19/07/2022
Edit: Chary
_________________________
Tiêu Ưng Trì quay về Tiêu Quốc đón Tố phi cũng đã lâu, nhưng mãi vẫn chẳng thấy tin tức hai người họ truyền về. Trong khoảng thời gian ấy, Mộc Tử Trạc ngày càng trở nên ủ rũ, không màng ăn uống.
Mộc Tử Khâm bụng nghĩ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, đệ đệ bảo bối của y đường đường tiểu hoàng tử Mộc Quốc cao quý, tên ngốc Tiêu Ưng Trì liệu có đáng để cậu làm khổ mình?
Song, y vẫn đau lòng cho đệ đệ mình nhiều hơn, chỉ sợ cứ cái đà này thân thể cậu sẽ chịu không nỗi.
Vừa hay nghe nói ngoài cung dạo gần đây đang tổ chức hội chợ, Mộc Tử Khâm lên ý định dẫn Mộc Tử Trạc xuất cung giải sầu.
Ai ngờ Tiêu Chấn Diệp và Hạ Vân Dương mặt dày mày dạn đòi theo cùng, Mộc Tử Khâm thẳng thừng từ chối. Y thật sự không muốn để hai tên dính người, một lời không hợp liền lao vào đánh nhau này đi theo làm mất hưng trí dạo chơi của y và đệ đệ.
Vì vậy, chuyến đi từ hai người cứ thế biến thành bốn người.
Khi đèn hoa vừa thắp sáng, phố lớn ngõ nhỏ rôm rả tiếng người, dòng người cuồn cuộn ngược xuôi, tiếng rao hàng của tiểu thương, tiếng mặc cả của phụ nhân và cả âm thanh cười đùa của hài đồng xen lẫn vào nhau tạo thành khung cảnh phồn hoa náo nhiệt.
Khắp nơi trên đường đều là người biểu diễn tạp kỹ và bầy bán đủ loại món ăn hương sắc đa dạng mà trong cung hiếm khi được thấy, người qua kẻ lại như thoi, hoan thanh tiếu ngữ dội vang không ngớt.
Mộc Tử Trạc cảm thụ bầu không khí mang đậm khí vị nhân sinh này, tâm tình ủ đột thoáng cái trở nên tốt đẹp.
Cùng với tiếng hô dài vang từ chỗ xa xa, gió đêm cuốn theo mùi hương mê người bay vào cánh mũi, khiến bụng Mộc Tử Trạc tức thời 'ọt ọt'đánh tiếng.
Không khí giữa bốn người bỗng chốc lắng xuống.
Mộc Tử Trạc hoảng hồn vội che bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả, cậu trông sang điệu bộ nén cười của Mộc Tử Khâm thì nhất thời vừa thẹn vừa giận: "Hoàng huynh!"
Trước khi xuất cung cậu chưa kịp dùng bữa, ai ngờ bây giờ con sâu đói trong bụng bị thịt dê nướng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hại cậu làm trò trước mặt nhiều người như vậy.
"Ngoan ngoan, hoàng huynh đâu có cười đệ......" Mộc Tử Khâm sủng nịch véo mũi Mộc Tử Trạc, "Ở đây chờ một lát, hoàng huynh đi mua cho đệ."
"Dạ!" Mộc Tử Trạc ngoan ngoãn gật đầu.
Mộc Tử Khâm xoay người đi về hướng sạp bán thịt nướng bị người vây kín.
Trên đường trùng hợp đi ngang qua người bán kẹo hồ lô, y bất giác nuốt ngụm nước miếng, yết hầu theo đó nhấp nhô khe khẽ, bất quá y dời mắt rất mau rồi nhấc chân bước tiếp tới sạp bán thịt dê nướng.
Nhưng Mộc Tử Khâm nào biết, hành động nhỏ bé của y cách đám người lọt vào tầm mắt Tiêu Chấn Diệp đang đứng phía sau.
Tiêu Chấn Diệp bắt gặp Mộc Tử Khâm nhìn xâu kẹo hồ lô nuốt nước miếng lại vội dời mắt như thể có tật giật mình, hắn giấu không được ý cười cưng chiều nơi đáy mắt kèm theo cả chút bất đắc dĩ.
Thì ra thái tử điện hạ của hắn thích ăn hồ lô đường.
Thế mà cả hai đời qua hắn chẳng hề phát hiện.
Đúng là một tiểu ngạo kiều, thường ngày đâu bao giờ thấy y ăn mấy món này, nếu không phải động tác ban nảy bán đứng y, có lẽ hắn cũng chẳng để ý.
