Phế Đế Vi Phi

Chương 40: 40: Hoán Huyết






(*Đổi máu)
Trì thân vương phủ.

Kể từ ngày đó, Mộc Tử Trạc vẫn luôn bị Tiêu Ưng Trì nhốt tại một gian phòng trong Trì thân vương phủ.

Chỉ khi phải làm loại chuyện kia mới tạm thời thả cậu.

Hôm nay, lúc cậu đang mơ mơ màng màng ngủ trên giường, chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trần Nguyên Tư nghịch sáng mà đứng ở cửa, khuôn mặt đeo mặt nạ thoạt nhìn phá lệ dữ tợn, tựa như ác ma trở về từ địa ngục.

Thân thể Mộc Tử Trạc vô thức run rẩy, mấy ngày qua bị Trần Nguyên Tư tra tấn đến tâm sinh sợ hãi, sau đó cậu nghe thấy Trần Nguyên Tư âm trầm hạ lệnh: "Mang đi.

"
Hai thị vệ lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay Mộc Tử Trạc.

"Các ngươi muốn mang ta đi đâu?" Mộc Tử Trạc phát run lợi hại, cậu giãy dụa muốn tránh thoát.

Kết quả phải hứng chịu cái tát tàn nhẫn của Trần Nguyên Tư, khóe miệng bị đánh chảy máu, cậu tức khắc không dám phản kháng, tùy ý hai thị vệ lôi đi.

Trần Nguyên Tư dẫn cậu đến phòng của Tiêu Ưng Trì.

Cậu chẳng có thời gian suy nghĩ kỹ hắn ta mang cậu sang đây là muốn làm gì, thì bắt gặp Tiêu Ưng Trì sắc mặt xanh mét bất động nằm trên giường.

Mộc Tử Trạc vô cùng căng thẳng, âm thanh mang theo run rẩy: "Hắn làm sao vậy?"
Nhưng không ai để ý cậu.

Trần Nguyên Tư đối với thái y đứng bên giường Tiêu Ưng Trì nói: "Đưa người tới rồi, bắt đầu đi.

"
Mộc Tử Trạc cảm thấy mạc danh kỳ diệu, chưa đợi cậu kịp phản ứng, đau đớn đột nhiên đáng úp.

Cậu cúi đầu, nhìn thấy một ống châm, đầu kim châm đang đâm vào cổ tay chính mình, đầu còn lại nối với thân thể Tiêu Ưng Trì.


"Tiếu thái y, cách này có thể thành công ư?" Trần Nguyên Tư quan sát ống máu trên người hai bọn họ, nghi ngờ hỏi.

Lão thái y sờ sờ bộ râu, "Đây là lần đầu tiên lão phu tiến hành loại thuật pháp hoán huyết này, không thể nắm chắc tuyệt đối, thành bại chỉ đành xem thiên ý!.

"
Hai canh giờ sau.

"Thành công rồi!" Trong phòng vang lên thanh âm hoan hỉ của lão thái y.

"Trì ca ca khi nào mới tỉnh?" Khuôn mặt dữ tợn của Trần Nguyên Tư cũng trở nên kích động.

"Nội trong hai canh giờ sẽ tỉnh, hoán huyết phi thường thành công, di chứng lưu lại không ảnh hưởng quá lớn đến vương gia, nhưng mà! ! "
"Nhưng mà?"
Lão thái y đưa mắt về phía Mộc Tử Trạc sắc mặt tái nhợt, hư nhược bất kham nằm một bên, "Nhưng mà khổ cho vị công thể này, nửa đời sau có khả năng! ! "
Thái y thở dài thườn thượt, ý tứ phía sau không nói hết.

Nghe vậy, khóe môi Trần Nguyên Tư câu lên mạt ý cười âm lãnh, đi kèm mặt nạ trên mặt hắn ta càng tăng vẻ ghê rợn dị thường.

Lão thái y bất giác sởn gai ốc, "Nếu vương gia đã bình an vô sự vậy lão phu xin cáo lui trước.

"
Lão đồng tình tình nhìn thoáng qua thiếu niên nơi góc phòng, lại thở dài một hơi rồi ly khai.

