24/01/2022
Edit: Chary
______________________________________
Trong thiên điện.
Trên giường lớn hoa quý mềm mại, nam tử tuyệt sắc an tĩnh nằm, hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ run rẩy, rũ xuống một bóng mờ.
Mặt y ửng một tầng hồng sắc bất thường, mi tâm gắt gao nhíu chặt, như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
Đôi môi tam nguyệt anh hoa giờ đây tái nhợt khô khốc, mất đi trơn bóng dĩ vãng, cánh môi mấp máy, khí tức tuôn ra nóng đến bỏng tay.
"Y thế nào rồi?" Nhiệt độ thân thể Mộc Tử Khâm làm Tiêu Chấn Diệp bất giác cau mày, tâm sinh lo lắng dõi theo nam tử hôn mê bất tỉnh trên giường.
Bởi vì sinh bệnh, mặt mày nam tử tuyệt sắc vơi bớt vẻ sắc bén nhiếp nhân, ngược lại tăng thêm đôi chút yếu ớt, vô tình kích khởi ham muốn bảo hộ của nam nhân, chọc người khó nén ý nghĩ được ôm y vào lòng mà ôn nhu thương tiếc.
Trong đầu Tiêu Chấn Diệp tức khắc tái hiện tràng cảnh nồng nhiệt tối qua, hô hấp của hắn nháy mắt trở nên nóng rực, du͙ƈ vọиɠ ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp còn đương đắm chìm tại cục diện đêm qua, Vương Phục lên tiếng không hợp lúc: "Thần đã nối lại cánh tay trật khớp giúp nương nương, thương thế trên người cũng xử lý ổn thỏa, chỉ là ...... chỉ là ........."
Ánh mắt Vương Phục cố tình lẩn tránh, nét mặt mang chút quái dị, như có chuyện gì khó mở miệng.
Từ trước đến nay Vương Phục luôn nói chuyện thẳng thắn, đột nhiên làm ra bộ dáng ấp a ấp úng chọc Tiêu Chấn Diệp tức giận, mắt không khỏi sắc lạnh.
"Chỉ là......" Nhớ tới tình cảnh Mộc Tử Khâm ban sáng, Vương Phục từng chứng kiến vô số cung đình chi sự và các loại thương khẩu cũng bị dọa không nhẹ.
Mộc Tử Khâm thân thể trắng nõn nơi nơi đều có vết tích xúc mục kinh tâm*, trên dưới toàn thân gần như chẳng còn khối thịt lành lặn, nhất là ở xương quai xanh cùng chỗ trước ngực kia, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
(*Mắt thấy mà lòng kinh hoàng)
Ai có kiến thức hiển nhiên hiểu đây là lúc làʍ ŧìиɦ lưu lại, không kiến thức rất có thể tưởng rằng hôm qua y cùng dã thú triền đấu một đêm.
Suy nghĩ bay bổng đến tình cảnh tàn nhẫn kia đột nhiên cảm thụ được một đạo hàn quang rơi trên người mình, Vương Phục đánh cái rùng mình, hắn lấy lại tinh thần gắn gượng chống đỡ ánh mắt lạnh buốt của Tiêu Chấn Diệp, mới sực nhớ Tiêu Chấn Diệp còn đang chờ mình nói.
Vương Phục hết sức rõ ràng sắc mặt Tiêu Chấn Diệp khủng bố cỡ nào, bất quá kiên trì nói tiếp: "Hơn nữa bệ hạ lưu lại trong cơ thể nương nương nguyên ...... nguyên dương không được rửa sạch kịp lúc, nên bây giờ mới phát sốt......"
Quả nhiên, Vương Phục vừa dứt lời liền trông thấy sắc mặt Tiêu Chấn Diệp bỗng chốc đen xuống, hắc vân che thành.