Tiêu Chấn Diệp lắc đầu đầy bất đắc dĩ, đoạn hắn nhấc chân đi qua chỗ lão nhân bán kẹo hồ lô kia.
"Ngươi đi đâu thế Tiêu Chấn Diệp?" Hạ Vân Dương ở phía sau với theo gọi hắn.
Tên Tiêu Chấn Diệp này muốn nhân cơ hội ném hắn ta ở đây chạy đi lấy lòng A Khâm à?
Đừng có mơ!
Tiêu Chấn Diệp nghe thấy Hạ Vân Dương gọi nhưng chả thèm để tâm, chỉ lo đi mua kẹo hồ lô của mình.
"Ngươi quay lại mau!" Hạ Vân Dương tức tố hô to, ấy thế lưu lại cho hắn chỉ có bóng lưng dần biến mất giữa biển người.
Mộc Tử Khâm trở về với bao giấy dầu trong tay.
Y không trông thấy Tiêu Chấn Diệp thì hơi nhíu mày: "Tiêu Chấn Diệp đâu rồi?"
Mộc Tử Trạc vừa định mở miệng, Hạ Vân Dương bỗng hừ lạnh chen ngang: "Khi nảy hắn chưa nói tiếng nào đã bỏ đi, hoàn toàn không để lời A Khâm nói trong lòng ......"
Mộc Tử Trạc khẩn trương nói giúp Tiêu Chấn Diệp: "Chấn Diệp ca hẳn có chuyện quan trọng phải đi, đệ thấy huynh ấy vội lắm...."
Trong lúc theo đuổi Mộc Tử Khâm, Tiêu Chấn Diệp cũng đồng thời mốc nối quan hệ với Mộc Tử Trạc, hiện tại hai người họ thân như huynh đệ nối khố vậy, tình nghĩa thậm chí hơn cả ruột rà.
Mà Mộc Tử Khâm ngây thơ nào đâu biết rằng Tiêu Chấn Diệp đã mua đứt đệ đệ bảo bối nhà y, càng chẳng hay biết đệ đệ nhà y sớm đem y bán sạch.
"Mặc kệ hắn, chúng ta ăn trước." Mộc Tử Khâm quét mắt một vòng vẫn không thấy người mới lên tiếng.
"Nhưng mà......" Mộc Tử Trạc còn lời muốn nói, bất quá Mộc Tử Khâm đã cầm bao giấy dầu đi tìm chỗ ngồi.
Vừa mở bao giấy, mùi hương làm người ta thèm nhỏ dãi lập tức bay vào khoang mũi mọi người.
Cái bụng của Mộc Tử Trạc rất thức thời đánh thêm một tiếng.
Bầu không khí lần nữa lắng đọng, Mộc Tử Trạc lại mặt đỏ tía tai.
Cùng một ngày làm trò tận hai lần, Mộc Tử Trạc xấu hổ cúi đầu lấy chân đào đất, cái hố dưới chân có thể dựng được cả tòa cung điện rồi.
Mộc Tử Khâm vờ ho khan để che lấp tiếng cười, sau đấy lấy xiên nướng vàng óng ánh khỏi bao giấy và đưa cho Mộc Tử Trạc đang ngượng tới bóc khói, bảo: "Của đệ đây tiểu miêu tham ăn."
Mộc Tử Trạc gục đầu, quẫn bách lấy tay che khuất khuôn mặt đỏ bừng, tay kia thì ngượng nghịu tiếp nhận xiên thịt dê Mộc Tử Khâm cho, bộ dáng trông hệt như chú gà con héo úa.
Mộc Tử Khâm buồn cười xoa đầu cậu.
Mộc Tử Trạc đưa xiên thịt lên miệng cắn một miếng nhỏ, thịt dê non mềm vừa miệng, ngon mà không ngấy, lớp ngoài dai giòn phần trong thì mềm hòa lẫn với vị cay nhẹ mang đến hương vị rất đặc sắc.
Mộc Tử Trạc ăn tới hai mắt sáng ngời, há miệng cắn từng miếng thật to, con sâu trong bụng bị khích thích hoàn toàn nên cậu chẳng rảnh lo lúng túng nữa.
"Ô ô.... hà...."
Mộc Tử Trạc ăn quá nhanh, hậu quả là bị nóng tới bỏng lưỡi, miệng cậu vẫn nhét đầy thịt nướng đang bốc khói, hai tay không ngừng hướng miệng mình phẩy phẩy, hơi nước phủ mờ đôi mắt đào hoa.
