Phật Tứ Diện

Chương 93: C93: Mười phút




Editor: Gấu Gầy

Hết giờ học, Du Thư Lãng lại vào phòng thí nghiệm, phần đầu thường xuyên mất tập trung, phần sau liên tục mắc lỗi, một dữ liệu cơ bản đã phải đo lường ba lần mới đưa ra được kết quả chính xác.

Sau khi Điền Tiểu Điềm nhìn qua, Du Thư Lãng đặt xuống lọ thuốc thử mà anh đang cầm.

"Hơi không thoải mái, hôm nay tôi đi trước một bước, vất vả cho mọi người rồi."

Dự án bước vào giai đoạn nước rút, gần đây thường xuyên phải tăng ca, Du Thư Lãng thuê một người giữ trẻ ngắn hạn để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày và đưa đón Thiêm Thiêm.

Anh luôn đến sớm về muộn, đảm nhận nhiều công việc nặng nhọc, hôm nay bất thường về sớm, mọi người đều có chút lo lắng.

"Tôi không sao." Sau khi thay đồ, Du Thư Lãng trấn an mọi người, "Về nhà ngủ một giấc là ổn."

Rời khỏi phòng thí nghiệm, đã là bảy giờ tối, trạm xe buýt cách đó hơi xa, cần đi bộ mười phút.

Do nằm ở ngoại ô thành phố, không có nhiều người chờ xe, Du Thư Lãng tựa vào biển hiệu trạm xe hút thuốc, suy nghĩ tan biến theo làn khói thuốc giữa các ngón tay, khi tỉnh táo trở lại đã lỡ mất một chuyến.

Chuyến xe tiếp theo phải chờ mười lăm phút, có thể là hai mươi phút.

Lấy điện thoại ra, Du Thư Lãng nhìn giờ, cất điện thoại, anh nhắc nhở bản thân không nên nhìn đồng hồ nữa.

Du Thư Lãng ngồi lỡ trạm, khi phát hiện ra đã tám giờ không phút.

Cửa xe mở, anh ngồi yên không di chuyển, không đi xuống.

Bên ngoài xe, bóng đêm đậm đặc, bóng hình anh mơ hồ phản chiếu trên cửa sổ xe, không biểu cảm, không thể nhìn ra vui buồn, bình thản đến mức gần như tê liệt.

Bất chợt có một chiếc xe máy từ phía sau lao tới, ban đầu song hành cùng xe buýt, sau đó tăng tốc, gầm vang phóng đi.

Chiếc xe rất mới và đẹp. Tốt hơn nhiều so với chiếc của Phàn Tiêu.

Du Thư Lãng vô thức nhìn lại đồng hồ, tám giờ mười ba phút.

Bàn tay cầm điện thoại nổi gân xanh, anh cố gắng kiểm soát bản thân không nghĩ đến những dòng chữ đó, nhưng chúng lại cứng rắn sắp xếp, kết hợp trong đầu, tạo thành một câu thẳng thừng dễ hiểu.

"Tám giờ rưỡi tối, Lệ Đô, Bạch Tam Giây chuẩn bị muốn chơi chết Phàn Tiêu, chủ nhiệm Du, nếu muốn giải tỏa hận thù thì đến xem náo nhiệt, đến nơi hãy gọi cho tôi."

Tin nhắn là do Tiết Bảo Thiêm gửi vào buổi chiều, Du Thư Lãng chỉ đọc một lần rồi xóa đi, điều khó chịu là... anh nhớ kỹ.


Lúc tám giờ mười lăm phút, xe buýt lại trượt vào bến, cửa mở ra, hành khách xuống xe như cá gặp nước, nửa phút sau, tiếng van khí vang lên, hai cánh cửa từ từ trượt về phía nhau.

"Chờ một chút, tôi muốn xuống xe!"

Du Thư Lãng đột nhiên đứng dậy từ ghế ngồi, chạy vài bước đến cửa, đưa tay vào khe hở, ngăn cản cửa sắp đóng lại.

Tài xế la lên một tiếng, tức giận bấm nút mở cửa, tay Du Thư Lãng bị kẹp một chút, nhưng anh không có thời gian để ý đến cơn đau, vội vàng lao xuống xe buýt, lấy điện thoại gọi cho Phàn Tiêu.

Tắt máy.

Gọi lại, vẫn tắt máy!

Du Thư Lãng liên tục gọi, mỗi lần nghe thấy đều là giọng nữ ngọt ngào nhưng máy móc.

