07/08/2022
Edit: Chary
___________________________
"Liễu Tam hoàng tử điện hạ." Phù Nhã trông thấy Liễu Hạo Diễm, nhanh chóng thu kiếm hành lễ.
Liễu Hạo Diễm gật đầu: "Phù tướng quân, trễ thế này rồi còn ở đây luyện kiếm?"
"Lúc nảy hạ nhân hồi báo dịch quán xảy ra tranh chấp, ta tới nơi mới phát hiện mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Mặt trời cũng sắp lên, ta có quay về thì lúc sáng tỏ lại phải chạy sang đây, chi bằng ở lại luyện kiếm."
Phù Nhã chợt nghĩ tới cái gì, áy náy nói: "Xin lỗi vì làm phiền điện hạ ..."
"Không liên quan tới ngươi, chính ta không buồn ngủ nên đứng dậy đi dạo xung quanh..."
Con ngươi Liễu Hạo Diễm khẽ đảo: "Nghe nói Phù tướng quân thích ăn bánh hoa tô của Ấp thành, lần sau có cơ hội, ta nhất định sẽ mua tặng tướng quân."
Hắn sớm đã điều tra mọi tin tức có thể tra liên quan đến Mộng Nguyệt, biết nàng thích ăn bánh hoa tô của Ấp thành, vậy nên muốn dùng nó thăm dò Phù Nhã.
Thế nhưng một giây sau đó, chút chờ mong phảng phất kia bỗng tan thành mây khói.
Chỉ nghe Phù Nhã trả lời rằng: "Đa tạ hảo ý của điện hạ, bất quá tại hạ chưa bao giờ đi qua Ấp thành càng chưa từng thưởng thức món bánh hoa tô theo lời ngài nói, chẳng biết điện hạ nghe lời đồn từ đâu? Có điều nếu gặp dịp, tại hạ chắc chắn sẽ nếm thử xem bánh hoa tô mỹ vị đến cỡ nào."
Liễu Hạo Diễm thất vọng rũ mắt, tự giễu mà cười.
Hắn chắc điên rồi mới nghĩ rằng Phù Nhã là Mộng Nguyệt.
Rành rành một người là nữ tử quyến rũ động lòng người, một người là nam nhân khí vũ phi dương.
Phù Nhã thấy Liễu Hạo Diễm có biểu cảm như vậy, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi ấy y mượn thân phận hoa khôi Mộng Nguyệt ở Ấp thành thăm dò tình báo, lúc vừa đem tình báo truyền đi thì gặp ngay Liễu Hạo Diễm trúng mai phục bị thương, y vì che giấu thân phận nên đành ra tay tương trợ.
Song y đâu ngờ rằng chỉ vì một lần gặp gỡ lúc mơ màng mà hắn lại nhớ mãi không quên suốt tận hai năm trời.
Lẽ nào phải trách mị lực của y quá mạnh hay sao?
Bất quá bây giờ tốt rồi, nghi ngờ trong lòng Liễu Hạo Diễm đã bị dập tắt triệt để.
"Đôi mắt của Phù tướng quân thật đặc biệt, tướng quân có huynh đệ tỷ muội nào cũng sỡ hữu một đôi dị sắc đồng giống ngươi không?" Liễu Hạo Diễm vẫn cố chấp chưa buông.
"Vậy xin hỏi tộc nhân của Phù tướng quân hiện đang ở đâu?" Đáy lòng Liễu Hạo Diễm lại dấy lên hy vọng.
"Tại hạ không biết." Phù Nhã ảm đạm buông mi: "Lúc ta còn rất nhỏ trong tộc từng phát sinh biến cố, phụ mẫu và đa phần tộc nhân đều mất mạng vì chuyện đó. Sau, ta may mắn được Phù lão tướng quân mang về Mộc Quốc nuôi dưỡng. Từ ấy, ta không nghe tin tức gì về tộc nhân nữa......"
Tộc của Phù Nhã thật sự từng xảy ra biến cố, nhưng y bảo không ít tộc nhân có dị sắc đồng là giả.
Trong tộc chỉ mỗi mình y sỡ hữu một đôi dị sắc đồng, mà thực tế biến cố kia xảy ra cũng liên quan đến đôi đồng tử ấy.
Phụ thân y thân là tộc trưởng, tránh khó khỏi việc nội tộc có kẻ nhìn không thuận mắt. Vào một đêm giá lạnh, bọn chúng lấy lý do y là quái vật trời sinh mang dị sắc đồng để liên hợp tập kích cả nhà y, ngày đó phụ mẫu đều thiệt mạng vì bảo vệ y ......
"Thực xin lỗi, làm ngươi nhớ đến chuyện thương tâm." Chẳng rõ vì nguyên cớ gì, Liễu Hạo Diễm trông vẻ mặt bi thương của Phù Nhã thì lòng chợt xúc động theo.
Phù Nhã miễn cưỡng cười cười: "Không sao, mọi chuyện qua cả rồi ......"
Nguyệt quang tựa thủy, chỉ còn tiếng gió xạc xào và thanh âm hai ngươi câu được câu chăng trò chuyện......
