Phế Đế Vi Phi

Chương 46: 46: Ngươi Đi Gặp Hạ Vân Dương Làm Cái Gì






Trong trà quán nào đó ở kinh thành.
"Tử Khâm, con đến rồi." Thường Phụng trông thấy người vừa đẩy cửa tiến vào, ánh mắt chợt lóe tia kích động.
Ông dùng bức Long Đằng đồ truyền tin tức, ước định cùng Mộc Tử Khâm gặp nhau tại nơi này.

Vốn còn lo rằng Mộc Tử Khâm xem không hiểu ý đồ, nào ngờ y vẫn nhớ kỹ ấn ký ngày xưa, đúng hẹn gặp mặt.
"Con gầy quá..."
Hồng y nam tử dáng vẻ gầy yếu, tang thương đọng nơi đáy mắt, hoàn toàn bất đồng với thiếu niên hăng hái trong trí nhớ.

Đôi mắt già nua của Thường Phục rớm lệ.
"Thường Phụng tiên sinh." Mộc Tử Khâm nhìn nam nhân nho nhã đã quá tuổi trung niên ấy, đứng tại nơi cách ông một trượng có hơn mà khom người hành lễ.
Thân thể Thường Phụng cứng đờ: "Con gọi vi sư là cái gì?"
Sắc mặt Mộc Tử Khâm chẳng hiện chút biểu tình, bình tĩnh lặp lại lần nữa: "Thường Phụng tiên sinh."
Thường Phụng nhìn chằm chằm nam tử, cánh môi ông mấp máy, hai mắt lập lòe, nhưng lại chậm chạp khó thốt nên lời, thật lâu sau mới khẽ lẩm bẩm: "Xưa nay con vẫn gọi ta.....!là sư phụ...."
Mộc Tử Khâm đối mắt với Thường Phụng, nặng nề gằn từng chữ: "Ta hiện tại đã không xứng làm đệ tử của tiên sinh..."
Thường Phục tiên sinh cảm thấy chóp mũi đau xót, ông đỏ mắt gọi, "Tử Khâm à..."
"Thỉnh Thường Phụng tiên sinh nhớ lấy, bằng không việc truyền đi sẽ làm bẩn cả đời thịnh danh của ngài."
Khóe mắt Thường Phục trở nên ươn ướt: "Ngày tháng qua, rốt cục con phải trải qua những chuyện thế nào...."
Thường Phục đột nhiên sực nhớ cái gì, nâng tay lau sạch nước mắt: "Đúng rồi, lần này còn một người theo vi sư tới đây."
Lời vừa dứt liền có người từ phía sau bước ra, người nọ đi đến đối diện Mộc Tử Khâm rồi tháo xuống mũ choàng.

"A Khâm..." Đúng là Hạ Vân Dương.
Lâu ngày không gặp, thoạt nhìn hắn ta cũng mang lắm nỗi tang thương, dáng vẻ phong lưu tao lãng xưa kia hoàn toàn mất dạng.
Hạ Vân Dương chăm chú quan sát nam tử phía trước, con ngươi hàm chứa vô vàn tưởng niệm, luyến ái cùng hổ thẹn hòa lẫn nỗi xót xa,......!Thiên ngôn vạn ngữ trực trào bên môi cuối cùng hóa thành một câu: "Lâu ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Ngươi vẫn khỏe chứ? Ta rất nhớ ngươi.
Mộc Tử Khâm chưa vội đáp lời Hạ Vân Dương mà đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thường Phụng.
Thường Phụng giải thích: "Vị Hạ công tử này tới tìm vi sư tự xưng là bằng hữu của con, bảo rằng muốn giúp con ra khỏi Tiêu vương cung, vì vậy vi sư dẫn hắn ta theo cùng.