! ! !
Thời điểm Tiêu Ưng Trì tỉnh lại, hắn cảm nhận được cơ thể hư nhuyễn vô lực, mà Trần Nguyên Tư đang ngủ say bên người hắn, mặt mày trắng bệch, nhìn qua vô cùng suy yếu.

Tiêu Ưng Trì khẽ nhíu mày, bất động thanh sắc đẩy Trần Nguyên Tư ra xa.

Từ khi dung mạo hắn ta bị Mộc Tử Khâm hủy hoại, Tiêu Ưng Trì có phần cố tình né tránh hắn ta.

Trước kia hắn quả thật từng nghĩ muốn thú Trần Nguyên Tư, vì diện mạo tính cách Trần Nguyên Tư đều thật hợp ý hắn, gia thế cũng xứng đôi.

Chỉ là sau khi hắn ta bị hủy dung, hắn liền mất đi hứng thú, nếu không phải e ngại thân phận tiểu công tử phủ Trấn quốc công cùng tình hữu nghị ngày xưa, hắn căn bản không cho người kia cơ hội tiếp cận.


"Trì ca ca, huynh tỉnh! ! " Bấy giờ Trần Nguyên Tư vừa vặn tỉnh dậy, hướng Tiêu Ưng Trì nở nụ cười kinh hỉ, ẩn ẩn thiếu vài phần sinh khí.

Hắn ta che miệng yếu ớt ho khan hai tiếng, xong khẩn trương xem xét thân thể Tiêu Ưng Trì, vẻ mặt thoạt nhìn hơi căng thẳng: "Trì ca ca, huynh cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Có chỗ nào khó chịu không?"
Tiêu Ưng Trì cau mày, từ khi tỉnh lại hắn luôn thấy thân thể mình trống rỗng, tuy nhiên hắn vẫn bình tĩnh tránh Trần Nguyên Tư đụng chạm: "Bản vương như thế nào nằm ở đây?"
Chẳng phải hắn đang truy kích Hạ Vân Dương sao? Hiện tại hồi phủ bằng cách nào? Còn ngủ cùng Trần Nguyên Tư?
Biểu tình Trần Nguyên Tư cứng ngắt, dè dặt nói: "Trì ca ca, huynh quên mất ư? Lúc huynh truy kích phản tặc Vân Nhai các, bất cẩn trúng độc! ! "
Giọng Trần Nguyên Tư càng ngày càng nhỏ, quả nhiên Tiêu Ưng Trì lấy tốc độ mắt thường có thể thấy sa sầm mặt.

Trong mắt Tiêu Ưng Trì ngùn ngụt sát ý, ngón tay gắt gao siết thành quyền, hắn nhớ rồi, đương khi hắn đuổi theo đám người Hạ Vân Dương, thủ hạ tên Doãn Sướng bên người Hạ Vân Dương cư nhiên sử dụng ám chiêu, âm thầm hạ Phong Tuyệt độc.

Phong Tuyệtđộc này vô cùng đặc biệt, đối với người bình thường mà nói thì chẳng chứa bao nhiêu độc tính, nhưng dùng trên thân người sỡ hữu nội lực cường đại, nó trở thành độc dược trí mạng, buộc phải cùng người không có nội lực thay đổi máu mới có cơ hội sống sót.

Chỉ là ở Lăng Phong đại lục trước nay chưa từng xuất hiện trường hợp thành công, do hoán huyết chứa đựng nguy cơ quá lớn.

Nghĩ đến bản thân trúng độc, Tiêu Ưng Trì nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn nhìn sang Trần Nguyên Tư bên cạnh: "Phong Tuyệt chẳng phải vô phương cứu chữa sao? Bản vương tỉnh lại bằng cách nào?"
Trần Nguyên Tư lần nữa suy nhược che miệng ho, ánh mắt cố tình né tránh: "Trì ca ca các nhân tự có thiên tướng! ! "
Tiêu Ưng Trì cảm thấy ngờ vực, hắn nhận định Trần Nguyên Tư đang giấu hắn chuyện gì đó, giọng nói trầm xuống: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Ánh mắt Trần Nguyên Tử vẫn trốn tránh như cũ: "Nhờ ông trời phù hộ!.

.

