Phế Đế Làm Phi

Chương 4: Phát sốt




24/01/2022

Edit: Chary

_________________________________________________

Đương lúc chân trời đông phương lập lòe, tia sáng dè dặt tẩm nhuận màn trời lam sắc, Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc bước ra khỏi phòng.

Tổng quản thái giám Lưu công công đứng bên ngoài phơi gió lạnh một đêm, cuối cùng vất vả chờ được Tiêu Chấn Diệp đi ra, lão khẩn trương nghênh đón.

Lưu công công nâng tay đem áo choàng khoác lên người Tiêu Chấn Diệp: "Thưa bệ hạ, nước ấm đã chuẩn bị tốt, ngài xem ...... A! Bệ hạ, ngài bị thương!"

Lưu công công đang nói, chơt phát hiện Tiêu Chấn Diệp thụ thương, máu tươi nhiễm đỏ y bào huyền sắc, nhất thời sợ tới mức hét ầm lên.

"Đừng làm rộn, đi Thái Y Viện tùy tiện tìm một thái y lại đây, thuận tiện gọi Vương Phục tới nhìn xem." Tiêu Chấn Diệp thoáng hướng phòng phía sau lướt nhìn, lo lắng nơi mắt thần tốc xoẹt qua trong giây lát liền biến mất khiến người ta chẳng thể phát giác.


Lưu công công không hổ là thái giám theo bên người Tiêu Chấn Diệp mười mấy năm, nghe được ý tứ trong lời nói Tiêu Chấn Diệp, lão nháy mắt đã tỉnh táo, chẳng qua có chút kinh ngạc khi Tiêu Chấn Diệp hạ lệnh Vương Phục chẩn bệnh cho Mộc Tử Khâm.

Phải biết Vương Phục là thái y có y thuật đứng đầu Thái Y Viện, trước giờ Tiêu Chấn Diệp chạy chữa đều tìm một mình Vương thái y, mà Vương thái y chỉ xem bệnh cho duy nhất Tiêu Chấn Diệp, ngay cả Liễu An Di ngày thường được Tiêu Chấn Diệp sủng ái nhất cũng chưa từng hưởng được đãi ngộ này, không nghĩ đến lần này Tiêu Chấn Diệp thế mà đem ân sủng bậc này cấp Mộc Tử Khâm.

Xem ra vị quân chủ Mộc Quốc nọ đối với bệ hạ có ý nghĩa không tầm thường.

"Vâng, lão nô đi ngay đây."

Muôn vàn xoay chuyển trong tâm chả hiển lộ trên mặt, Lưu công công cước bộ sinh phong hấp tấp đi Thái Y Viện.


...............

Thái y được thỉnh tới.

Lưu công công rột cục hiểu rõ nguyên nhân Tiêu Chấn Diệp không cho lão lộ ra thương thế của hắn.

Một đao chí mạng xuyên từ sau lưng đến trước ngực, cách trái tim vẻn vẹn một tấc, miệng vết thương đã muốn thối rữa, máu loãng ám hồng trộn lẫn huyết nhục, trông rợn người.

Lòng ngực có không ít chưởng ấn biến thành màu đen, chiêu chiêu đoạt mệnh, còn nhiều ngân tích bị độn khí đập đến, khiến ai thấy đều kinh hãi.

Càng khiếp sợ hơn chính là trên thân thể Tiêu Chấn Diệp thâm thâm thiển thiển vết trảo và dấu cắn rướm huyết đỏ sẫm giống như bị dã thú hung mãnh cắn xé, thậm chí có thương khẩu sâu đến mức nhìn thấy bạch cốt lành lạnh.

Lưu công công xem đến da đầu tê dại, lão đại khái tưởng tượng được tình sự tối qua có bao nhiêu kịch liệt.


Cái gì mà tình sự, phải gọi là chiến sự mới đúng.

Không, so với chiến sự còn muốn kịch liệt hơn!

Tính tình vị quân chủ Mộc Quốc này thật đúng là .........

Bất quá, tính tình cường ngạnh như vậy, ngày tháng sau này của y sợ là sẽ không dễ chịu a.

Đang nghĩ ngợi, thái y đã xử lý tốt vết thương trên người Tiêu Chấn Diệp, nhưng lớp vải băng màu trắng vẫn có máu đỏ nhè nhẹ thấm qua, hại Lưu công công không dành lòng nhìn thẳng.