.........
Sứ thần Tiêu Quốc phái tới lần này là Tiêu Ưng Trì.
Hai năm trước, nguyên Tiêu hậu và thái tử thất thế, địa vị của Tố phi cùng Tiêu Ưng Trì được đề thăng, vì thế xuất hiện càng nhiều người chòng chọc dòm ngó bọn họ, một khi bất cẩn sẽ rất dễ bị người ta nắm thóp.
Còn vướng một Tiêu đế trong tối âm thầm giám thị, Tiêu Ưng Trì chẳng thể tùy tâm sở dục, hành sự bừa bãi như trước.
Bởi lẽ đó hai năm qua hắn không lui tới Mộc Quốc, chỉ dùng thư từ qua lại.
Biết Tiêu Quốc phái Tiêu Ưng Trì làm sứ thần, Mộc Tử Trạc phấn khích đến phát điên. Sau khi nhận được tin hắn sắp tới, từ sáng sớm cậu đã đặc biệt chuẩn bị chỉnh chu để ra nghênh đón.
Khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh Tiêu Ưng Trì, trái tim Mộc Tử Trạc như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Hai năm không gặp, hắn cao lớn hơn nhiều, và cũng... tuấn lãng hơn nhiều lắm.
Gò má Mộc Tử Trạc hơi hơi phiếm hồng.
Trên bàn cơm.
"Món này ăn ngon nè."
"Còn có món này."
"Món này..."
Mộc Tử Trạc liên tục gấp thức ăn cho Tiêu Ưng Trì, cái bát trước mặt hắn đã bị chất thành hòn núi nhỏ.
Tiêu Ưng Trì nhìn 'hòn núi nhỏ' kia, thật không biết nên hạ đũa từ đâu.
"Ngươi......" Tiêu Ưng Trì chợt như nhận ra điều gì, hắn thình lình nắm chặt tay Mộc Tử Trạc, nhìn cậu với ánh mắt ngập tình thâm.
Mộc Tử Trạc sửng sốt, cậu nhận thấy thâm tình khẩn thiết của Tiêu Ưng Trì, ánh mắt kia phảng phất chỉ chứa đựng mình cậu, cũng cảm thu được hơi ấm truyền đến từ cổ tay, hai má Mộc Tử Trạc bỗng chốc đỏ bừng, trái tim trong ngực không ngừng nhảy bang bang.
Hắn....
Lẽ nào......
Trống ngực dồn dập, mặt Mộc Tử Trạc đỏ như quả hồng chín chục, cậu cúi gục đầu không dám nhìn Tiêu Ưng Trì.
Chẳng qua sau đấy lại nghe Tiêu Ưng Trì hào sảng bảo: "Ngươi đây là muốn cùng ta kết nghĩa huynh đệ đúng không?"
"Hả?" Mộc Tử Trạc ngẩng đầu, hoàn toàn không ngờ Tiêu Ưng Trì sẽ nói ra lời này.
Gặp Mộc Tử Trạc thần tình mê man, Tiêu Ưng Trì tưởng mình đoán trúng rồi, hắn đắc ý chớp mắt với Mộc Tử Trạc vài cái, giống như đang nói "Mau mau khen ta".
Hắn nói mà, mấy hôm nay cậu đối tốt với hắn như thế, tặng hắn đồ ngon, dẵn hắn dạo chơi khắp nơi, gắp thức ăn cho hắn, tán dóc cùng hắn, còn viết mấy bức thư từ ngữ khó hiểu đưa cho hắn, nói mấy lời kỳ kỳ quái quái hắn nghe chả hiểu gì....
Nguyên lai là muốn cùng hắn kết nghĩa huynh đệ.
"Sao ngươi không nói sớm! Hẹn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng tay kết bái luôn đi!" Mộc Tử Trạc chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Ưng Trì kéo đi.
Tiêu Ưng Trì lôi kéo Mộc Tử Trạc chạy tới quỳ xuống dưới gốc đào, tiếp đó hắn nhét vào tay cậu một chén rượu, tự mình cũng cầm lấy một chén.
Hắn thường xem cảnh người ta kết bái trong thoại bản, thuộc làu làu cả lời thoại: "Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, ta Tiêu Ưng Trì......"
Tiêu Ưng Trì đợi mãi không nghe Mộc Tử Trạc tiếp lời bèn quay đầu sang, chỉ thấy Mộc Tử Trạc đang đỏ mắt nhìn hắn.
Hắn cứ ngỡ Mộc Tử Trạc xúc động không thốt nên lời, nên vô vàn săn sóc vỗ nhẹ vai cậu: "Lần đầu tiên cùng ngươi ta kết nghĩa huynh đệ kích động là đương nhiên, không sao cả, đại ca giúp đệ."
Thật ra lòng hắn cũng đầy kích động, hắn chỉ mới xem người ta kết bái trên thoại bản, vẫn chưa có cơ hội thực hành đâu, lần này thì quá tốt rồi!
Ngẫm lại vẫn kích phấn khích đây!
