Phế Đế Vi Phi

Chương 73: 73: Ta Đối Với Tử Khâm Là Nhất Định Phải Có Được!





02/07/2022
Edit: Chary
_______________________
Mộc Tử Khâm gần như ăn hết những thứ Tiêu Chấn Diệp mang tới.

Tiêu Chấn Diệp tâm tình tốt đẹp vừa lẩm nhẩm khúc ca vừa trở về nơi mình ở.
Lúc rẽ qua chỗ ngoặt, một đạo kiếm khí sắc bén bất ngờ đánh úp về phía hắn.

Tiêu Chấn Diệp nhạy bén phát giác nên lách mình tránh đi, kiếm thí gian nan lướt qua người hắn cắt đứt lọn tóc bên vai.
"Hạ các chủ có ý gì đây?" Tiêu Chấn Diệp lạnh lùng nhìn Hạ Vân Dương vừa bước khỏi góc tối, kiếm khí kia đương nhiên do hắn ta đánh ra.
Hạ Vân Dương nhìn chăm chăm Tiêu Chấn Diệp với con ngươi âm lãnh: "Chẳng qua chỉ là một chất tử, cũng cả gan mơ tưởng Tử Khâm sao?"
Tiêu Chấn Diệp như nghe không hiểu ý tứ khinh thị mỉa mai trong lời Hạ Vân Dương nói, hắn nghiêng người tìm tư thế thoải mái tựa vào gốc cột phía sau, hờ hửng nhướng mày: "Chất tử thì làm sao? Ta ngược lại cảm thấy thân phận này tốt lắm đó chứ, nếu không nhờ nó ta nào có cơ hội tiếp xúc với Tử Khâm? Có phải hay không Hạ các chủ?"
Tiêu Chấn Diệp đứng thẳng dậy, lời vừa dứt liền trào phúng nhìn Hạ Vân Dương: "Hạ các chủ thân là nhất các chi chủ lại bỏ mặc Vân Nhai các to lớn như vậy, đi học cẩu tử mặt dày mày dạn nán ở Mộc Quốc không đi, không sợ bị người ta chê cười ư?"
"Ngươi!" Hạ Vân Dương bị chọc trúng chỗ đau, tròng mắt như tóe lửa, kiếm quang trong tay chợt lóe, hắn ta thả người phóng vọt lên, rút kiếm tấn công Tiêu Chấn Diệp.
Ánh mắt Tiêu Chấn Diệp khẽ đảo, trường kiếm bên hông đã xuất vỏ nghênh chiêu.
Hai đạo kiếm quang ầm ầm va chạm, tức thì kiếm quang nổi lên bốn phía, bụi đất mịt mù....
Nửa canh giờ sau.
"Ngươi thua." Tiêu Chấn Diệp lãnh đạm rũ mắt nhìn Hạ Vân Dương, mũi kiếm lạnh băng chĩa thẳng yết hầu hắn ta, vệt máu đỏ thẫm từ từ ứa ra.
Thân thể bọn họ thụ không ít tổn thương, vết thương trên người Tiêu Chấn Diệp càng nặng hơn mấy phần, bên eo còn bị chém một vệt sâu hoắm, máu tươi thấm ướt y bào huyền sắc.
Thực lực hiện tại của Tiêu Chấn Diệp nào qua nỗi Hạ Vân Dương, hắn vật vã vô cùng mới được giành thắng lợi, may mà nhờ có một thân kỹ sảo.
Ánh kiếm lóe lên, Tiêu Chấn Diệp thu hồi trường kiếm rồi nói với Hạ Vân Dương: "Hạ các chủ đi thong thả, thứ lỗi không tiễn."