Vẻ mặt anh dần trở nên sốt ruột, lại một lần cuộc gọi không thành công, anh vươn tay ra bắt taxi, may mắn là ở khu vực sầm uất, không khó để bắt được xe.

Lên xe và báo tên "Lệ Đô", Du Thư Lãng lại gọi điện cho Tiết Bảo Thiêm.

Lần này có chuông, nhưng không ai nghe máy. Một bản nhạc chờ ồn ào, Du Thư Lãng nghe đi nghe lại bốn năm lần, vẫn không đợi được tiếng nói của đối phương.

Lấy tay lau mặt, Du Thư Lãng mệt mỏi nói: "Sư phụ, có thể nhanh một chút không?"

Lệ Đô nằm ở khu vực xa hoa truỵ lạc, cũng có thể nói nhờ có Lệ Đô, nên xung quanh mới xa hoa truỵ lạc.

Nơi này Du Thư Lãng rất quen thuộc, lúc làm chủ nhiệm văn phòng, sau khi tiếp khách thường xuyên dẫn họ đến đây giải trí, có món chay có món mặn, có món tao nhã có món phổ thông, tất cả đều có, tùy khách lựa chọn.

Sau khi xuống taxi, Du Thư Lãng lại gọi điện thoại cho Tiết Bảo Thiêm một lần nữa, nhưng vẫn không ai nghe máy. Cuộc gọi tự động bị cắt, những con số hiện lên màn hình nhảy vào tầm mắt, 8 giờ 47 phút.

Du Thư Lãng nhanh chóng bước vào Lệ Đô, gặp quản lý ca hỏi thẳng: "Bạch Tam Thiếu ở phòng nào?"

Quản lý giật mình, tròng mắt lung lay: "Xin hỏi tiên sinh họ gì?"

Quản lý ca không quen mặt, Du Thư Lãng giấu đi vẻ gấp gáp trên khuôn mặt, suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời: "Họ Phàn."

"Phàn tiên sinh vui lòng chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra phòng."

Nói là kiểm tra, nhưng thực chất là quản lý đã gọi một cuộc điện thoại, có lẽ đã nhận được sự đồng ý, sau khi cúp máy, quản lý ca tươi cười dẫn Du Thư Lãng đến một căn phòng riêng ở góc tối.


"Phàn tiên sinh, Tam thiếu đang đợi anh bên trong."

Du Thư Lãng quay đầu nhìn thoáng qua hành lang sâu thẳm, rồi gật đầu, đẩy cửa phòng riêng xa hoa ra.

"Chúng ta hãy nhiệt liệt chào đón Phàn..."

Bạch Vũ Bằng vô cùng khoa trương, đang vỗ tay thì dừng lại giữa không trung, mắt tròn xoe nhìn Du Thư Lãng đẩy cửa bước vào.

"Sao lại là anh?" Gã liếc nhìn sau lưng Du Thư Lãng, "Phàn Tiêu đâu?"

Phàn Tiêu không có ở đây? Trái tim treo cao của Du Thư Lãng hạ xuống một nửa, ánh mắt đảo qua, đã nắm được phần lớn tình huống trong phòng.

Trong phòng tổng cộng có bốn người đàn ông, ngoại trừ Bạch Vũ Bằng, những người khác anh không quen biết, Tiết Bảo Thiêm cũng không có mặt.

Phòng vuông vức, rõ ràng từng góc cạnh, không thể giấu người, Phàn Tiêu quả thực không có ở đây.

Nửa trái tim còn lại lúc này mới trở về vị trí.

"Tôi và bạn bè đến chơi, nghe nói Tam thiếu cũng ở chỗ này, qua đây chào hỏi một tiếng." Du Thư Lãng giống như đang chào hỏi bạn bè quen thuộc, "Lâu ngày không gặp, Tam thiếu vẫn phong độ như xưa."

Anh làm bộ nhìn vào điện thoại: "Bạn tôi đang tìm tôi, vậy tôi không làm phiền Tam thiếu nữa, mọi người vui vẻ."

Nói xong, Du Thư Lãng quay người không nhanh không chậm đi về phía cửa.

"Du ca." Tiếng gọi lạnh lùng từ phía sau vang lên, "Gặp mặt mà không uống ly rượu sao?"

Dây thần kinh căng thẳng trong nháy mắt, Du Thư Lãng toàn thân cảnh giác.

