Phế Đế Vi Phi

Chương 55: 55: Kiếp Sau Ta Nhất Định Không Phụ Ngươi





Edit: Chary
__________________________
Hí lâu chìm trong biển lửa, vương phủ mã loạn binh hoang.
Trên vũ đài cao vót, giữa liệt hỏa cháy bừng, có hỉ tử vận thanh y, dùng sinh mệnh ngâm xướng khởi vũ.
Liên bộ khoang thai, thủy tụ biên tiên, khinh tụ mạn dệu, làn điệu trầm lắng du dương, từng chữ tựa châu ngọc, từng câu rắc thê lương, khiến người xung quanh đấm chìm trong khúc cảnh đau thương, bất giác mà rơi lệ.
Mộc Tử Khâm vừa tới liền chứng kiến cảnh tượng như thế, nội dung khúc ca Mộc Tử Trạc ngâm xướng y biết rõ, chính là 《Xích Thương》......
"Tử Trạc!"
Tâm Mộc Tử Khâm hung hăng run rẩy, Tử Trạc đây là muốn......
Trong lòng y trào dâng cảm giác chẳng lành, không nghĩ ngợi gì đã liều mạng xông tới vương phủ, nội tâm vẫn đang run rẩy liên hồi.
Tử Trạc, đừng làm việc dại dột......
Thế nhưng y còn chưa kịp lao đi thì đã bị Phù Nhã và Hạ Vân Dương kéo lại.
Bọn họ ra hiệu bảo Mộc Tử Khâm trông kỹ trên vũ đài, Mộc Tử Khâm giương mắt nhìn lên, liền thấy người nọ đang thủ thế.
Một động tác thủ thế mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Đó chính là thủ thế mà vị danh linh tiền bối kia sử dụng trước khi vẫn thân.
Nó đại biểu rằng: Ngô đã uống độc dược, chư vị đi mau, chớ nên tới cứu.
Mộc Tử Trạc lại chỉ vào miệng mình, tỏ vẻ cậu cũng uống độc dược....
Chóp mũi Mộc Tử Khâm đau xót, tầm mắt y trở nên mờ hồ: "Tử Trạc à...."
Y biết, người nọ đã hạ quyết tâm, mà y....!không có khả năng cứu lấy bào đệ duy nhất của chính mình....
Mộc Tử Khâm nghiêm trang bước tới chỗ đối diện vũ đài, cúi người với thanh y hí tử đứng nơi đó, trang trọng hành đại lễ.
Đấy là nghi thức hành lễ tối cao của Quân chủ Mộc Quốc, là lễ nghi dành cho anh hùng hi sinh báo quốc.
Mỗi một động tác nhỏ nhất đều được thực hiện vô cùng chuẩn mực và nghiêm cẩn, chẳng lấy nửa điểm qua loa khinh suất.
Giờ này khắc này, Mộc Tử Trạc không chỉ đơn thuần là đệ đệ của Mộc Tử Khâm, cậu còn là anh hùng của cả Mộc Quốc....
Mộc Tử Trạc đứng trên đài mà viền mắt ứa lệ, khói đặc huân cay đôi mắt cậu, cảm giác ngột ngạc lan khắp miệng mũi, cơ mà lúc này đây cậu cực kỳ cao hứng, bởi lẽ rốt cuộc cũng có một lần cậu trở thành niềm kiêu ngạo của hoàng huynh.

Chẳng qua, đây cũng là một lần cuối cùng....
Lễ thành, Mộc Tử Khâm đứng dậy phiên thân lên ngựa, y vẫn không nhịn được mà xoay người, thật sâu trông về Mộc Tử Trạc, vô vàn cảm xúc luân chuyển trong con người để rồi đọng lại một mảnh nghiêm nghị.
Sau cùng, y dứt khoác nghoảnh đầu, mãnh liệt quất roi: "Đi!"
Tiếng ngựa hí dài, liệt mã dưới thân chở y phóng về phía trước.
Phù Nhã và Hạ Vân Dương đồng loạt hướng Mộc Tử Trạc nghiêm trang thi lễ, rồi lên ngựa đuổi theo Mộc Tử Khâm.
Mộc Tử Trạc nhìn bọn họ ly khai, cậu không kiên trì nỗi nữa mà ngã xuống, khói lửa dày đặc xung quang khiến cậu bị sặc, ho đến tê tâm liệt phế.
Cậu dõi mắt trông theo bóng dáng xa dần của Mộc Tử Khâm, hai mắt đẫm lệ mung lung.
Hoàng huynh, cho tới hôm nay đều là đệ trông theo bóng dáng huynh, rõ ràng chẳng rộng lớn là bao, lại có thể khiến người ta an tâm đến thế.
Tựa hồ chỉ cần tránh sau lưng huynh thì chẳng còn phải sợ.
Thế nhưng huynh chung quy cũng là người bình thường mà thôi, huynh cũng có thời điểm lực bất tòng tâm.