Con ngươi Hạ Vân Dương một mảnh âm trầm, đang định xoay người ly khai thì đột nhiên nghe Tiêu Chấn Diệp gọi lại.
"Nếu tâm Hạ các chủ cũng hướng về Tử Khâm vậy chi bằng chúng ta cạnh tranh công bằng, xem xem cuối cùng Tử Khâm sẽ chọn ai."
Hạ Vân Dương trầm giọng: "Người thắng lợi cuối cùng nhất định là bản các chủ."
"Vậy phải xem năng lực của Hạ các chủ rồi." Mâu quang Tiêu Chấn Diệp đầy sự kiên định: "Ta đối với Tử Khâm, là nhất định phải có được!"
.........
Đoạn thời gian sau đấy, hai người họ càng dốc sức dốc lòng.
Bởi nên mỗi ngày đều diễn ra cảnh tượng thế này:
Khi Mộc Tử Khâm dùng bữa.
Tiêu Chấn Diệp gắp một viên tôm trơn bóng bỏ vào bát Mộc Tử Khâm: "Tử Khâm à, ta làm cho ngươi món tôm ngươi thích nhất nè."
Hạ Vân Dương để miếng thịt nai đè lên viên tôm Tiêu Chấn Diệp vừa gắp: "A Khâm ngươi xem, món này dùng thịt nai chế biến công phu mà thành, vừa thơm vừa mềm, ngươi nếm thử đi."
Khi Mộc Tử Khâm luyện kiếm.
Tiêu Chấn Diệp nâng chén trà độ ấm thích hợp đưa cho Mộc Tử Khâm: "Tử Khâm uống nhuận giọng đi này."
Hạ Vân Dương lại đưa tới một cái khăn sạch: "Cho A Khâm lau mồ hôi nè."
Khi Mộc Tử Khâm xử lý chính vụ, Tiêu Chấn Diệp xoa vai còn Hạ Vân Dương châm trà.
Khi Mộc Tử Khâm vẽ tranh, Tiêu Chấn Diệp lo mài mực, Hạ Vân Dương phụ trải giấy......
Hai người họ cẩn thận từng li, luôn lo trước cho nhu cầu của Mộc Tử Khâm, dần thay thế cả những người hầu bên cạnh y.
Lúc đầu Mộc Tử Khâm còn cố chồi từ né tránh, dần dà lại phát hiện có đuổi thế nào bọn họ cũng không đi nên y liền mặc kệ, trước sau vẫn giữ thái độ thờ ơ.
Hôm nay, thời điểm Tiêu Chấn Diệp đưa đồ ăn cho Mộc Tử Khâm trở về tình cờ gặp phải La Chính đang được hạ nhân đẩy đi tản bộ.
Từ lần bị Tiêu Chấn Diệp đánh gảy chân ấy thì La Chính đã phải ngồi xe lăn cả đời, thế nên tâm tình hắn ta trở nên hỉ nộ vô thường, tử khí u tối bao trùm khắp toàn thân.
Đôi mắt nham hiểm băng lãnh như tẩm độc của La Chính đau đáu dán vào người Tiêu Chấn Diệp, tầm mắt nặng nề dừng ở chiếc thực hạp trên tay hắn rồi bỗng bật tiếng cười nhạo, quái gở bảo: "Trong cung sớm đã lưu truyền lời đồn đãi rằng Tiêu Ngũ hoàng tử chính là thứ thấp hèn.


Dù cho thái tử điện hạ không muốn tiếp vẫn mặt dày ngày ngày theo đuôi y như một con chó.

Bản hoàng tử vốn chẳng tin, nhưng hôm này nhìn thấy liền đoán biết lời đồn không hẳn giả.

Tiêu Ngũ hoàng tử quả nhiên đê hèn hơn cả lời đồn, ha ha ha......"
Tiếng cười khoái chí của La Chính dội vang, thị tòng bên cạnh hắn ta lớn giọng phụ họa, mà thoáng chốc nhóm cung nhân gần đó cũng xì xào giễu cợt, họ đều nhìn Tiêu Chấn Diệp bằng ánh mắt khinh thường nhạo báng như thể đang nhìn con sâu cái kiến.
Kỳ thật những ngày qua có không ít cung nhân lén trào phúng Tiêu Chấn Diệp, nhưng hắn chỉ coi như không biết và càng chẳng thèm để tâm.

Tiêu Chấn Diệp thiêu mi định đáp trả La Chính thì đột nhiên trông thấy thân ảnh Mộc Tử Khâm thấp thoáng cách đấy không xa.
Tiêu Chấn Diệp xoay tròn con ngươi, sau một giây đã biến thành dáng vẻ khuất nhục.