Tử Khâm à, con có chuyện gì cần vi sư giúp đỡ, vi sư nhất định...."
"Ta không cần trợ giúp." Mộc Tử Khâm trực tiếp đánh gãy lời Thường Phụng, y xoay người sang chỗ khác, chẳng nhìn ông thêm nữa, "Bây giờ ta sống rất tốt, cơm áo đủ đầy, nhận hết thánh sủng, mong Thường Phụng tiên sinh cùng Hạ các chủ đừng nên quấy rầy..."
Hạ Vân Dương nghe xong thì khiếp sợ, hắn ta tiến sát Mộc Tử Khâm, nắm lấy đôi vai của y: "A Khâm, ngươi...."
Hạ Vân Dương đang tính mở miệng, chợt phát giác một đạo ánh nhìn, hắn ta ngẩng phắt đầu, vừa vặn phát hiện nóc phòng bị người dỡ ra cái khe nhỏ.
Nhãn thần Hạ Vân Dương sắc lạnh: "Doãn Sướng."
Doãn Sướng ẩn nấp thân hình, chỉ nghe giọng nói vang lên giữa gian phòng: "Các chủ yên tâm.", tiếp đó trên mái nhà truyền đến loạt tiếng bước chân cực nhanh.
Vẻ mặt Thường Phụng dấy lên chút nghi hoặc: "Đây......"
Mộc Tử Khâm nhìn hai người: "Người của Tiêu Chấn Diệp đã phát hiện các người, Thường Phụng tiên sinh và Hạ các chủ nên nhanh chóng ly khai đi."
Hạ Vân Dương gật đầu tán đồng: "Nơi này không thích hợp ở lâu."
Đoạn hắn ta liếc sang Mộc Tử Khâm, đồng tử khẽ động: "A Khâm, vậy ngươi......"
"Hạ các chủ nghĩ vì sao Tiêu Chấn Diệp lại cho ta quyền tự do hoạt động ở kinh thành?" Mộc Tử Khâm hiểu rõ Hạ Vân Dương muốn nói cái gì, y thẳng tắp đối diện với hắn ta, từng chữ nói ra nặng tựa ngàn cân: "Bởi vì hắn chắc chắn ta trốn không thoát, cũng sẽ không trốn, hay đúng hơn là không dám trốn."
Hạ Vân Dương nghe y nói xong thì tim như quặng thắt, mâu quang dần ảm đạm.
"Nhị vị mau đi thôi, còn trì hoãn sợ rằng chẳng thể dễ dàng rời khỏi đâu." Y bình thản hướng mắt về hai người họ mười phần, chưa hề có nửa phần xúc động.

Hạ Vân Dương biết mình lần nữa để vụt mất y, tâm can ngập tràn áy náy tự trách, nhưng thúc thủ vô sách, đành bó tay chịu trói.
Hắn ta móc ra thanh chủy thủ giấu trong vạt áo, đặt nó vào tay Mộc Tử Khâm, "A Khâm, người cầm lấy cái này, về sau nếu cần ta giúp đỡ thì sai người mang nó tới gặp ta.

Chỉ cần ngươi mở miệng, ta đây nhất định sẽ dốc sức hỗ trợ ngươi."
Ánh mắt kiên định, tựa như định xuống lời hứa quang trọng nhất đời người.
Mộc Tử Khâm vốn định cự tuyệt, cố tình Hạ Vân Dương đã cường ngạnh dúi đồ cho y.
Mộc Tử Khâm vô pháp chối từ, đành nhận lấy.
Chủy thủ chế tác tinh tế, kiểu dáng đơn giản, mà vẫn giữ nguyên phẩm giá xa hoa nội liễm, xem qua liền biết đây là vật thuộc sở hữu của công tử thế gia.
Mộc Tử Khâm bất chợt cảm thấy thanh chủy thủ này có phần quen thuộc, tựa hồ giống với thanh y thường dùng thời niên thiếu, y rút chủy thủ ra khỏi vỏ, quả nhiên thấy chữ Khâm được khắc trên lưỡi dao.
Đây hiển nhiên là đồ của y.
Mộc Tử Khâm thầm kinh ngạc, loại chủy thủ này năm đó y sai người chế tạo độc nhất mười thanh, làm sao Hạ Vân Dương có nó?
Bất quá, không quan trọng nữa.
Mộc Tử Khâm thu hồi chủy thủ, cất vào vạt áo trước ngực, thần sắc vô cùng thản nhiên, chẳng chút biểu tình.
Sau khi trao chủy thủ cho Mộc Tử Khâm, Hạ Vân Dương một mực quan sát nét mặt của y, nhưng phản ứng mà mình mong muốn chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt ấy.

