Phế Đế Vi Phi

Chương 2: 2: Ta Theo Ngươi Trở Về






22/1/2022
Edit: Chary
__________________________________________________
Dứt lời, Mộc Tử Khâm dương môi gợi độ cong tùy tiện, mang theo sự mỉa mai cùng kiệt ngạo tới cực độ, y trở tay trừu xuất thanh kiếm treo bên long ỷ, hướng cổ chính mình chém ngang.

Thế nhưng, thân kiếm vừa nhiễm huyết thì kiếm trong tay đã vô lực tiến thêm.

Mộc Tử Khâm bị Tiêu Chấn Diệp điểm trụ huyệt đạo.

Không thể cử động.

"Tử Khâm, ngươi xem ngươi kìa, làm sao lại bất cẩn vậy chứ?"
Đánh văng thanh kiếm trên cổ Mộc Tử Khâm, cánh tay thon dài thật tự nhiên ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của y, ngón tay chậm rải vuốt ve hầu kết hơi nhô, ngữ khí ôn nhu như tình nhân nháo loạn biệt nữu.

Khi Mộc Tử Khâm sắp phát cáu, Tiêu Chấn Diệp đột nhiên vươn đầu lưỡi, dùng tốc độ cực chậm liếm đi huyết châu trên cổ y..........!

.........!!!
Tại khoảnh khắc đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng chạm vào da thịt Mộc Tử Khâm, một cổ điện lưu theo sống lưng xông thẳng lên đại não, ướt át mà tê dại.

Sắc mặt Mộc Tử Khâm nhanh chóng trở nên mờ mịt hốt hoảng, lại như một hồi ảo mộng rất nhanh liền lướt qua, chỉ trong nháy mắt đã không tồn tại.

Bất quá vẫn bị Tiêu Chấn Diệp nhạy bén bắt trọn.

"Ha ~"
Tiêu Chấn Diệp nhẹ giọng khẽ cười, tựa hồ vô cùng hớn hở, đầu lưỡi ở vành tai hồng nhạt của Mộc Tử Khâm liếm liếm, vừa ý cảm nhận được thân thể Mộc Tử Khâm run lên, ý cười tràn ngập trong mắt hắn: "Tử Khâm, ngươi thật khả ái ~"
"Cút ––– "
Mộc Tử Khâm vô pháp giải khai huyệt đạo trên người, phượng mâu xinh đẹp phóng xuất sát khí cảnh cáo tựa đao phong sắc bén băng lãnh.

Nhưng y nào biết dáng vẻ này rơi vào mắt nam nhân mang đầy ý vị khác, đáy lòng hắn chỉ muốn đem y hung hăng đặt dưới thân tùy ý chà đạp.

Tiên Chấn Diệp nháy mắt trở nên dạt dào hứng thú, cảm thụ rõ ràng yết hầu chấn động dưới ngón tay, lòng Tiêu Chấn Diệp ngứa rang, tựa hồ có phiến lông vũ quét qua nơi tim hắn.

Mạnh mẽ vặn ót Mộc Tử Khâm khiến y giống thiên nga sắp chết giương cổ triển lộ đường cong duyên dáng.

Trông thấy hầu kết dưới ánh nến lập lòe toát lên vẻ dụ hoặc cực điểm, con ngươi Tiêu Chấn Diệp tối sầm, một bộ dáng sói đói hạ răng cắn xuống.

"Tê ~"
Tiêu Chấn Diệp cắn rất sâu, cơ hồ muốn gặm hết thảy da lẫn thịt tại yết hầu Mộc Tử Khâm.

Lập tức y bị đau đến hít ngụm lãnh khí, đuôi mắt bất giác phiếm hồng, diện mạo vốn đã yêu dã tuyệt diễm nay càng nhuốm thêm vài phần mị sắc.

Mắt phượng mỹ lệ cứ khăng khăng chứa đựng sát ý lạnh lẽo, trong vũ mị vô cớ vương phần nguy hiểm, khiến cảm giác uy hiếp cực đại bao trùm nhân tâm.


