không bộc lộ ra nữa? Cậu ta đã hận anh, hôm nay Chung Duy Hiền gọi điện thoại đến bảo, đã sai cậu ta nhanh chóng đem tài liệu đến cho anh, song cậu ta đã không mang. Sau đó vẫn do Đường Uyển Nhi đem đến, cũng chẳng biết cậu ta nói ở nhà những gì? Việc to lớn như vậy, tại sao cậu ta không chịu gặp anh. Anh phải xem xét việc này chứ?

Ngưu Nguyệt Thanh nói đâu ra đấy, Trang Chi Điệp nghe từng câu từng lời, song vẫn ngồi yên không nhúc nhích, buồn bực một lúc lâu, mới nói được một câu:

- Anh định viết một truyện dài, không để anh viết, vậy thì không viết nữa.