Hạ Vân Dương rũ mắt, che giấu cô đơn sắp tràn lan.
Chẳng mấy chốc hắn ta đã khôi phục bình thường.

Trông về phía Mộc Tử Khâm như thể có rất nhiều điều muốn nói, sau cùng toàn bộ nỗi niềm đọng lại một câu: "Chúng ta đi rồi, A Khâm, chính ngươi phải tự bảo trọng..."

Chờ ta, ta nhất định cứu ngươi bình an trở ra, dù cho thịt nát xương tan.
Mục quang thập phần cố chấp và kiên định.
Thường Phục ngập tràn hổ thẹn dõi mắt nhìn nam tử thon gầy nọ, "Là vi sư vô dụng, ngay cả ái đồ của mình cũng cứu không xong......"
"Chuyện này cùng tiên sinh không can hệ, mọi sự do ta tự mình chọn lựa, mong tiên sinh nhớ thật kỹ, ta hiện tại là phi tử của Tiêu Đế chứ chẳng còn là đồ đệ của tiên sinh, thỉnh ngài chớ nên bận tâm..."
"Ai...." Thường Phụng tiên sinh nặng nề thở dài rồi cùng Hạ Vân Dương ly khai.
Mãi khi thân ảnh hai họ hoàn toàn tiêu thất, Mộc Tử Khâm mới chậm rãi nâng mắt.
Sâu trong phượng mâu ấy như có thiên vạn tình tự đan xen lưu chuyển, nhưng rồi cuối cùng hóa thành một mảnh tỉnh lặng vô ba.
Mộc Tử Khâm xoay người rời khỏi trà quán.
Y tùy tiện dạo quanh phố phường, ít lâu sau liền gặp được Linh Tuyết đang đi tìm y.
Bắt gặp Mộc Tử Khâm bình yên vô sự đứng tại nơi đó, Linh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nàng lau mồ hôi lạnh, "Nô tỳ rốt cục cũng tìm thấy nương nương, ngài làm nô tỳ sợ muốn chết....."
Lúc nảy bọn họ xuống phố tản bộ, một chiếc xe đẩy chất đầy đá tảng đột nhiên mất khống chế lao về phía họ, Linh Tuyết vô thức ngăn cản xe đẩy kia, vừa quay đầu thì lạc mất Mộc Tử Khâm.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, ngặt nỗi vô luận tìm thế nào cũng không thấy người đâu.
Đang tính toán trở về bẩm báo Tiêu Chấn Diệp, ai ngờ nửa đường trông thấy Mộc Tử Khâm, tảng đá đè nặng cuối cùng lơi lỏng.
Nhớ tới nhiệm vụ Tiêu Chấn Diệp phân phó, Linh Tuyết thử dò hỏi: "Trên đường nương nương có gặp chuyện gì không?"
Mộc Tử Khâm diện vô biểu tình: "Không có gì, đi thôi, cần quay về rồi."
Vừa bước chân vào Huyễn Hoa cung, Mộc Tử Khâm lập tức phát hiện Tiêu Chấn Diệp trầm mặt ngồi ở nội điện chờ y.
Linh Tuyết ý thức được bầu không khí khác thường nên tự giác lui ra ngoài, dành không gian riêng cho hai người Tiêu Chấn Diệp cùng Mộc Tử Khâm.
Tiêu Chấn Diệp quan sát Mộc Tử Khâm, sắc mặt trầm ngưng.
Mộc Tử Khâm bình tĩnh đứng trước mặt hắn, nơi con người chẳng chút sợ sệt.
Một đứng một ngôi, cả hai đều lặng thinh.
Tĩnh, tĩnh lặng cực độ.
"Hôm nay ngươi đi đâu?" Chung quy vẫn là đế vương mở miệng trước.
Mộc Tử Khâm nghe thế thì cười nhếch môi cười, y bổ nhào vào ngực đế vương, đôi tay câu lấy cổ hắn, sau lại phun một hơi thở ấm nóng bên tai hắn, vừa lòng cảm thụ được thân thể đế vương run rẩy thật khẽ, y cười nói: "Bệ hạ chẳng phải biết hết cả sao?"