"Ăn chậm thôi, đâu ai giành ăn với đệ, không đủ thì hoàng huynh mua thêm là được...." Mộc Tử Khâm mắng, tuy giận nhưng vẫn giúp Mộc Tử Trạc quạt bớt nhiệt khí.
Cũng may đang lúc trời đông, thịt nướng nguội đi rất mau. Mộc Tử Trạc nuốt hết chỗ thịt trong miệng, cậu có chút xấu hổ mà thè lưỡi.
"Đệ nha......" Mộc Tử Khâm bất đắc dĩ xoa đầu cậu, rồi đưa thêm một xiên thịt nướng: "Lần này đừng để bỏng nữa......"
"Dạ dạ!" Mộc Tử Trạc cầm lấy xiên thịt, vui vẻ gật đầu liên tục.
Cậu trước tiên thổi thổi miếng thịt, sau đấy đút cho Mộc Tử Khâm: "Hoàng huynh ăn thử đi, rất thơm đó nha, ngon hơn so với đồ trong cung luôn cơ ......"
"Được...." Mộc Tử Khâm đáp, theo lời cậu ăn thử một chút, thật sự rất thơm ngon, hương vị cũng lạ miệng.
"Quả thực không tồi." Mộc Tử Khâm căn nhắc hương vị, nghiêm túc bình luận.
"Ngon chứ?" Mộc Tử Trạc mi mắt cong cong, lúc này mới chịu thu tay ăn tự mình nhắm nháp.
Mộc Tử Khâm cũng cầm lấy một xiên, vừa định ăn thì bỗng phát giác có tầm mắt mãnh liệt dán vào người, y ngoảnh đầu lại liền thấy Hạ Vân Dương đang nhìn mình với ánh mắt sâu kín tựa như tiểu oán phụ bị bỏ rơi.
Giờ thì y mới sực nhớ vẫn còn một người bên cạnh, y thế mà quên bẵng mất người ta. Mộc Tử Khâm thoáng nhìn xiên thịt trên tay, rồi hơi gượng gạo quay sang Hạ Vân Dương: "Ngươi muốn ăn không?"
Hạ Vân Dương chẳng nói tiếng nào, trực tiếp cúi người ăn miếng thịt trên xiên Mộc Tử Khâm đang cầm, hắn ta nhai nuốt kỹ càng và khép mắt thưởng thức mỹ vị.
Đoạn hắn ta mở mắt ra, ánh mắt chớp hiện thứ ánh sáng tà tứ, Hạ Vân Dương thong dong ưu nhã liếm khóe môi, nói: "Đồ A Khâm đút cho quả thật rất ngon......"
Động tác ái muội sắc tình của hắn ta khiến Mộc Tử Khâm lạnh mắt, chẳng qua y chưa kịp nói gì thì đã cảm nhận thấy trận gió quét qua, rồi Tiêu Chấn Diệp đột ngột xuất hiện trước tầm nhìn.
Tiếp đấy cổ tay bị hơi ấm bao trụ, y cúi đầu nhìn chỉ thấy Tiêu Chấn Diệp nắm tay mình kéo tới, từng miếng từng miếng ăn hết chỗ thịt nướng dư lại.
"Được Tử Khâm đút đương nhiên ăn ngon vô cùng..." Tiêu Chấn Diệp xoay người, hắn vươn tay tùy tiện lau vết dầu dính ở khóe môi, mâu quang băng lãnh bắn sang phía Hạ Vân Dương: "Nhưng không phải người nào cũng có tư cách đấy......"
"Thế ngươi có à?" Hạ Vân Dương lạnh như băng đối mắt với Tiêu Chấn Diệp, song phương bốn mắt giao nhau như có điện quang xoẹt ra tia lửa.
"Chấn Diệp ca, huynh về rồi à..." Mộc Tử Trạc đang ăn thịt dê nướng cũng cảm nhận được không khí tràn ngập khói súng giữa hai người, lại liếc sang hoàng huynh biểu cảm lạnh lùng, trực giác mách bảo cậu tình hình bất ổn, bèn mau mau kéo Tiêu Chấn Diệp lùi về sau.
Mộc Tử Trạc phát hiện bao giấy dầu Tiêu Chấn Diệp cầm trong tay, thuận thế lên tiếng giảng hòa: "Huynh mua gì thế Chấn Diệp ca?"
Tiêu Chấn Diệp biết Mộc Tử Trạc có ý giúp mình nên thu liềm lãnh ý, theo bậc thang đó đi xuống: "Không có gì, ta chỉ mua mấy món điểm tâm."