Hắn im lặng rũ mắt, tay nắm chặt lấy phục, uất ức cắn môi đến rướm máu, thậm chí cả người còn đang run lên, một bộ chịu hết mọi khuất nhục nhưng vẫn quật cường.
Khi Mộc Tử Khâm theo động tĩnh đi đến chỗ này đúng lúc chứng kiến cảnh tượng thế ấy.
Ở góc độ của y có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc nhẫn nhục trên mặt Tiêu Chấn Diệp.
Tim y như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, thành thử nhịn không nỗi mà tăng nhanh cước bộ.
Tiêu Chấn Diệp bỗng ngẩng phắt đầu như thể ý thức được chuyện gì, con ngươi hàm chứa ủy khuất cùng tủi nhục đã ngấn lệ nhưng cố kiềm để nước mắt không rơi, vừa khéo chạm thẳng vào ánh mắt Mộc Tử Khâm.
Mộc Tử Khâm thoáng cái ngây ngẩn cả người, đợi y kịp hồi thần mở miệng muốn nói thì lại thấy Tiêu Chấn Diệp chật vật gục đầu, hốt hoảng chạy khỏi nơi này.
"Ha hả, trông cái dáng vẻ chật vật kia của hắn, còn không biết xấu hổ mà ngày ngày lượn lờ trước mặt thái tử điện hạ."
"Đừng nói thái tử điện hạ, dù có là ta cũng chả cần......"
"Ha ha ha......"
Tất cả bọn họ đều không chú ý tới Mộc Tử Khâm đang có mặt ở đây, hãy còn say mê chỉ trỏ bóng lưng Tiêu Chấn Diệp buôn lời giễu cợt.

"Cái gì Tiêu Ngũ hoàng tử, chả phải đê hèn từ trong xương ư......" Một tên thái giám vọng theo Tiêu Chấn Diệp nói với giọng điệu khinh miệt, bỗng dưng bị tiểu thái giám bên cạnh kéo một cái.
"Gì thế?" Thái giám kia cộc cằn ngoảnh đầu sang, đang tính răn dạy tiểu thái giám kéo tay gã, đoạn bất chợt trông thấy thân ảnh hồng sắc uy nghiêm.
Thái giám sợ tới mức nhũn chân, không nói hai lời đã quỳ rạp, dập đầu cốp cốp trên mặt đất: "Thái....!Thái tử điện hạ......"
Những người khác cũng lần lượt nhận ra nên đồng loạt quỳ xuống.
Mộc Tử Khâm lạnh lùng liếc chúng cung nhân phủ phục trên đất, mắt phượng sắc lạnh như băng: "Nếu lại để bản thái tử nghe thấy những lời thế này vậy các ngươi cứ đợi ngày lăn khỏi hoàng cung đi!"
Chúng cung nữ thái giám đều run lẩy bẩy, chỉ biết cúi người càng thấp.
"Đã nghe rõ chưa?" Mộc Tử Khâm cao giọng hỏi, hiển lộ uy nghiêm.
Bọn cung nhân càng thêm run sợ, khẩn trương đáp: "Nghe....!nghe rõ thưa điện hạ......"
"Lui xuống."
"Vâng, thái tử điện hạ." Chúng cung nhân vội vã ly khai như trối chết.
"Uyên Cửu hoàng tử." La Chính vốn chuận bị rời đi, đột nhiên nghe Mộc tử Khâm cất tiếng ngăn lại.
La Chính nâng đầu nhìn Mộc Tử Khâm, con ngươi u ám âm trầm che giấu niềm ái mộ điên cuồng.
"Thái tử điện hạ." La Chính hơi gật đầu, buông mi che khuất tình tự nơi đáy mắt.
"Xin nhắc nhở Uyên Cửu hoàng tử một câu, có vài lời không thể phát ngôn tùy tiện.

Đánh chó phải xem mặt chủ, huống chi Tiêu Chấn Diệp là người của bản thái tử."
Mộc Tử Khâm dừng chốc lát, âm điệu thình lình trở nên sắc bén: "Kẻ nào có thể đụng còn người nào thì không, chắc hẳn Uyên Cửu hoàng tử không cần bản thái từ nhiều lời thêm."
Bàn tay giấu dưới tay áo của La Chính siết thật chặt, hắn ta rũ mắt đáp: "Thái tử điện hạ yên tâm, sẽ không có lần sau."
Vẻ mặt lạnh băng của Mộc Tử Khâm bấy giờ mới dịu bớt: "Bên ngoài trời lạnh, Uyên Cửu hoàng tử nên sớm quay về đi thôi, tránh để nhiễm lạnh."
Dứt câu, Mộc Tử Khâm cũng chả thèm quan tâm La Chính phản ứng thế nào đã nhấc chân ly khai.
La Chính ngóng theo bóng dáng Mộc Tử Khâm đương xa dần, lặng lẽ siết tay thành quyền, xúc cảm vặn vẹo bất cam xoẹt qua con ngươi ám trầm.
Mộc Tử Khâm đến chỗ Tiêu Chấn Diệp.
Khi y mở cánh cửa Tiêu Chấn Diệp cũng vừa vặn ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời Mộc Tử Khâm thấy được giọt lệ trong suốt từ khóe mắt phiếm hồng lăn dài theo sườn mặt khôi ngô rồi đâm thẳng vào trái tim y.
Giọt nước mắt còn vương độ ấm khiến con tim y chợt run lên, hô hấp dường như lỡ mất một nhịp.
"Ngươi...."