Trời xoay đất chuyển, Mộc Tử Khâm bị ném lên giường, ngay sau đó một đạo bóng đen tức thì phủ xuống, người nọ đem y áp dưới thân cùng y mười ngón đan xen.
Trong mắt đế vương phảng phất chứa đầy sóng ngầm dũng động, "Ngươi đi gặp Hạ Vân Dương làm cái gì?"
Mộc Tử Khâm thiêu mi, cười đến yêu diễm câu nhân: "Bệ hạ ghen ư?"
Sắc mặt đế vương xanh mét: "Ngươi..."
Mộc Tử Khâm thình lình nâng người ghé sát cổ hắn, đầu lưỡi như có như không liếm lộng vành tai hắn, thanh âm khẽ khàng hàm chứa ý tứ dụ hoặc: "Bệ hạ, ta......"
Chẳng rõ nghe thấy điều gì, đồng tử đế vương bỗng chấn động, hắn một phen xé toạt y phục Mộc Tử Khâm......
"A......" Đau đớn xé rách đột ngột đánh úp khiến tầm mắt Mộc Tử Khâm hóa thành mảnh hắc ám, mặt y trắng bệch vì đau đớn, nụ cười bên khóe môi cũng trở nên cương cứng.
Nhưng thoáng cái, tiếu ý yêu diễm lần nữa tràn ra, y nâng hai tay ôm chặt lấy cổ đế vương, cố gắng hết sức nghênh hợp hắn.
Đế vương gặm cắn xương quai xanh của y, đồng tử nhuốm màu đỏ tươi, động tác mang theo sự tàn nhẫn thô bạo lâu rồi chưa gặp, tựa hồ muốn đem lửa giận ngập trời trong lòng mình trút hết lên cơ thể gầy yếu này.
Đương khi đế vương hồi thần từ cơn phẫn nộ thì phát hiện người dưới thân sớm đã ngất liệm, khóe mắt ửng hồng còn vương giọt lệ, dáng vẻ cực kỳ nhu nhược đáng thương.
Tiêu Chấn Diệp áy náy cùng tự trách không thôi, hắn cư nhiên quên mất thái y từng dặn phải lưu tâm thương thế của y.
Thân thể y không tốt, tình sự kịch liệt như thế y cách nào thừa nhận nỗi, đó giờ hắn luôn ghi nhớ tuân thủ lời thái y, động tác hết sức ôn nhu cẩn trọng, ngờ đâu lần này lại mất kiểm soát.
Rõ ràng mười hai ảnh vệ đã nói lúc ấy giữa y và Hạ Vân Dương chưa từng phát sinh chuyện gì, thế mà hắn vẫn mất lý trí tổn thương y......
Tiêu Chấn Diệp thương tiếc lau đi nước mắt chưa khô nơi khóe mắt y, hổ thẹn thì thầm: "Thực xin lỗi, Tử Khâm......!Lần sau trẫm giữ chừng mực......"
Lệnh hạ nhân đun nước nóng, Tiêu Chấn Diệp thật cẩn thận giúp y thanh lý thượng dược, cực kỳ ôn nhu thận trọng, thả nhẹ động tác như thể sợ kinh động người kia....
Mộc Tử Khâm tỉnh lại trong lồng ngực đề vương.
"Tử Khâm, ngươi tỉnh......!Thân mình còn đau sao?" Đế vương có chút mất tự nhiên tựa như tiểu hài tử phạm sai lầm chờ người lớn trách phạt.
Mộc Tử Khâm cười cười, lắc đầu khẽ nói: "Không đau..."
"Nghe người ta nói, có tiểu trấn gọi Lan Khê sở hữu mười dặm rừng đào, thời điểm muôn hoa nở rộ hồ điệp ở mười dặm chung quanh đều sẽ bị sắc hoa hấp dẫn, bây giờ đúng độ hoa nở đẹp nhất...."
Đế vương trông về phía người nằm trong ngực: "Trẫm đưa Tử Khâm đến Lan Khê trấn thưởng hoa nhé?"
Mộc Tử Khâm dịu dàng mở nụ cười, tay gác lên thắt lưng đế vương, gác đầu lên ngực hắn, nhu thuận đáp: "Bệ hạ quyết định là được, thần thiếp nghe theo ngài..."
Ý cười trên mặt Tiêu Chấn Diệp cứng lại, lát sau mới trả lời: "Được...".