Trước đây đều nhờ huynh bảo hộ đệ, lần này, rốt cuộc đến lượt đệ, bảo hộ huynh......
Độc tố trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, bụng Mộc Tử Trạc quặn xoắn cả, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ....
Hoàng huynh, kiếp sau, chúng ta vẫn làm huynh đệ nhé......
Tiêu Ưng Trì vừa đem độc bức ra liền nghe hạ nhân bẩm báo Mộc Tử Trạc đang ở hí lâu lửa cháy bừng bừng.
Trái tim hắn mạnh mẽ co thắt, khẩn trương chạy tới hí lâu.

Thời điểm đến nơi, chỗ này đã biến thành biển lửa.
Đại hỏa điên cuồng bốc cháy hừng hực, không kiêng nể gì mà cắn nuốt hết thảy.
Căn bản vô pháp dập tắt.
Hai mắt Tiêu Ưng Trì bị lửa nhuốm đỏ, liều lĩnh xông vào biển lửa bất chấp chúng thuộc hạ ngăn cản.
"Tử Trạc!"
Tiêu Ưng Trì lách qua đống xà ngang, váng gỗ ầm ầm đổ xuống, đứng giữa biển lửa điên cuồng tìm kiếm bóng hình người nọ.

"Khụ khụ...." Khói đen xộc lên mũi làm hắn không ngừng ho khan, nhưng cước bộ lại càng lúc càng nhanh.
"Tử Trạc, ngươi ở đâu?"
"Ngươi ra đây đi được không?"
Tiêu Ưng Trì luống cuống, điên cuồng hô to giữa đám lửa.
Bất thình lình, hấn bắt gặp thân ảnh quen thuộc nằm trên mặt đất, còn cây cột đang bốc lửa tùy thời có thể nên lên người cậu.
"Tử Trạc!" Tâm Tiêu Ưng Trì nhất thời run lên, hắn theo bản năng vọt qua bên đó, đem người kia chặt chẽ bảo hộ trong ngực.
"Hự......" Cột nhà bốc cháy nện thẳng xuống lưng Tiêu Ưng Trì, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên phá lệ rõ ràng, hắn ngay lập tức phun ra máu tươi.
Cố tình hắn chẳng thèm quan tâm tình huống chính mình, sau khi dời cây cột khỏi lưng liền hấp tấp thăm dò tình trạng của người trong ngực.
Hắn đem người nọ lật lại, lắc lắc đôi vai cậu: "Ngươi sao rồi Tử Trạc?"
"Khụ...!khụ khụ......" Mộc Tử Trạc vốn dĩ đau đến ý thức mơ hồ, bị Tiêu Ưng Trì lắc như vậy, thế mà thật sự tỉnh táo lại.
Mộc Tử Trạc phát hiện Tiêu Ưng Trì ôm mình vào lòng, cậu tức khắc chán ghét đẩy hắn ra, "Cút ngay!"
"Tử Trạc, ngươi đừng tùy hứng đùa giỡn nữa." Tiêu Ưng Trì mạnh mẽ ôm lấy cậu, chuẩn bị lao ra ngoài, "Nơi này lủa cháy lớn quá, ta đưa ngươi ra ngoài trước...."
Người trong ngực bất chợt phun búng máu đen ngòm, máu rơi xuống mặt đất phá lệ bắt mắt.
Tiêu Ưng Trì chợt cả kinh: "Ngươi đây là...."
Khóe miệng Mộc Tử Trạc câu lên độ cung khiêu khích: "Ta đã uống thuốc độc."
"Uống thuốc độc?!" Tiêu Ưng Trì trừng lớn hai mắt, hồi lâu sau mới có thể lý giải điều Mộc Tử Trạc nói, hắn vội buông Mộc Tử Trạc, đoạn dùng nội lực phong bế kinh mạch giúp cậu.
"Đừng phí sức, độc đã xâm nhập vào....!lục phủ ngũ tạng, không kịp....nữa rồi...."
Lục phủ ngũ tạng phảng phất như bị dao cứa, tầm mắt Mộc Tử Trạc hóa thành từng trận hắc ám, khuôn mặt tinh xảo trở nên vặn vẹo, nhưng nội tâm cậu dâng trào khoái cảm báo thù thành công, "Ta sẽ không để ngươi....!lại uy hiếp hoàng huynh của ta......"
Tâm can Tiêu Ưng Trì đều căng thẳng, hắn gắt gao kiềm nén cảm xúc sắp tuôn trào trong ánh mắt, "Ngươi nghĩ rằng ta cứu ngươi vì muốn uy hiếp hoàng huynh ngươi?"
Mộc Tử Trạc vặn hỏi: "Lẽ nào không đúng sao?"
Tiêu Ưng Trì đột nhiên chẳng thốt nên lời.
Việc hắn làm trước kia xác thật có phần khiến cậu thương tâm, giờ cậu hiểu lầm ý tứ của hắn cũng hợp tình hợp lý.