Này chẳng những là lần đầu của Mộc Tử Khâm, còn là lần đầu tiên của hắn, tuy rằng hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng hắn không chạm qua bất kì kẻ nào, hắn vì người nọ thủ thân như ngọc cấm dục nhiều năm, thế nên thường xuyên bị hiểu lầm thành "Không được", mặc dù lời này chả ai dám nói ra.
Lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm, cộng với cửu biệt trùng phùng và người nọ kịch liệt phản khán hoàn toàn khơi dậy du͙ƈ vọиɠ cuồng bạo làm hắn mất khống chế.
"Trong thân thể nương nương còn lưu lại nguyên dương của bệ hạ, chưa được bệ hạ cho phép hạ quan không dám tự tiện an bài, không biết bệ hạ ......"
"Trẫm tự mình tẩy trừ." Tiêu Chấn Diệp trực tiếp đánh gãy lời Vương Phục.
Nghe vậy, Vương Phục âm thầm thở phào một hơi, may mà bệ hạ đích thân xử lý, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của bệ hạ hắn rất hiểu rõ, nếu thật là hắn đến xử trí, cái đầu trên cổ hắn chỉ sợ phải chuyển chỗ.
Chốc lát sau, các cung nhân đã mang nước ấm và dược chuẩn bị chu đáo.
Vương thái y dặn dò việc cần chú ý xong liền cáo lui, Lưu công công cũng đi ra ngoài cửa, rất có nhãn lực mà đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm hôn mê bất tỉnh tựa vào ngực hắn hai người, Tiêu Chấn Diệp lẳng lặng ngắm người trong lòng chốc lát, sau đó giúp y giải khai y phục, ôm y tiến vào dục dũng.
Vết thương loang lỗ trên thân mình Mộc Tử Khâm đập vào mắt, Tiêu Chấn Diệp chợt nhớ bộ dáng hôm qua người nọ chịu tổn thương, đau lòng cùng hối hận ngập tràn con ngươi hắn, song rất nhanh đã biến mất vô tung.
Đối đãi với người như Mộc Tử Khâm, quyết không thể mềm lòng, phải hoàn toàn chinh phục y, phải cho y cảm nhận đau đớn chân chính, y mới thấy rõ chính mình, mới nhìn thẳng vào mình, chính mình liền có thể lưu giữ trong tâm y dù chỉ chút xíu phân lượng.
Nghĩ kỹ những điều này, Tiêu Chấn Diệp bắt đầu vì Mộc Tử Khâm thanh tẩy, đương khi ngón tay xương khớp rõ ràng chạm vào chỗ Mộc Tử Khâm bị sưng đỏ kia, hô hấp hắn bất chợt dồn dập.
Hắn có chút mất tự nhiên dời mắt đi, nổ lực chế trụ thân thể phản ứng, sau đó dùng đôi tay chưa bao giờ hầu hạ bất luận người nào ngốc vụng tẩy rửa nơi kia của Mộc Tử Khâm.
Động tác mặc dù trúc trắc, lại làm vô cùng nghiêm túc, dụng tâm tỉ mỉ, lực đạo khống chế vừa phải, vừa thanh tẩy sạch sẽ vừa không làm đau đến mỹ nhân say giấc.
Giúp Mộc Tử Khâm xử lý tử tế xong, Tiêu Chấn Diệp nhẹ nhàng ôm y về giường, lấy khăn lông tinh tế lau khô nước dính trên thân y, rồi cẩn dực để y tựa vào trước ngực mình, cầm bình dược Vương thái y để lại vụng về mà phá lệ chuyên chú thượng dược cho y......
Dương quang xuyên qua khung cửa, tà tà chiếu xuống bóng dáng hai người ôm nhau trên giường, phảng phất phủ lên họ một tầm kim quang, tựa như một loại khí chất an nhiên lắng đọng cùng tuế nguyệt..........
______________________________________________________
Editor có lời muốn nói: Truyện nhà Chary chỉ đăng tại wattap (Ngochanhcung) và wordprees (tuchau1105.wordpress.com). Các tình yêu có yêu mến truyện thì hãy đọc ở trang chính chủ nhé.