Mộc Tử Khâm vốn muốn nói gì nhưng chỉ thấy Tiêu Chấn Diệp mau chóng cúi thấp đầu, xoay lưng về phía y lúng túng trộm gạt nước mắt.
Mộc Tử Khâm chợt cảm thấy tâm mình khó chịu, mạc danh dâng trào một loại cảm xúc không tên.
Thế nhưng y nào hay ở nơi mà y không nhìn thấy, Tiêu Chấn Diệp đang khẽ câu môi.
"Thái tử điện hạ tới đây làm gì?" Như thể đã điều chỉnh tốt cảm xúc, Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc ngẩng đầu đối diện với Mộc Tử Khâm, bất quá vành mắt vẫn phiếm hồng.
Hắn hỏi với ngữ khí lạnh nhạt xa cách, còn đâu dáng vẻ tha thiết lấy lòng hôm nào.
Mộc Tử Khâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong những ngày qua Tiêu Chấn Diệp dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng y.
Chớ hề tồn tại chút độ ấm.
Mộc Tử Khâm cuộn tròn ngón tay, cõi lòng đột nhiên nảy sinh buồn bực.
"Nếu không có chuyện gì thì thỉnh thái tử điện hạ hãy quay về đi." Tiêu Chấn Diệp lần nữa xoay lưng với Mộc Tử Khâm, âm điệu xa cách như cũ.
Hắn giành một bước nói trước khi y kịp mở miệng: "Ta biết, ta là tên chất tử cỏn con, đời này chẳng ai thèm quan tâm đến ta cả, mẫu phi khi hạ sinh ta đã bất hạnh qua đời, phụ hoàng không coi trọng mà chỉ lợi dụng ta, ta sinh bệnh chẳng người để ý, dù có chết đi cũng không ai vì ta rơi lệ......"
"Bọn họ khinh thường ta, cười nhạo ta.

Ở trong mắt bọn họ, ta còn chẳng bằng loại hạ nhân thấp kém nhất......"
Vì Tiêu Chấn Diệp xoay lưng nên Mộc Tử Khâm không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn, tuy nhiên y lại mơ hồ bắt gặp độ cung trào phúng vương bên môi Tiêu Chấn Diệp.
"Ta thật vất vả mới ngưỡng mộ một người, âu chỉ muốn hết lòng đối tốt với y, ngờ đâu trong mắt người khác lại trở thành hành vi đê tiện......"
Dương quang soi xuống thân ảnh thon gầy của Tiêu Chấn Diệp tạo thành cái bóng thật dài, hình bóng hắn cô độc ngồi nơi đó càng lắm tịch liêu quạnh quẻ.
Nỗi chua xót tràn lan khắp cõi lòng Mộc Tử Khâm, cánh môi y khẽ động: "Không phải thế......"
Tiêu Chấn Diệp chẳng chừa cho y cơ hội cất lời: "Cũng đúng thôi, thái tử điện hạ là nhân vật nào chứ, loại người đê hèn như ta há có thể với tới? Đều do ta không biết tự lượng sức mình."
"Bất quá điện hạ cứ an tâm, sau này ta sẽ không quấy rầy thái tử ngài nữa, càng không xuất hiện trước mặt làm bẩn mắt ngài......"
"Không phải thế." Mộc Tử Khâm vội bộc bạch: "Ta chưa từng có ý khinh thị ngươi, cũng chưa từng cho rằng việc ngươi làm là chuyện gây phiền toái......"
"Phải chăng ý của thái tử điện hạ là —" Tiêu Chấn Diệp thình lình xoay người, khóe môi đắc ý giương lên, "— điện hạ kỳ thật cũng không ngăn cấm ta chiếu cố bên ngài?"
Mộc Tử Khâm: "...???"
Sao y lại có cảm giác mình vừa bị hố thế này?.