Từ lúc gã xuất sư tới giờ, đây là lần đầu tiên phải chịu thiệt thòi lớn như thế. Ngay sau đó, thần trộm đỡ cánh tay bị trật khớp, dùng sức, bẻ khớp tay mình về vị trí cũ. Gã hít sâu một hơi, giọng điệu hung dữ: "Được, được lắm. Ngươi độc nhưng có người còn độc hơn ngươi, có thể chỉnh ngươi." Tên thần trộm đã ở trong thành này mấy tháng, gã biết một người còn độc ác hơn cả Vũ Trần. Trong đầu của gã nhanh chóng vạch ra một kế hoạch báo thù. *** Vũ Trần đòi lại được ngọc truỵ, cưỡi bạch mã rời đi. Lần này vào thành đã bán xong số đan dược và thần phù, giờ đã đến lúc về núi rồi. Nhưng mà, hắn mới vừa đi đến gần cửa thành thì đã xảy ra chuyện. Chỉ thấy phố xá sầm uất phía xa đột nhiên truyền đến từng trận âm thanh nhốn nháo, hơn nữa, những âm thanh này càng lúc càng gần. Vũ Trần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên nóc nhà có một bóng người màu trắng đang lao vút về phía hắn. Mà phía sau bóng trắng, có ba bóng xanh đang đuổi theo với tốc độc cực nhanh. Tất cả đều là tu sĩ vô cùng lợi hại. Người qua đường ào ào ghé mắt mắt, chỉ có thể thấy những bóng người lao đi vun vút, truy đuổi nhau. Nhưng Vũ Trần thì không giống vậy. Sở dĩ hắn có thể lấy thân phận phàm nhân đứng ngạo nghễ ở Tu Chân giới chính là vì có rất nhiều bản lĩnh phức tạp, trong đó bao gồm cả việc có thể nhìn rõ mọi thứ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Cho nên, bóng trắng này vừa đến gần, hắn liền thấy rõ dáng vẻ của đối phương. Bóng trắng phía trước này chính là tên thần trộm vừa bị hắn bẻ khớp tay trước đó. Có điều, hiện giờ gã ta đã đổi sang một bộ quần áo màu trắng, gần giống như bộ quần áo trên người Vũ Trần. Vũ Trần khẽ nhíu mày, không biết rốt cuộc tên thần trộm này muốn giở trò gì. Gã ta vậy mà còn dám xuất hiện trước mặt mình, ngại mạng ngắn quá à. Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng quát lớn của ba bóng người sau lưng tên thần trộm. "Tiểu tặc, cả đồ của Ngọc Nữ phái chúng ta mà ngươi cũng dám trộm, không biết sợ chết à?" "Mau đứng lại, nếu không chúng ta sẽ không khách khí đâu." Ngọc Nữ phái? Vũ Trần sửng sốt một chút. Đúng là không phải oan gia không gặp gỡ mà, hắn vậy mà đụng trúng đám nữ tu sĩ của Ngọc Nữ phái rồi. Chỉ thấy thân hình của tên thần trộm này cực nhanh, lướt vút qua bên người Vũ Trần. Gã còn lên tiếng nói với hắn: "Đại ca, mấy thứ này đưa cho huynh. Huynh mau chạy đi, ta dẫn mấy tiểu nha đầu này đi giúp huynh." Gã nói xong, liền mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ lướt nhanh đi với tốc độ nhanh hơn. Lần này nguy rồi. Ba nữ tu sĩ của Ngọc Nữ phái vừa nghe thấy lời này, không chút do dự chia làm ba phương vị vây quanh người Vũ Trần. "Tên này là đồng loã của tên trộm đồ kia." "Đừng để cho hắn chạy." Ba cô gái nhanh chóng thúc động linh khí, sát khí bốc tận trời, thứ mà các nàng đang dùng chính là Thông Thiên Tru Ma trận. Vừa đến đã ra đại chiêu sao? Vũ Trần cảm thấy hơi đau đầu. Trên đời này có một số việc rất là kỳ diệu, chuyện càng không muốn gặp thì lại càng dễ gặp phải. Có điều, giờ phút này, Vũ Trần đã hiểu "dụng tâm lương khổ" của tên thần trộm kia rồi. Tên kia đến để báo thù đây mà. Gã ta dẫn mấy cô nương của Ngọc Nữ phái đến đây là để đối phó với mình. Ba nữ tu sĩ này Vũ Trần cũng biết. Ngự tỷ đang đứng trước mặt hắn đây là Quân Lăng tiên tử, tính tình lãnh đạm, mưu trí vô song, am hiểu kỳ môn độn giáp, là một nhân vật khó chơi. Đứng ở phía sau hắn, hơi chếch về bên trái là Mẫu Đơn tiên tử, tính cách ôn hòa, nhưng trời sinh có thể điều khiển thực vật. Nghe nói có một lần, nàng vừa khóc nói xin lỗi, vừ thầm thúc đẩy dây độc treo cổ hơn