Bước chân của Bạch Vũ Bằng như mèo vờn chuột, đi một bước lảo đảo ba bước đến trước mặt Du Thư Lãng: "Tôi đặc biệt bày trò, mời bạn bè, rủ Phàn Tiêu đến chơi, thế mà, cậu ta lại không nể mặt."

"Tam gia hôm nay mời Phàn Tiêu?" Du Thư Lãng lộ vẻ không vui, "Anh biết tôi và cậu ta có một số hiềm khích, nếu cậu ta đến thì tôi xin đi trước."

Giơ tay, Du Thư Lãng định kéo cửa phòng riêng, cánh cửa rung lên nhưng không mở ra được, hóa ra đã tự động khóa lại.

Trong lòng chợt lạnh, Du Thư Lãng nhíu mày lạnh lùng: "Tam gia ý này là sao?"


"Không có ý gì cả." Bạch Vũ Bằng đưa lên một ly rượu, "Mối hiềm khích giữa anh và Phàn Tiêu tôi biết rõ nhất, Phàn Tiêu bây giờ vẫn chưa đến, không bằng anh gọi điện thoại thúc giục một chút? Cậu ta đến, anh cũng ở đây, Tam gia sẽ sắp xếp một trận Long Môn để hai người nói chuyện phân giải?"

Du Thư Lãng nhớ lại Bạch Vũ Bằng bị Phàn Tiêu đánh thành đầu heo, lúc này nhìn gã ra vẻ, liền cảm thấy buồn cười.

Du Thư Lãng đẩy ly rượu: "Xin lỗi Tam thiếu, gần đây tôi không khỏe, không thể uống rượu. Còn về Phàn Tiêu, tôi cũng không thể thuyết phục được, chúng tôi đã lâu không liên lạc."

"Thật sao?" Bạch Vũ Bằng mỉm cười lộ vẻ hung ác: "Phàn Tiêu hôm nay đã làm rùa rụt đầu, vậy tôi mời Du ca cũng được."

Mối thù giữa Phàn Tiêu và Bạch Vũ Bằng, nếu truy xét nguyên nhân từ đầu, là do Du Thư Lãng mà ra, và trận đòn mà Bạch Vũ Bằng nhận, ban đầu cũng là ý tưởng của Du Thư Lãng, Phàn Tiêu chỉ là kẻ đánh thuê hai mặt mà thôi.

Bạch Vũ Bằng ghi thù với Du Thư Lãng, do đó quét sạch sự bất mãn vì Phàn Tiêu không đến: "Du ca cứ đứng ở cửa làm gì? Ngồi xuống đây một chút, chúng ta cùng tâm sự."

Du Thư Lãng kiên nhẫn đối phó với Bạch Vũ Bằng: "Ngày khác tôi mời Tam gia, hôm nay thực sự đã hẹn với bạn bè."

"Căn phòng của tôi không phải ai muốn đến là đến, muốn đi là đi." Bạch Vũ Bằng đối với người mà gã coi thường, trước giờ luôn bá đạo, "Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay đi."

Không thể ra khỏi cửa, không thể rời đi, tình thế áp đảo từ một phía, khiến Du Thư Lãng hoàn toàn ở thế yếu.

Anh nhanh chóng phân tích tình hình, cách chơi vòng vo không phù hợp với Bạch Vũ Bằng, kẻ tiểu nhân có chỉ số thông minh thấp, xem ra chỉ có thể mạo hiểm một phen.

Buông tay khỏi tay nắm cửa, Du Thư Lãng lấy ra điếu thuốc, cắn vào miệng.

"Bạch tam gia hôm nay tổ chức cuộc vui này mời Phàn Tiêu là vì cái gì?" Du Thư Lãng châm thuốc, đi đến quầy bar trong phòng riêng, mở ngăn kéo chứa đồ lặt vặt ra, tìm được gạt tàn trong một đống giấy ăn, dụng cụ mở nắp chai. Anh chọn một cái gạt tàn bằng kính lớn nhất và nặng nhất, cầm trên tay, gạt tàn thuốc vào đó.

Du Thư Lãng dựa vào quầy bar, một chân đứng một chân cong thoải mái, khói thuốc từ miệng chậm rãi phun ra, thờ ơ nói: "Tam thiếu, chúng ta không vòng vo nữa, mục đích của anh ai cũng biết, Phàn Tiêu đã sa cơ, anh muốn đạp thêm một cước."