Ngay cả lão cũng không nỡ nhìn, dám đại thần kia mà biết Tiêu Chấn Diệp bị Mộc Tử Khâm thương tổn thành như vậy, khẳng định tấu chương xin xử tử Mộc Tử Khâm bay đầy trời.

Tuy rằng Tiêu Chấn Diệp chả thèm để tâm, nhưng dám lão gia hỏa cũng đủ làm cho hắn sứt đầu mẻ trán.

So với Lưu công công lo lắng đau lòng, Tiêu Chấn Diệp tỏ vẻ bình tĩnh hơn nhiều lắm, mâu sắc thậm chí ẩn ẩn tinh quang hưng phấn, tựa hồ bị người nọ đánh thành thế này là việc vô cùng vui vẻ.
Nhớ tới hình ảnh kịch liệt tối hôm qua, khuôn mặt vạn năm âm trầm băng lãnh của Tiêu Chấn Diệp hiển hiện tươi cười ôn nhu, lại có vẻ phá lệ quỷ dị, không khí xung quanh như ngưng kết, dọa đến Lưu công công và thái y không dám động.

Thế nhưng Tiêu Chấn Diệp dường như chưa phát giác, vẫn đấm chìm trong thế giới của chính mình.

Biết rõ ở trước mặt hắn hết thảy phản kháng đều phí công, biết rõ phán kháng chỉ đổi lấy đối đãi càng tàng bạo từ hắn mà người nọ vẫn cứ chống cự, công kích quyết liệt.

Chẳng sợ thân bị trúng dược, chẳng màng hai tay trật khớp, chẳng để ý qua một đêm bị hắn phế đi nội lực, vẫn như cũ không chịu khuất phục, tựa như tiểu thú giương nanh múa vuốt.

Con người cao ngạo đến thế, đã bị Tiêu Chấn Diệp hắn thuần phục, bị hắn ép đặt ở dưới thân, cặp mắt xưa nay kiệt ngạo mỹ lệ chỉ có thể bất lực sợ hãi mà nhìn chính mình ......
"Ha ~" Tiêu Chấn Diệp cười ra tiếng, bộ dáng tương đối suиɠ sướиɠ.

Tiếng cười nhấc lên tầng hãi hùng trong không gian vốn cực kỳ quỷ dị, lông tơ toàn thân thái y đều dựng thẳng.

"Bệ hạ, khoảng thời gian này hãy tận lực giữ cho vết thương không dính nước, hạ quan mỗi ngày sẽ giúp ngài thay thuốc, hạ quan xin phép cáo lui trước."

Thái y cuối cùng chịu hết nổi, được Tiêu Chấn Diệp chấp thuận liền ôm hòm thuốc co giò ly khai.

Tiêu Chấn Diệp cho Lưu công công một cái liếc mắt, Lưu công công hiểu ý, thối lui ra cửa gọi lại thái y đang muốn rời đi, đem thỏi bạc nhét vào tay hắn: "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chắc không cần cha gia nhắc nhở ngài đi."

Thân thể thái y run lên: "Bệ hạ chỉ bị chút bệnh phong hàn, thứ khác hạ quan cái gì cũng không biết."

Lúc này Lưu công công mới hài lòng: "Nếu Tần thái y vội vả trở về, vậy cha gia cũng không giữ chân ngài nữa."
"Hạ quan cáo lui."

Chân thái y bước nhanh như bôi dầu, cấp tốc chạy đi.

Lưu công công trở về bên cạnh Tiêu Chấn Diệp đợi lệnh.

"Sự việc xử lý thỏa đáng?"

"Xử lý thỏa đáng, chuyện này sẽ không có người khác biết." Lưu công công cực kỳ có kỹ xảo giúp Tiêu Chấn Diệp bóp vai.

"Vậy y......"

Tiêu Chấn Diệp chỉ nói hai chữ, Lưu công công đã biết hắn muốn hỏi cái gì, động tác xoa bóp trên tay không ngừng: "Vương thái y bên kia truyền tin đến, vết thương trên người Mộc nương nương xử lý ổn thỏa rồi, chỉ là nương nương đột nhiên sốt cao, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."

"Cái gì? Phát sốt?" Tâm mạch Tiêu Chấn Diệp căng thẳng, khẩn trương lướt qua trong mắt, hướng thiên điện chạy nhanh đi qua.

______________________________________________________

Editor có lời muốn nói: Truyện nhà Chary chỉ đăng tại wattap (Ngochanhcung) và wordprees (tuchau1105.wordpress.com). Các tình yêu có yêu mến truyện thì hãy đọc ở trang chính chủ nhé.