Sau ba ngày nghỉ. Đối với cô thì đây là lần đầu tiên cô đến trường. Khung cảnh nơi đây dù quen thuộc với cô như thế nào thì cô cũng không thể nhớ ra được.
Trịnh Mặc dẫn cô đi vào sân trường, vòng qua các khu hành lang rộng rồi đứng trước cửa lớp học. Hai người, một nam một nữ thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Trịnh Mặc vận một áo sơ mi trắng tinh khiết. Mái tóc màu nâu hạt dẻ kết hợp với khuôn mặt tây nhìn rất men lại có một chút dịu dàng. Đi một bên là Lập Hạ. Cô lùn hơn anh một cái đầu. Khuôn mặt lại không có điên gì nổi bật. Đường nét thì không sắc sảo như Trịnh Mặc nhưng nhìn tổng quan lại có một nét dễ thương đến kì lạ.
Cô rụt rè không dám vào. Cô mới tỉnh dậy sao giấc mơ dài như thế này. Lập Hạ thật sự không muốn tiếp xúc với người lạ. Chỉ có thể bấu chặt tay áo của Trịnh Mặc. Không cho hắn rời khỏi mình nữa bước.
Trịnh Mặc quay lại nhìn cô. Dôi môi kéo lên một nụ cười nhẹ mà hắn không hề biết rồi nói.
"Em vào đi!"
Lập Hạ bây giờ mới ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt khó hiểu hỏi.
"Anh không vào sao?"
"Tôi hết học rồi!"
Cô nghe xong. Bỗng dưng cúi đầu xuống trầm tư. Cô không nhớ rõ nhưng cô có cảm giác hắn đã từng học với cô. Nếu như vậy. Thì bây giờ hắn cũng phải vào với cô!!
Trịnh Mặc đưa tay lên xoa xoa đầu cô. Cười khẽ nói.
"Tôi là luật sư, tôi hai mươi ba tuổi. Hơn em đến ba tuổi đấy nhé!"
Lập Hạ chỉ gật đầu. Rồi nhìn giảng đường đại học kia cô lại không muốn vào. Đúng thật là cô muốn tìm lại trí nhớ. Nhưng đi đến đâu cũng xa lạ. Đi đến đâu cô cũng không nhớ mình là ai..nếu như vậy cô thật sự mệt mỏi. Không muốn vào. Đôi mắt mở to long lanh nhìn về Trịnh Mặc.
"Tôi không muốn đi học nữa, anh dẫn tôi đi làm cùng với anh đi"
Trịnh Mặc cả người khựng lại. Nhìn cô trầm tư một hồi lâu rồi bật cười.
"Đồ ngốc, lát nữa tôi sẽ đến đón em"
Mi tâm Lập Hạ nhíu lại nhìn hắn. Bĩu môi không nói gì. Khống chế lại ánh mắt của mọi người rồi quay người lại.
"Lát nữa nhớ đến nhé!"
Trịnh Mặc vẫn một nụ cười dịu dàng trên môi. Luyến tiếc nhìn cánh tay bỗng chốc rời xa mình. Anh quay lười lại. Thu hồi lại khuôn mặt dịu dàng ban nãy mà thay vào đó là đôi mắt lạnh băng nhìn rất cả mọi thứ ở đây. Cất bước đi về phía trước.
Nhan Lập Hạ bước vào giảng đường. Ngơ ngác nhìn mọi thứ. Đôi chân vẫn bước đi chậm chạp nằng nề. Dôi tay cô bấu chặt quyển sách đang nằm trước ngực. Đột nhiên một cánh tay vỗ vào tay cô.
"Hey, Lập Hạ, cậu vẫn khỏe chứ"
Giọng nói ngọt ngào vang lên. Cô quay sang nhìn.
Lâm Thanh Thanh mặc một bộ váy hồng nhạt làm nổi bật lên làn da trắng nõn. Đôi mắt to tròn long lanh vẫn chăm chua nhìn cô. Chiếc mũi thẳng và cao làm tôn lên vẻ đẹp cao quý.
Lập Hạ hít một hơi thật sâu. Trong tâm run rẩy nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhìn về Lâm Thanh Thanh.
"Cậu...là?"
Khuôn mặt Lâm Thanh Tung cứng ngắt một chút rồi quay lại dáng vẻ cười ngọt ngào. Quan tâm cầm lấy cánh tay của Nhan Lập Hạ nói:
"Không ngờ cậu bị mất trí nhớ là thật!"