"
"Không đúng đâu!" Tiểu tư thiếp thân của Trần Nguyên Tư đúng lúc này bừng chén thuốc tiến vào, gã định mở miệng nói, lại bị Trần Nguyên Tư liếc mắt ngăn cản, nên lập tức ngậm miệng.

Tiêu Ưng Trì thu màn này vào mắt, càng thêm xác định Trần Nguyên Tư có việc giấu hắn, hắn chuyển mắt nhìn gã tiểu tư kia: "Ngươi nói.

"
Tiểu tư sợ hãi liếc sang Trần Nguyên Tư một cái, không dám mở miệng.

Tiêu Ưng Trì lạnh giọng: "Nói!"
Tiểu tư hốt hoảng giật bắn người, nhanh chóng quỳ xuống: "Là công tử vì vương gia ngài hoán huyết! ! "
"Câm miệng!" Trần Nguyên Tư quát lớn, hắn ta nghiêng đầu đi, có chút không dám đối mặt với Tiêu Ưng Trì.


Tiểu tư kia tức khắc câm miệng, một đôi chủ tớ đồng dạng ủy khuất muốn nói lại thôi.

Tiêu Ưng Trì còn cái gì không hiểu, chả trách hắn trúng phải Phong Tuyệt vẫn tỉnh được, nguyên lai Trần Nguyên Tư hoán huyết cho thay hắn.

Hắn minh bạch phương pháp hoán huyết nguy hiểm cỡ nào, hơi sơ suất thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển, hai người cùng chết.

Cho dù thành công cũng sẽ tạo thành tổn thương to lớn với thân thể, rốt cuộc vẫn là một thân máu huyết, hơn nữa độc tố trong cơ thể hắn cũng theo đó truyền qua thể nội hắn ta! !.

Thế mà Trần Nguyên Tư không hề do dự lựa chọn cứu hắn, hiện tại còn muốn giấu hắn mọi chuyện! !.

Lòng Tiêu Ưng Trì tràn đầy cảm động, ngờ đâu Trần Nguyên Tư dĩ nhiên bằng lòng vì hắn làm tới nước này, bất chấp mạo hiểm sinh mệnh bản thân.

Hắn lại vì Trần Nguyên Tư bị hủy dung mà muốn vứt bỏ hắn ta!.

.

Nghĩ đến đây, Tiêu Ưng Trì thầm tự trách, hắn ôm lấy Trần Nguyên Tư, đau lòng mắng: "Nguyên Tư, ngươi thật ngốc! ! "
"Ngươi có biết bất cẩn một chút chúng ta đều mất mạng không?"
"Ngươi có biết việc này nguy hại cỡ nào đến thân thể ngươi không, về sau có thể sẽ!.

"
Trần Nguyên Tư dùng ngón tay ngăn miệng Tiêu Ưng Trì, không cho hắn nói tiếp.

Hắn ta nhìn thẳng Tiêu Ưng Trì, nhãn thần nóng rực mà tinh thuần: "Khi đó ta nào nghĩ được nhiều như vậy, trong đầu ta chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm, nếu huynh không còn, ta sống có ý nghĩa gì nữa chứ? Cho nên miễn là huynh tỉnh lại thì ta sao cũng được! ! "
"Đồ ngốc!.

" Tiêu Ưng Trì ôm Trần Nguyên Tư chặt hơn: "Nguyên Tư à, chờ bên hoàng huynh an bài ổn thỏa, chúng ta liền thành thân đi! ! "
Khóe miệng Trần Nguyên Tư gợi lên độ cung đắc ý khi kế hoạch đạt thành, hắn ta chờ lời này của Tiêu Ưng Trì lâu lắm rồi.

Hắn ta vòng tay ôm Tiêu Ưng Trì, ngọt ngào trả lời: "Được!.

"
! !
Sau khi hoán huyết, Trần Nguyên Tư đưa Mộc Tử Trạc trở lại căn phòng nọ, quay về cuộc sống tăm tối trước kia.

Thể lực cậu vì chuyện đó mà xuống dốc trầm trọng, toàn thân mềm nhũn vô lực, sốt cao không hạ, còn phải chịu đứng thống khổ phát tác độc tố, rất nhiều lần cậu đau đến độ muốn chết đi.