Hắn mở bao giấy để lộ hai khối bánh quế hoa và hai xâu hồ lô đường trong đấy.
Mùa này không có sơn tra, do đó người ta chỉ có thể làm kẹo hồ lô bằng quả quất.
Tiêu Chấn Diệp đưa bánh quế hoa cho Mộc Tử Trạc: "Tử Trạc điện hạ, ta nghe Thái tử điện hạ nói đệ thích ăn bánh quế hoa, không biết cái này có hợp khẩu vị của đệ không......"
"Cảm ơn Chấn Diệp ca." Mộc Tử Trạc vui vẻ nhận bánh mà ăn, vẫn đúng hương vị cậu thích.
Mộc Tử Trạc ngó hai xâu kẹo hồ lô, hỏi: "Đó là mua cho hoàng huynh à?"
Cậu nhớ hoàng huynh đâu có thích kẹo hồ lô.
Trước đây huynh ấy vì bồi cậu mới nếm thử, nhưng khi ăn cậu bất cẩn để quả mắc vào làm rụng mất cây răng, thế là khóc lóc bảo không bao giờ ăn kẹo hồ lô nữa. Từ đấy cũng chưa từng thấy hoàng huynh ăn qua món này.
Đương nghĩ ngợi lung tung bỗng đón thấy ánh mắt của Tiêu Chấn Diệp, Mộc Tử Trạc tức khắc hiểu ý, cầm lấy bao thịt dê đi lôi kéo Hạ Vân Dương: "Hạ các chủ à, thịt dê nếu không ăn mau sẽ nguội mất đấy..."
Hạ Vân Dương chẳng kịp ừ hử gì đã bị Mộc Tử Trạc kéo đi.
Không gian chỉ còn lại hai người Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm.
Tiêu Chấn Diệp lấy xâu kẹo đưa cho Mộc Tử Khâm: "Cho ngươi nè Tử Khâm."
Vừa thấy hồ lô ngào đường tròn căng óng ánh kia, Mộc Tử Khâm bất giác nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh y đã dời tầm mắt: "Bản thái tử không ăn thứ đồ dành cho hài tử này, ngươi tự ăn đi."
Tiêu Chấn Diệp huơ huơ xâu kẹo trước mặt Mộc Tử Khâm: "Không ăn thật ư?"
Mộc Tử Khâm lại nuốt nước bọt, cố cứng rắn đẩy tay hắn ra: "Không ăn đâu, ngươi đem chỗ khác."
Con ngươi Tiêu Chấn Diệp đảo vòng, sau đó hắn cầm xâu kẹo đưa tới với bộ dáng tội nghiệp, nài nỉ: "Cơ mà nhiều bằng này sao ta ăn hết chứ? Thái tử điện ăn giúp ta một xâu nhé?"
Trông dáng vẻ đáng thương của Tiêu Chấn Diệp và xâu hồ lô toát ra vị chua ngọt ngon lành trong tay hắn, yết hầu Mộc Tử Khâm khẽ lăn lộn.
"Thôi được." Mộc Tử Khâm ho nhẹ một tiếng: "Nể tình người mua bánh quế hoa cho Tử Trạc, ta giúp ngươi giải quyết một xâu. Nhớ kỹ, là nể tình Tử Trạc đấy."
"Hảo hảo hảo, Thái tử điện hạ của ta, tạ ơn ngài chịu nhượng bộ giúp đỡ tại hạ." Tiêu Chấn Diệp tươi cười nhét kẹo hồ lô vào tay y.
Mộc Tử Khâm cầm xâu kẹo cắn một quả, hai mắt y tức thời đều phát sáng.
A, ngon quá đi, là hương vị y nhớ đã lâu.
Tuy kẹo hồ lô này không phải làm từ sơn tra y thích nhất, bất quá vị của quả quất cũng ngon miệng vô cùng.
Cảm giác như đang bay bổng giữa tầng mây vậy......
Mộc Tử Khâm đắm chìm trong cảm giác ngòn lành của kẹo hồ lô, một quả rất nhanh được nuốt xuống, y chuẩn bị cắn quả tiếp theo thì bắt gặp Tiêu Chấn Diệp lẳng lặng ngắm nhìn y, đáy mắt hắn tràn ngập ý cười sủng nịch.
Mộc Tử Khâm sủng sốt, chẳng lẽ hắn......
Mi tâm y khẽ động.
Hồ lô đường tỏa vị chua ngọt khắp khoang miệng, một loại xúc cảm không tên chớm nở nơi đáy lòng.........