Hắn quỳ đến đoan chính, thành thực nâng chén rượu đọc rõ từng lời thoại: "Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, ta Tiêu Ưng Trì cùng Mộc Tử Trạc từ đây nghĩa kết kim lan, lấy máu lập thề, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng nơi cùng lúc, sau này có phúc cùng hưởng, nếu vi phạm lời thề thì loạn tiễn xuyên tâm, chết không toàn thây!"
Hắn nói xong tràng lời hào khí can vân, chẳng biết lấy con dao từ đâu ra, sảng khoái rạch ngang ngón giữa, nhỏ giọt máu xuống chén rượu trong tay.
"Hiền đệ, đến lượt đệ." Hắn chuẩn bị giúp Mộc Tử Trạc nhỏ máu vào rượu, ai ngờ vừa xoay đầu liền ngẩn cả người.
Mộc Tử Trạc đỏ mắt hệt như chú thỏ, đôi mắt đào hoa ngấn đầy lệ nóng, giọt lệ đảo quanh hốc mắt, kiềm nén không rơi.
"Hiền đệ, đệ....."
Tiêu Ưng Trì sợ hết hồn, hắn vừa định mở miệng nhưng đột nhiên bị một khối gạch đập phải, tầm mắt biến thành mảng tăm tối, sau nữa hắn liền ngất xỉu.
Thời điểm Tiêu Ưng Trì tỉnh lại, người đã trở về tẩm điện của mình, Tiêu Chấn Diệp cũng ở đây.
"Hoàng huynh, đệ làm sao thế này?" Cái trán có hơi đau nhức, Tiêu Ưng Trì vươn tay sờ thử, phát hiện trán mình bị quấn một vòng vải băng.
"Đệ nhớ ra rồi!" Tiêu Ưng Trì bỗng bật dậy khỏi giường.
Hắn nhớ ra rồi, hắn đang kết nghĩa với Mộc Tử Trạc, thì bất ngờ bị khối gạch đập cho hôn mê.
"Rốt cuộc tên nào dám... Ấu! Hoàng huynh, huynh làm gì thế?" Tiêu Ưng Trì ủy khuất mà nhìn Tiêu Chấn Diệp tự dưng gõ đầu hắn.
Tiêu Chấn Diệp trừng hắn một cái: "Tiền đồ đâu, ngươi chọc Tử Trạc giận thành như vậy, tới nỗi trực tiếp lấy gạch đập ngươi."
"Đệ chọc cậu ấy khi nào chứ...... Mà huynh vừa nói gì? Là Mộc Tử Trạc lấy gạch đập đệ á?" Tiêu Ưng Trì ngơ ngác hỏi.
Tiêu Chấn Diệp nhìn hắn như thể nhìn đứa ngốc: "Bằng không thì sao? Tự ngẫm xem ngươi làm những gì? Tử Trạc xuống tay thế còn nhẹ chán, nếu đổi lại là người khác, đầu ngươi chưa biết chừng đã bị đập thành cái gáo!"
Nếu đổi thành tính khí như Mộc Tử Khâm, đầu hắn chắc chắn bị đập thành cái gáo.
Tiêu Ưng Trì ngờ vực gãi gãi đầu: "Đệ có làm gì đâu, lúc ấy bọn đệ đang kết bái, Mộc Tử Trạc xúc động phát khóc đấy thây......"
"Đệ biết rồi...." Tiêu Ưng Trì bừng tỉnh đại ngộ: "Cậu ấy muốn làm đại ca!"
"Cốp!"
Hắn vừa dứt lời, liền bị Tiêu Chấn Diệp gõ thêm một cái vào đầu.
"Đời này ngươi cứ cô đơn tới chết đi!" Tiêu Chấn Diệp lưu lại một câu rồi tức giận ly khai.
Ngốc chết đi được, chẳng cần tên đệ đệ này nữa!
Ngóng theo bóng dáng Tiêu Chấn Diệp nổi giận đùng đùng bỏ đi, Tiêu Ưng Trì vừa ủy khuất vừa nghi hoặc.
Khi không lại đánh hắn, hắn còn chưa nói được câu nào hoàng huynh đã tự nổi giận bỏ đi.
Cả Mộc Tử Trạc kia, rõ ràng muốn kết nghĩa huynh đệ với hắn, chính hắn cũng đáp ứng rồi còn sinh khí gì chứ? Lẽ nào thật sự muốn làm đại ca?
Tuổi cậu ta nhỏ hơn hắn cơ mà.....
Tiêu Ưng Trì nghĩ ngợi nữa ngày cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân khiến bọn họ nổi nóng, bèn định tự mình đi hỏi Mộc Tử Trạc.
Tiêu Ưng Trì chạy tới trước điện của Mộc Tử Trạc thì bị thị vệ ngăn ở ngoài cửa: "Tiêu Thập nhị hoàng tử, Tử Trạc điện hạ nói ngài ấy không muốn gặp ngài, xin mời về cho."
Tiêu Ưng Trì càng thêm khó hiểu, vì thế càng muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng thái độ của thị vệ rất cường ngạnh, nhất quyết không cho hắn tiến vào.
Thế là Tiêu Ưng Trì đành lẻn vào trong.