Hưng phấn của Tiêu Chấn Diệp càng nồng đậm, giờ khắc này Mộc Tử Khâm tựa đóa mạn châu sa yêu dã, diễm lệ lại chí mạng, ép huyết dịch toàn thân Tiêu Chấn Diệp phảng phất đều sục sôi.

"Tiêu Chấn Diệp, hôm nay nếu ngươi không giết trẫm, ngày sau trẫm nhất định đích thân lấy cái mạng chó của ngươi!"
Đồng tử tinh hồng thị huyết nhìn chòng chọc Tiêu Chấn Diệp như Tu La đoạt mạng, nếu ánh mắt có thể giết người mà nói chỉ sợ Tiêu Chấn Diệp sớm bị bầm thây vạn đoạn.

"Được, trẫm ~ chờ ~"
Câu nói nguyên bản nghiêm túc qua miệng Tiêu Chấn Diệp liền biến chất, hơi thở nóng ướt phun bên tai Mộc Tử Khâm, lộ vẻ ái muội pha lẫn sắc tình.

Ngắm nghía dấu vết hằn rõ do chính mình lưu trên yết hầu Mộc Tử Khâm, ý cười trong mắt Tiêu Chấn Diệp muốn tuôn trào.

"Tiêu! Chấn! Diệp!"
Nơi trán Mộc Tử Khâm gân xanh bạo khởi, con ngươi tuyệt mỹ càng lúc càng hồng, giữa hầu kết phát ra thanh âm dã thú trầm thấp thét gào, ẩn ẩn xu thế phá tan huyệt đạo.

"Tử Khâm, trẫm không nói đùa với ngươi." Âm thanh Tiêu Chấn Diệp bỗng trở nên nghiêm túc.

Ngón tay thon dài lần nữa dừng bên yết hầu Mộc Tử Khâm, "Chính ngươi biết rõ, trẫm không hạ lệnh giết chết bách tính Mộc Quốc, cũng không đồ sát người vương tộc nào......."
Nội tâm Mộc Tử Khâm đánh tiếng lộp bộp: "Ngươi có ý tứ gì?"
Tiêu Chấn Diệp nhìn thẳng Mộc Tử Khâm: "Tự ngươi minh bạch."
Mũi nhọn âm hàn trong mắt Mộc Tử Khâm thình lình xuất vọt như sóng triều cuồn cuộn nhìn chằm chằm Tiêu Chấn Diệp.


Tiêu Chấn Diệp không hề né tránh, bình tĩnh đối mặt cùng Mộc Tử Khâm.

Hai người ai cũng lặng thinh, cứ như vậy nhìn nhau, thật lau sau, khóe miệng Mộc Tử Khâm giương lên: "Nếu trẫm nói không thì sao?"
Hàm chứa cực độ khinh cuồng cùng khiêu khích.

Tiêu Chấn Diệp đồng tử thâm trầm: "Thây phơi vạn dặm, máu chảy thành sông."
"Ngươi......."
"Tử Khâm, kiên nhẫn của trẫm có hạn." Ngón tay thon dài khẽ khàng mân mê nốt lệ chí nơi khóe mắt Mộc Tử Khâm, "Ngươi hiểu mà, trẫm nói được làm được."
"Vậy nên Tử Khâm à, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
Mộc Tử Khâm không hồi đáp, y khép mắt, lòng ngực kịch liệt phập phồng, bàn tay ẩn dưới tay áo nắm chặt đến máu tươi đầm đìa.

Tiêu Chấn Diệp chẵng hề vội vã, miệng ngậm ý cười dương dương tự đắc, lẳng lặng chờ đợi Mộc Tử Khâm trả lời.

Qua hồi lâu, phảng phất trải qua cả thế kỉ, Mộc Tử Khâm rốt cuộc mở bừng mắt, con ngươi không chứa nửa phần cảm xúc: "Ta theo ngươi trở về.......".