Phế Đế Vi Phi

Chương 17: 17: Thần Đệ Muốn Hỏi Xin Hoàng Huynh Một Người






Tiêu Chấn Diệp thật sự hành động theo lời hắn nói, giữ đúng chừng mực, không làm đến bước cuối cùng.
Thế nhưng, so với làm đến cuối cùng càng thêm giày vò người ta.
Mộc Tử Khâm không biết Tiêu Chấn Diệp lấy đâu lắm thủ đoạn cùng tinh lực như vậy, dằn vặt suốt một đêm, ép buộc y bày đủ loại tư thế khuất nhục.

Sau đó y mệt tới thiếp đi, lúc mơ màn tỉnh lại Tiêu Chấn Diệp vẫn chưa buông tha y.
Người nọ tựa dã thú hung mãnh, ôm y lăn lộn hết lần này đến lần khác, dường như chẳng bao giờ kiệt lực.
"Ưm......." Sáng sớm, dương quang chiếu rọi qua khung cửa sổ, Mộc Tử Khâm chậm rãi mở ra đôi mắt mệt lã.
"Tỉnh?"
Giọng nam nhân khàn khàn từ tính truyền đến, Mộc Tử Khâm giương mắt nhìn lên, phát hiện mình đang nằm trong ngực Tiêu Chấn Diệp, lòng ngực trần trụi của nam nhân như một đại hỏa lò, ấm áp dễ chịu, xông cho mặt y đều hồng.
Lúc này, nam nhân một tay nâng đầu, hai mắt ngậm cười hứng thú dạt dào nhìn y, tay khác nắm lấy lọn tóc của y, quấn ở đầu ngón tay tinh tế chơi đùa.
Mộc Tử Khâm nhíu mi tỏ vẻ bất mãn, y chống đỡ thân thể hư nhuyễn rời khỏi người Tiêu Chấn Diệp, nhưng mới di chuyển, thân thể đã vô lực ngã về trong ngực Tiêu Chấn Diệp, đùi còn vô tình đụng phải nơi nào đó.
.......!!!

Mộc Tử Khâm cảm nhận được chỗ kia nảy sinh biến hóa, nhất thời sửng sốt, khi phản ứng lại thì không khỏi bối rối muốn tách ra, chỉ là y vừa động, đương lúc hoảng loạn lần nữa va phải chỗ kia, so với lần trước còn đụng chạm nhiều hơn.
Mà chỗ kia càng biến hóa lớn hơn.
........!!!!
Bối rối chợt lóe trong mắt Mộc Tử Khâm rồi biến mất, y gần như chạy loạn mà trốn, lại bị đôi tay nóng bỏng đè ở thắt lưng.
"Đừng nhúc nhích......" Âm thanh nam nhân khàn lợi hại, hô hấp có chút nặng nề, hơi thở đặc biệt nóng rực.
"Còn động......!trẫm liền lập tức......"
Câu nói kế tiếp là dán sát vào tai Mộc Tử Khâm thầm thì, nói thật khẽ, mặt y nháy mắt trở nên ửng đỏ, y quả nhiên bất động, thân thể cứng ngắt.
Chỗ kia của Tiêu Chấn Diệp lợi hại cỡ nào y rất rõ.

Nhờ thứ đó ban cho, y lần đầu tiên cảm nhận được Sợ là gì.
Hơn nữa ngày, Tiêu Chấn Diệp rốt cục bình ổn hô hấp, áp xuống dục vọng bị Mộc Tử Khâm khơi dậy.
Cánh tay thon dài ghì chặt eo nhỏ Mộc Tử Khâm, khiến thân thể cứng ngắc kia dán vào lòng ngực chính mình, bàn tay to lớn không nặng không nhẹ vuốt ve trên lưng y, giúp y giảm bớt đau nhức.
"Trẫm đã an bài Mộc Tử Trạc ở phủ đệ ngoài cung, có cung nhân chuyên môn hầu hạ và bảo hộ, coi như là Trì thân vương cũng không vào được.

Nếu ngươi muốn gặp cậu ta, trẫm có thể tùy thời đưa ngươi đi......"
Mộc Tử Khâm chẳng nói gì, cũng không động, an tĩnh dực vào lòng Tiêu Chấn Diệp mặc hắn xoa bóp thắt lưng y.
Y biết, đây là nhượng bộ lớn nhất của Tiêu Chấn Diệp, đem Tử Trạc an bài ở nơi nào đó là bảo hộ đồng thời giám thị cậu, càng nhằm để chế ước Mộc Tử Khâm y.
Dẫu sao, có Mộc Tử Trạc làm nhược điểm, Mộc Tử Khâm mới có thể chân chính trở thành chim hoàng yến của Tiêu Chấn Diệp.
"Tạ bệ hạ." Mộc Tử Khâm thản nhiên nói, lông mày thật dài rũ xuống, làm người ta không thấy rõ biểu tình.
Tâm tình Tiêu Chấn Diệp thoạt nhìn rất tốt, đại thủ vòng qua ôm lấy đầu Mộc Tử Khâm kéo y sát vào ngực: "Lại bồi trẫm ngủ thêm một hồi, đợi lát nữa thân thể ngươi khôi phục vài phần trẫm liền mang ngươi đi gặp cậu ta......"
Dương quang ấm áp nhu hòa phủ lấy hai người đang ôm nhau trên giường, chiếu ra một loại di nhiên tĩnh lặng cùng năm tháng......
Sau ngọ thiện, thân thể Mộc Tử Khâm rốt cục khôi phục chút khí lực, Tiêu Chấn Diệp đúng ước hẹn dẫn y đi gặp Mộc Tử Trạc.
Tiêu Chấn Diệp an bài Mộc Tử Trạc ở phủ đệ yên tĩnh ngoài cung gọi là Nhã Đường phủ, phong cảnh ưu mĩ, xa cách đám đông, vật tư không chút khắc khe, vừa hay là nơi thích hợp để hưu dưỡng sinh tức*.