Tiêu Ưng Trì cứ thế tự an ủi chính mình.
Hắn bế Mộc Tử Trạc, "Ta đưa ngươi ra ngoài, thái y trong phủ sẽ có biện pháp......"
Lời đang nói, thân thể đột nhiên truyền tới cơn đau nhói, Tiêu Ưng Trì cúi đầu xem xét thì thấy một cộc gỗ bén nhọn chọc thủng ngực hắn, trùng hợp vừa đúng vị trí ban nảy.
Mộc Tử Trạc lần nữa tự tay đâm vũ khí xuyên qua thân thể hắn.
Mắt Tiêu Ưng Trì đỏ cả lên, hắn phẫn nộ chất vấn: "Vì cái gì?"
"Ta sẽ không....!để ngươi ra ngoài kia....!đối phó......!hoàng huynh....." Mộc Tử Trạc vì đau nhức mà nói chuyện vô cùng tốn sức.
Tiêu Ưng Trì rống giận: "Ta đã nói ta chỉ muốn đem ngươi đi tìm thái y, ta chỉ muốn cứu ngươi!!!"
"Ta không....!tin ngươi đâu...." Mộc Tử Trạc vừa dứt lời thì lập tức hộc máu, cánh tay buông thả, triệt để mất đi sinh lợi.
Mộc Tử Trạc chết rồi, cậu chết ngay trong lòng Tiêu Ưng Trì.
Tiêu Ưng Trì tận mắt chứng kiến sinh khí của cậu dần dần đứt đoạn.
Tiêu Ưng Trì ôm Mộc Tử Trạc, thân thể hắn cứng đờ, hai mắt trợn tròn, vẻ hoang mang ngập tràn nơi đáy mắt, tựa hồ chưa kịp hiểu chuyện gì đang phát sinh.
"Tử Trạc?" Tiêu Ưng Trì đầy mờ mịt, run rẩy gọi một tiếng.
Nhưng chẳng mảy may có lời hồi đáp.
"Tử Trạc." Tiêu Ưng Trì lại gọi một tiếng.
Vẫn như cũ không ai đáp lời.
Tiêu Ưng Trì quan sát người kia thật kỹ, cậu yên lặng nằm trong vòng tay hắn, tựa như chỉ đang say ngủ.
"Tử Trạc ơi...." Giọng Tiêu Ưng Trì run rẩy lợi hại, sự khủng hoảng mãnh liệt phô thiên cái địa ập xuống: "Ngươi trả lời ta đi, trả lời ta được chứ?"
Hắn gần như nức nở mà gọi.
Người trong lồng ngực hiển nhiên không nửa điểm phản ứng, đáp lại hắn chỉ có khối thân thể lạnh như băng.
Bấy giờ Tiêu Ưng Trì cuối cùng cũng ý thức được, hắn run lẩy bẩy đưa tay thăm dò hơi thở của Mộc Tử Trạc, một khắc chạm tới kia hắn thình lình té ngữa ra đất.
Liên lụy người nọ theo đấy mà lăn khỏi vòng tay.
"Tử Trạc!"
Tiêu Ưng Trì chợt phát giác mình vừa làm cái gì, hắn cuống quýt đỡ lấy Mộc Tử Trạc, luống cuống tay chân ôm thi thể cậu vào lòng.