Bạch Vũ Bằng không ngờ Du Thư Lãng lại đột nhiên thay đổi giọng điệu, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình như vậy. Ánh mắt của gã trở nên u ám, dựa vào việc mình đang ở trên sân nhà, không hề kiêng dè: "Lời của Du ca nói đúng, chẳng lẽ tôi không nên đạp một cước sao?"

Du Thư Lãng một tay kẹp thuốc, một tay cầm gạt tàn thuốc, đi qua đi lại vài bước trong phòng riêng, giống như một giáo sư trên bục giảng, lười biếng mở miệng: "Các phương pháp trừng trị người khác cũng chỉ có vậy thôi, rượu, thuốc, độc, tôi đến Lệ Đô nhiều lần, chưa bao giờ vào phòng riêng này, nơi này không thể tự tiện vào được, phải có người xác nhận mới được, một nơi riêng tư như vậy, nếu chỉ chơi rượu và thuốc, có vẻ như không hợp lý, vậy nên Tam thiếu có phải muốn cho Phàn Tiêu thử đồ đắt tiền không? Hay là trộn lẫn cả hai?"

Không chỉ Bạch Vũ Bằng, mà những người khác trong phòng cũng thay đổi sắc mặt, đây cũng là chuyện có thể đem ra nói thẳng sao?!

Bạch Vũ Bằng nhìn về phía Du Thư Lãng, người đàn ông lúc này thả lỏng, ánh mắt thờ ơ gần như khinh miệt, độ cong của khóe miệng tăng thêm sự châm biếm, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ, cảm giác cực kỳ áp bách.

Gã đã thấy quá nhiều người ở thế yếu sợ hãi bất lực, hoặc là tức giận phát điên, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người bị kiểm soát lại trưng ra thái độ của người kiểm soát.

Trong lòng Bạch Vũ Bằng bùng lên một mồi lửa, hàm dưới của gã khoa trương vặn vẹo vài cái, bỗng nhiên mỉm cười nham hiểm: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, Du ca đâu phải đến để chào hỏi tôi? Rõ ràng là nghe được tin tức gì đó, vội vàng đến cứu người trong lòng. Vậy nên Du ca dùng danh nghĩa của Phàn Tiêu để vào đây, có phải là muốn thay hắn trả nợ không?"

"Không hẳn là trả nợ. Những việc Bạch tam gia làm còn không đáng để chịu một trận đau xương nhức thịt sao?" Du Thư Lãng bình tĩnh nói, "Nhưng nếu Tam gia quyết tâm trả thù, tôi có thể thay Phàn Tiêu chịu đựng."

Bạch Vũ Bằng như tìm được chuyện gì đó vô cùng thú vị, cười một cách ngả ngớn: "Phàn Tiêu làm nhục anh như vậy, anh vẫn thay hắn chịu đựng, có phải là bị hắn thông cho sướng quá, nên mới thấy tình cảm còn quý hơn vàng đúng không? Tôi mẹ kiếp không đụng đến đàn ông, nếu không cũng muốn tìm một người rẻ tiền như anh."

Những lời cực kỳ sỉ nhục lại đổi lấy nụ cười nhẹ nhàng của Du Thư Lãng: "Ồ, vậy thì thật là đáng tiếc cho Tam thiếu."

Người đàn ông cầm điếu thuốc nghiêng mắt nhìn qua: "Tam thiếu, bây giờ tôi đang ở dưới mái nhà của người khác, anh có bất kỳ thủ đoạn nào cứ lấy ra sử dụng, nhưng nếu hôm nay anh không giế t chết được tôi, tôi sẽ liều chết đấu với anh suốt đời, cho đến khi đòi lại gấp mười lần, trăm lần." Tàn thuốc văng vào đồ vật bằng thủy tinh trên tay, Du Thư Lãng dường như nghĩ ra điều gì, "À đúng rồi, tôi sẽ luôn theo dõi anh, có thể không chỉ một mình tôi, mà còn có Phàn Tiêu, đến lúc đó Tam thiếu sẽ biết mối quan hệ của chúng tôi rốt cuộc như thế nào."


Anh cười nửa miệng khi nói những lời này, giống như một trò đùa bình thường, nhưng đủ khiến Bạch Vũ Bằng sững sờ một lúc, khi tỉnh táo lại nhìn thấy ánh mắt của Du Thư Lãng đang lần lượt quan sát ba người khác ngồi trên ghế sofa, nhàn nhạt nói, "Tất nhiên, cũng bao gồm mọi người tham gia."