hai mươi tên gian tặc muốn đùa giỡn mình. Còn cô gái nhỏ đứng bên phải, phía sau hắn là Quỳnh Tiêu tiên tử, tính cách điêu ngoa bá đạo, trời sinh đã có thần lực. Tương truyền, lúc nàng 5 tuổi liền từng vào một động phủ khá lớn của yêu ma bên cạnh một ngọn núi nào đó, giết ba con yêu sói. Trong ba cô gái này, Quỳnh Tiêu tiên tử nhỏ tuổi nhất nhưng lại có thực lực mạnh nhất. Tuy ba cô gái này đáng sợ nhưng Vũ Trần cảm thấy mình vẫn có thể ứng phó. Người chân chính đáng sợ còn chưa hiện thân. Thừa dịp người kia chưa xuất hiện, mình phải tranh thủ thời gian chuồn khỏi đây. Nhưng Quân Lăng tiên tử một tay cầm chặt chuôi kiếm, quanh thân tản ra linh khí màu đỏ nhàn nhạt, từ từ bao trùm thân thể, đồng thời tản mát ra kiếm khí bén nhọn, trải rộng khắp đường phố. Đây là kiếm khí quân lăng trong truyền thuyết. Một mình nàng ta đã ngăn chặn toàn bộ đường đi. Người bình thường nếu dám xông vào, đương nhiên sẽ bị kiếm khí đáng sợ này cắt thành mấy mảnh. Quân Lăng tiên tử là một cô gái mỹ lệ có vóc người cao gầy, chân dài vai rộng, trên người mặc áo lụa mỏng màu xanh đen, vẻ mặt giống như hàn băng. “Giao tiền đã trộm của chúng ta ra đây, nếu không ta chém chết ngươi.” Đây cũng không phải chuyện đùa, các nàng thực sự sẽ giết người trên đường phố. Hơn nữa, bọn họ giết người, quan phủ cũng lười quản, càng không dám quản. Khác xa với phong thái làm việc điệu thấp của phái Tiêu Dao, người trong giới Tu Chân đều biết phụ nữ trong phái Ngọc Nữ có pháp lực cao cường, ra tay tàn độc. Chọc giận các nàng, có khi đến cả người của quan phủ các nàng cũng dám giết. Vũ Trần kéo mũ rộng vành xuống một chút: “Tiền của các người cũng không phải ta trộm. Là tên trộm kia vu oan hãm hại ta.” Lông mày tinh tế của Quỳnh Tiêu tiên tử hơi nhíu lại, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng vì kích động. Nàng ta tiến lên một bước: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều mù sao? Quần áo các người mặc trên người đều giống nhau.” Lần này thật sự không giải thích rõ được. Tên thần trộm kia quả nhiên chuẩn bị đầy đủ để vu oan hãm hại, gã cố ý thay một bộ quần áo gần giống với quần áo của Vũ Trần. Nhìn giống như đồng bọn. “Ha ha” đối mặt với sự chất vấn của thiếu nữ, Vũ Trần nở nụ cười lúng túng. Dù thông minh như hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào. Hắn nhớ kỹ trước kia sư phụ từng nói: “Chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này là đi giải thích với phụ nữ.” Vũ Trần cũng không muốn chơi liều, hắn lập tức giật dây cương, phóng ngựa chạy đi. “Muốn chạy?” Quân Lăng tiên tử bay lên không trung, thân thể lộn nhào, tay rút trường kiếm, vạch ra giữa không trung một đường kiếm Long Ngâm. Kiếm vụt qua như rồng bay lên trời, quân lâm thiên hạ, kiếm khí đang sợ như có tầng tầng thủy triều không ngừng vọt tới. Quân Lăng tiên tử thật sự hung ác. Nếu đổi thành tu sĩ bình thường, có lẽ đã bị kiếm khí dày đặc của nàng ta phân thây từ lâu rồi. Nhưng Vũ Trần lại vô cùng bình tĩnh, thúc ngựa tiếp tục đi về phía trước, phần lớn kiếm khí khi tới gần thân thể hắn, hắn chỉ cần nghiêng đầu một chút là tránh được. Có một số kiếm khí thực sự không thể tránh được, hắn vung kiếm đang cầm trong tay lên là chúng nhẹ nhàng tan mất. Kiếm khí như mưa không thể làm Vũ Trần bị thương một chút nào. Những dân chúng vây xem lại gặp tai bay vạ gió, họ nhao nhao chạy trốn khi bị kiếm khí nổ. Trên đường phố tràn đầy tiếng nổ, kiếm khí liên tục bắn vào những căn nhà, phiến đá thanh hoa ven đường, lập tức từng tiếng nổ lại truyền ra. Mấy chuồng bò bên cạnh không chịu nổi sự va chạm của kiếm khí, bị sụp chỉ trong nháy mắt.