(*Nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục nguyên khí)
Trong phủ có gốc hải đường vô cùng đặc biệt, hoa hải đường nở rộ tựa một thác nước hồng sắc, gió nhẹ lướt qua, lay động táng hoa rực rỡ, kích khởi tầng tầng cuộn sóng, mĩ lệ kinh tâm động phách.
Mộc Tử Khâm ở với Mộc Tử Trạc trọn buổi trưa, dùng xong vãn thiện rồi cùng Tiêu Chấn Diệp hồi cung.
Tiêu Chấn Diệp đưa Mộc Tử Khâm về Huyễn Hoa cung thì trưc tiếp đi Ngự thư phòng xử lý chính vụ chất đống hai ngày.
Hắn vừa mở cửa Ngự thư phòng liền phát hiện đã có người ở bên trong chờ hắn......
"Nói đi, chuyện gì?" Tiêu Chấn Diệp trông thân ảnh trưởng thành ngày càng cao lớn thon dài trước mặt, có chút đau đầu, mơ hồ đoán được mục đích hắn tới tìm mình.
Quả nhiên, chỉ thấy nam tử kia Bụp một tiếng quỳ xuống: "Thần đệ muốn hỏi xin hoàng huynh một người."
Tiêu Ưng Trì cũng chẳng biết bản thân tại sao phải vì người nọ mà cố ý đến cầu Tiêu Chấn Diệp, rành rành chỉ là một hí tử thấp hèn, một cái cấm luyến có thể có có thể không, bình thường hắn chả lưu tâm, thế nhưng khi thật sự không thấy nữa, hắn lại tưởng niệm vô cùng.
Tưởng niệm bộ dáng cậu đứng trên đài chỉ vì mình hắn bán rẻ tiếng cười, tưởng niệm bộ dáng cậu dưới thân hắn lệ rơi lã chã, tưởng niệm......!cảm giác bên trong thân thể cậu.
Thân thể cậu tựa như đóa anh túc nở rộ, huyến lệ dụ hoặc, khiến người phát nghiện.
Thực tủy biết vị, yêu thích không buông tay......
Rõ ràng đối với nam sủng khác trong phủ hay thậm chí Trần Nguyên Tư đều chẳng có loại cảm giác này.
Rõ ràng mới mấy ngày không gặp, hắn lại cảm thấy như qua cả thế kỉ, nôn nóng chạy đến hoàng cung đòi người.
"Nếu là Mộc Tử Trạc mà nói, đệ nghĩ cũng đừng nghĩ." Tiêu Chấn Diệp nhìn Tiêu Ưng Trì, nhàn nhạt nói, "Trẫm đã đáp ứng với Tử Khâm, sẽ không để đệ chạm mặt cậu ta."
Tiêu Ưng Trì có thể chơi thành dạng gì Tiêu Chấn Diệp dương nhiên biết, ngày thường nhắm một mắt mở một mắt, mặc hắn chơi thế nào đều chưa hề quản.


Nhưng Mộc Tử Trạc thì khác, đây là lợi thế cực kỳ trọng yếu trên hắn, nếu cấp Tiêu Ưng Trì chơi, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì.
"Hoàng huynh....." Tiêu Ưng Trì có chút nóng nảy, bình thường hắn muốn cái gì, Tiêu Chấn Diệp luôn thõa mãn hắn, đâu bao giờ cự tuyệt như vậy, "Thần đệ cũng chỉ....."
"Chuyện này không cần thương lượng." Tiêu Ưng Trì còn chưa dứt lời đã bị Tiêu Chấn Diệp đáng gãy: "Nếu không có chuyện gì khác thì mau trở về, trẫm còn chính vụ phải xử lý."
Tiêu Chấn Diệp cầm lấy một quyển tấu chương, ánh mắt lạnh lùng mà liếc Tiêu Ưng Trì, ngữ khí cường ngạnh lạnh băng chứa đựng ý tứ cấm xía vào.
"Hoàng huynh...." Tiêu Ưng Trì còn muốn nói thêm, bị ánh mắt băng lãnh kia đảo qua, đành nuốt xuống lời bên miệng.
"Dạ, thần đệ cáo lui....."
Tiêu Ưng Trì hiểu rằng có cầu xin nữa Tiêu Chấn Diệp cũng chả thay đổi quyết định, chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện li khai.
Tiêu Ưng Trì đứng ở ngoài cửa, trông về quỳnh vũ đen kịt, sắc mặt u ám như thể hòa cùng mặc sắc đen đặc, song quyền siết chặt phát ra tiếng kẽo kẹt.
Mộc Tử Trạc, ngươi cho rằng có hoàng huynh bảo hộ thì bản vương không dám làm gì ngươi?
Cho dù phải đào ba thước đất, bản vương cũng phải đem ngươi đào ra.
Đã câu dẫn bản vương, cả đời này ngươi đều là người của bản vương, vĩnh viễn đừng hòng chạy thoát.
Khóe miệng Tiêu Ưng Trì gợi độ cung tàn bạo..