Hắn mang theo hoảng hốt bất an lung tung hôn lên mái tóc cậu, "Xin lỗi, Tử Trạc, ta hại ngươi té ngã....!Ta không cố ý đâu......"
Tuy nhiên người nọ vẫn hoàn toàn không phản ứng.
Hô hấp của Tiêu Ưng Trì như đình trệ, nơi đáy mắt lóe lên mạt sợ hãi nhưng rất nhanh liền biến mất, hắn lần nữa thử đưa tay lên mũi Mộc Tử Trạc dò xét hô hấp.

Bàn tay lại rút về như bị điện ngay khoảng khắc chạm tới ấy.
"Không đâu...!không đâu......" Nỗi sợ hãi tràn lan khắp đôi mắt Tiêu Ưng Trì, hắn không dám tin mà lắc đầu.
Hắn chưa từ bỏ ý định, liền ghé sát ngực cậu nghe nhịp tim, cố tình kết quả nhận được vẫn y như vậy.
Hắn lại thử điểm các huyệt đạo trên người cậu, hai tay đặt ở ngực vận sức ấn xuống.....
Chẳng qua mặc kệ hắn dùng cách gì, thiếu niên cũng chẳng một động tĩnh, chỉ có thân thể đang dần nguội lạnh.
"A ——" Một tiếng thét tê tâm liệt phế, tựa dã thú gào thét trong tuyệt vọng, quẩn quanh không dứt giữa biển lửa mênh mông.
Tiêu Ưng Trì ôm Mộc Tử Trạc thật chặt, tuyệt vọng kêu gào: "Tại sao? Tại sao cơ chứ......"
"Sao ngươi nhẫn tâm bỏ ta một mình..."
Tiêu Ưng Trì đột nhiên nhớ tới câu cuối cùng Mộc Tử Trạc nói với mình trước khi chết.
Ta không tin ngươi.
Mộc Tử Trạc không tin hắn, đến chết cậu cũng không tin tưởng hắn.
"A ——" Trái tim Tiêu Ưng Trì như thể bị đao nhọn thẻo gọt, vết đao vừa bén vừa sâu, khiến mỗi sợi dây thần kinh trên người hắn đều đau quặn.
Tạo sao? Tại sao không tin ta? Ta đâu muốn dùng ngươi uy hiếp hoàng huynh của ngươi, ta chỉ đơn thuần hi vọng ngươi sống tiếp, ta thật lòng yêu ngươi kia mà!
Tại sao chẳng tin ta thử một lần?
Lửa cháy càng ngày càng lớn, xà ngang rớt xuống phá hỏng mọi vật chunh quanh, khói đen mỗi lúc một mịt mù, Tiêu Ưng Trì bị xông tới không thở nổi nhưng chính hắn chả thèm để tâm.
Cậu chết đi rồi, mình hắn sống còn ý nghĩa gì?
Không quan trọng, mọi thứ đều không quan trọng, cái gì giang sơn xã tắc, cái gì vương đồ bá nghiệp, có quan hệ gì với hắn chứ? Điều người khác muốn làm thì liên quan gì tới hắn?
Ý nghĩa của sinh mệnh đã mất đi......
Kỳ thật nếu cứ thế mà chết, chưa hẳn không phải chuyện tốt, chí ít, bọn họ cũng coi như chết cùng nhau.
Dọc hoàng tuyền hắn có thể bầu bạn với cậu.
Khi xuống tới địa phủ còn có thể tiếp tục cầu xin cậu tha thứ.
Dù cậu không tha thứ cho hắn thì đã sao, hắn chỉ cần ở bên cạnh bảo hộ cậu, tại chốn âm ty nguyện làm tôi tớ chiếu cố cho cậu, thay cậu quét sạch mọi chướng ngại.
Nội tâm Tiêu Ưng Trì dần bình ổn, hắn gắt gao ôm chầm người nọ, bất chợt cảm thấy đầy trời rực lửa này trở nên vô cùng ấm áp.
Tiêu Ưng Trì cúi đầu, đặt nụ hôn lên trán Mộc Tử Trạc, cực kỳ thành kính mà rằng: "Tử Trạc, kiếp sau tái kiến......"
"Kiếp sau, ta nhất định......!không phụ ngươi.....".