Nhan Lập Hạ không quen với sự thân thiết này cho lắm. Cười cho có lễ rồi đưa tay trái nhẹ rút ra. Khuôn mặt méo mó nhìn rất đáng yêu. Không biết cô có nhìn lầm hay không nhưng cô thấy trong mắt Lâm Thanh Thanh lóe ra tia khinh miệt.
Lắc đầu để quên đi suy nghĩ ban nãy. Rõ ràng là Lâm Thanh Thanh quan tâm đến cô. Mà cô lại nghĩ cô ta ghét mình. Mất địnhà do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lâm Thanh Than thấy cô lắc đầu như một đứa ngốc. Vội kéo tay cô đi vào.
"Đi thôi, mình dẫn cậu đi xem. Nhất định sẽ nhớ được điều gì đó"
Nhan Lập Hạ không phải là người có tính đa nghi nhưng hành động của Lâm Thanh Thanh làm cô cảm thấy bất an. Cử chỉ hành động của cô ta tỏ ra rất thân thiết. Nhưng nếu như thân thiết vậy tại sao không hỏi thăm cô đã sống như thế nào mà lại chỉ dẫn cô đi làm quen với mọi thứ. Giống như...cô ta đã biết tất cả mọi thứ về cô vậy...
Mặc dù đó chỉ là suy nghĩ nhưng Nhan Lập Hạ không biểu hiện ra ngoài. Chỉ nhẹ nhàng từ chối.
"Hay là bữa khác đi, gần vào học rồi.."
Lâm Thanh Thanh cũng không ép buộc cô. Chỉ kéo cô vào bàn của mình. Tránh đi ánh mắt của mọi người xung quanh.
"Vào đây đi, thầy giáo sắp vào rồi..."
Cô gật đầu rồi ngồi yên vị đúng chỗ của mình.
Hai người cũng không nói gì. Trầm lặng vào khoảng riêng. Những sinh viên bây giờ cũng cầm sách vở nhanh chóng đi vào lực chọn chỗ thích hợp cho mình. Họ nhận ra Nhan Lập Hạ. Nhưng không có ai dám đến gần để chào hỏi. Chắc hẳn một phần là ngại Lâm Thanh Thanh. Và một phần mọi người cũng nghe tin là cô mất trí nhớ nên không giám tùy tiện.
"Cả lớp đứng dậy.." tiếng của một thanh niên ồm ồm kêu to. Chắc hẳn đây là lớp trưởng. Cô cũng không để ý cho lắm. Chỉ bâng quơ nhìn người đứng ngoài cửa, hình như....
Đầu óc Nhan Lập Hạ bỗng cảm thấy choáng váng. Nheo mắt lại nhìn rõ người ở ngoài kia. Những hình ảnh mơ hồ dần hiện ra...
Một người đàn ông mái tóc màu hạt dẻ mang bộ đồ màu đen. Dáng người cao to lại to4 vẻ lười nhác. Trên tay cầm chiếc cặp. Đôi mắt lạnh lùng đi vào dưới mọi ánh kinh ngạc nhìn của mọi người. Hắn nhẹ đặt chiếc cặp lên bàn rồi nhìn lướt qua một vòng. Giọng nói ồm ồm vang lên.
"Chào, tôi sẽ là giáo viên mới của bộ môn tiếng anh tên là Đinh..."
"Này em kia" một giọng nói khác cắt ngang làm cô trở về hiện thực.
Tất cả mọi người đều đã ngồi xuống cũng nhìn cô bàn tán. Nhan Lập Hạ quay lại thấy một thầy giác trạc tuổi trung niên đang dùng ánh mắt giết cô. Nuốt một ngụm nước bọt vội cúi đầu xin lỗi rồi ngồi nhanh xuống.
Lân Thanh Thanh nhẹ nhàng nắm tay cô. Giọng nói đầy sự quan tâm ngọt ngào. Ngọt đến thấu tim gan.
"Cậu có chuyện gì sao?"
Nhan Lập Hạ không giám nhìn vào ánh mắt quan tâm của cô ấy. Chỉ cười cho qua chuyện rồi nói.
"Không có gì..."
Lâm Thanh Thanh không nói gì thêm chỉ lặng lẽ lấy sách vở. Nhanh Lập Hạ nghiêng đầu qua mộ bên. Nhay nhay huyệt thái dương. Cô nhớ rõ là từng có một giáo viên bộ môn dạy tiếng anh tên là Đinh... Đinh gì ấy nhỉ?
Người thầy giáo này thật ra có quan hệ gì với cô, mà tại sao cô lại nhớ đến hắn.....