Cậu cố sức kêu người thỉnh đại phu, bất quá những thủ vệ bên ngoài căn bản bỏ qua cậu, mặc cậu tự sinh tự diệt.


Điều duy nhất khiến cậu yên tâm đó là hay tin Tiêu Ưng Trì đã tỉnh, tâm tình lơ lửng cuối cùng có thể thả lỏng.

Chỉ cần người nọ bình an, cậu như thế nào đều chẳng trọng yếu.

Bao nhiêu đau khổ cậu cũng chịu được.

Ngày đó cùng Tiêu Ưng Trì hoán huyết nhìn như bị bức bách, kỳ thực cậu cam tâm tình nguyện, bằng không trong hai canh giờ kia đâu cần dùng hết toàn lực phối hợp với thái y, giúp việc hoán huyết thành công viên mãn.

Tuy rằng Tiêu Ưng Trì không thương cậu, cậu lại vô phương nhìn Tiêu Ưng Trì chết trước mắt mình.

Suy cho cùng hắn đã từng cho cậu tia sáng khi cậu tuyệt vọng nhất.

Lần nọ nếu không có Tiêu Ưng Trì, sợ rằng cậu sớm bị đám sơn phỉ hung thần ác sát vũ nhục đến chết.

Thật ra nhiều lúc cậu thầm thấy may mắn vì lần nọ gạt hoàng huynh tự mình xuất cung, nếu bỏ lỡ thì chẳng thể tương ngộ Tiêu Ưng Trì, giây phút nam nhân kia cứu cậu, cậu thời thời khắc khắc đều ghi lòng tạc dạ.

Chuyện xưa như gió ùa về, Mộc Tử Trạc vui vẻ cười rộ lên.

Hiện giờ hắn thế nào? Thân thể có lưu lại di chứng hay chăng? Thái độ của hắn có vì mình nguyện ý đổi máu mà thay đổi không, trong lòng có bởi vì chút cảm kích mà!.

sinh ra tình yêu không?
Mộc Tử Trạc cư mãi ngóng trông Tiêu Ưng Trì, cậu tưởng tượng qua vô số nét mặt của hắn khi đến gặp mình, nhưng liên tiếp vài ngày sau đó, Tiêu Ưng Trì thủy chung không thấy bóng dáng.

Cơn sốt chưa từng thuyên giảm, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, số lần độc tố phát tác mỗi ngày một nhiều, ngày càng đau đớn khó chịu, thân thể cậu nhanh chóng yếu đi, vì vậy khát vọng muốn gặp Tiêu Ưng cũng càng thêm mãnh liệt.

Thời gian cậu sắp chống đỡ hết nổi, sẽ nhớ hồi tưởng cảnh tượng Tiêu Ưng Trì cứu mình từ tay sơn phỉ, kế tiếp tự mình thầm nhủ rằng hắn sẽ đến, hắn nhất định sẽ đến.

Cố tình Tiêu Ưng Trì chưa đến, vẫn chưa từng, thời điểm Mộc Tử Trạc gần như cạn kiệt hy vọng, cánh cửa bất thình lình bị mở ra, âm thanh của thị vệ truyền vào tai cậu: "Vương gia cho mời.

"
Mộc Tử Trạc chỉ cảm thấy trái tim kề cận tử vong như được hồi sinh, cậu cố nén toàn thân đau đớn yếu nhược, mang theo đầy cõi lòng đầy hi vọng đi cùng thị vệ kia, kết quả lại phát hiện thị vệ dẫn cậu vào phòng của tiên sinh quản lý thu chi vương phủ.

Trong phòng có mỗi mình gã ta, gã thấy cậu tiến tới thì mắt đều phát sáng, bộ dạng sói đói gặp con mồi, hưng phấn chà sát hai tay.

Mộc Tử Trạc ý thức được dị thường, cậu theo bản năng muốn chạy trốn, thế mà cửa phòng cư nhiên bị khóa.

Kế đó giọng nói đáng khinh vang lên: "Tiểu mỹ nhân, ngươi trốn không thoát! ! "
Gã ta từng bước áp sát Mộc Tử Trạc, cậu liền vịn tường lùi về sau: "Đừng! ! ".