Không có ánh mắt giận dữ, cũng không có sự kích động, giọng nói lạnh lẽo nhẹ nhàng, nhưng mang theo áp lực khiến người ta không dám thở mạnh.

Bạch Vũ Bằng cảm thấy lạnh sống lưng, vô cớ cảm nhận được sự sợ hãi khi có một đôi mắt đầy ác ý luôn rình rập mình trong bóng tối, như một con thú dữ đang chờ đợi thời cơ, một khi đã tìm đúng thời điểm, sẽ lộ ra nanh vuốt cắn đứt cổ mình.

Nếu chỉ là một trò chơi khăm trong bóng tối còn đỡ, nhưng nếu đặt ra ánh sáng, Bạch Vũ Bằng làm sao có can đảm? Huống chi là giết người như lời Du Thư Lãng!

Gã đe dọa Du Thư Lãng, mục đích là để anh sợ hãi cầu xin tha thứ, lộ ra bộ mặt xấu xí, ai ngờ, lại bị anh đảo ngược tình thế!

Bây giờ thân bị treo lơ lửng, Bạch Vũ Bằng tức giận điên cuồng đi một vòng trong phòng riêng, mắt đỏ ngầu: "Họ Du, anh uy hiếp tôi à? Anh nghĩ rằng hôm nay tôi thật sự không dám động vào anh?!"

Du Thư Lãng quen cách nhìn thời cơ, khi cảnh cáo đã có tác dụng thì dừng lại. Ánh mắt dần mất đi sự nghiêm nghị, lộ ra vẻ ôn hòa: "Tam thiếu sao lại không dám chứ? Chẳng qua không muốn dùng những thủ đoạn như vậy làm bẩn tay mình mà thôi."

Anh đưa điếu thuốc: "Bạn bè vẫn đang chờ tôi, Tam thiếu, tôi nên trở về rồi."

Bạch Vũ Bằng mặt mày như đáy nồi, biểu cảm khó đoán, cuối cùng nghiến răng nói ra một câu: "Du ca đã đến rồi, rời đi nhẹ nhàng như thế cũng không thích hợp, người khác sẽ cho rằng tôi không mến khách. Lần trước không phải anh đã bảo Phàn Tiêu đánh tôi mười phút sao?" Gã lật mí mắt, "Hôm nay, Du ca cũng cho tôi thể hiện một chút, trả lại mười phút, thế nào?"

Du Thư Lãng ngón tay móc gạt tàn, hỏi: "Một người hay bốn người?"

Bạch Vũ Bằng bắt đầu vận động cổ tay: "Bốn người mang tiếng bắt nạt anh, chỉ có tôi và anh ấy."

Gã chỉ về phía một người đàn ông cao lớn nhất trong buổi tiệc.

Du Thư Lãng theo hướng chỉ liếc mắt nhìn qua rồi gật đầu: "Được."

Hai người từ từ tiến lại gần, Bạch Vũ Bằng bẻ ngón tay kêu cốp cốp, nụ cười trên mặt không mang ý tốt, có lẽ người đàn ông cao lớn đằng sau đã cho một người mảnh mai yếu đuối như gã thêm dũng khí, gã dẫn đầu tiến lên kéo cổ áo Du Thư Lãng.

Vừa giơ tay lên, góc áo còn chưa đụng tới, đã bị Du Thư Lãng một tay nắm lấy, dùng sức xoay một cái, vặn ngược ra sau!

"Á! Đau quá! Họ Du, anh làm gì thế? Không phải để tôi đánh anh mười phút sao? Anh nói mà không giữ lời!"

Du Thư Lãng nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn nhanh chóng tiến lại gần, lớn tiếng nói: "Lần trước tôi đánh anh, chưa bao giờ nói không cho anh phản kháng."

Nói xong, anh vung cái gạt tàn thuỷ tinh luôn treo ở đầu ngón tay hung hăng đập xuống người đàn ông cao lớn!

Đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa, Du Thư Lãng vất vả đẩy cửa taxi, lảo đảo bước xuống. Chưa đi được mấy bước, đã nghe có tiếng người gọi mình trong cơn mưa ướt át.

"Thư Lãng! Anh làm sao vậy?!"

Quay đầu lại, lau nước mưa trên mặt, anh nhìn thấy Phàn Tiêu...

—-------