Phật Tứ Diện

Chương 90: C90: Loại người trong sáng




Editor: Gấu Gầy

Chiếc xe thể thao tính năng ưu việt chạy băng băng trên đường, Du Thư Lãng ngồi ở ghế phụ bắt đầu cuộc gọi video.

Hoàng Khải Dân đã già, gần đây không còn nhiều năng lượng, hiếm khi xuất hiện trong phòng thí nghiệm, công việc liên lạc đều thông qua điện thoại, ông rất tùy hứng, muốn gọi là gọi, không quan tâm đ ến thời gian, cũng may ông rất thực tế, không bao giờ nói dông nói dài.

Chỉ vài phút sau, cuộc họp qua điện thoại kết thúc, Điền Tiểu Điềm cầm bát mì cười tươi qua màn hình: "Du ca, quay camera sang trái một chút, tôi muốn xem ai đang lái xe? Nếu không đẹp trai, không xứng với Du ca của chúng ta, tôi sẽ làm ầm ĩ đấy."

Nghe vậy, những người khác trong phòng họp cũng dán mắt vào màn hình, trở thành búp bê đầu to, ngay cả Hoàng Khải Dân cũng cầm cốc trà ngồi trở lại, đeo kính lão lên sống mũi.

Dù ở góc chết, Du Thư Lãng trong màn hình vẫn rất đẹp trai, anh dập tắt ngọn lửa tám chuyện của mọi người một cách lạnh lùng: "Tiểu Điền, ăn mì xong nhớ lau miệng, còn nữa, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ."

Rời cuộc họp, Du Thư Lãng cất điện thoại, nói với người bên cạnh: "Xin lỗi, đồng nghiệp chỉ đùa vui thôi."

"Không sao." Một khuôn mặt trẻ trung lạnh lùng quay lại, "Nếu trưởng phòng Du có thể quay camera về phía tôi, tôi sẽ rất vui."

"Tôi đã rời khỏi Hằng Thông rồi, Tiểu Tần tổng đừng gọi tôi là trưởng phòng Du nữa." Du Thư Lãng nói chuyện nhẹ nhàng, tiếp tục với những chủ đề không quan trọng.

Tần Chi Dương biết điều, ngay lập tức đã thay đổi cách xưng hô: "Vậy thì Thư Lãng cũng đừng gọi tôi là Tiểu Tần tổng nữa, có thể gọi tôi là Chi Dương."

Du Thư Lãng nhìn ra ngoài cửa sổ, sửa lại: "Gọi là Du ca đi, Tiểu Tần."

Nói xong thật lâu, Tần Chi Dương luôn nhìn thẳng về phía trước mới nhẹ nhàng đáp một tiếng "Được".

Đến nhà hàng, xe dừng lại ở chỗ đậu xe. Tần Chi Dương nhận một cuộc điện thoại, trong lúc đó ra hiệu cho Du Thư Lãng giúp mình mở cốp xe.


Nhấn nút, cốp xe từ từ mở ra, một vùng sắc đỏ bùng lên. Những bông hồng đỏ rực chất đầy trong cốp, được trang trí bằng đèn màu, đẹp mắt lạ thường.

"Chúc mừng sinh nhật!" Tần Chi Dương tiến lại gần, "Hẹn anh ba ngày, thật đúng là sợ hôm nay không mời được anh đó."

Du Thư Lãng hiếm khi cảm thấy bất lực, nhưng hôm nay thực sự được lĩnh giáo một lần. Cách theo đuổi của cậu nhóc khiến người ta không biết phải nói gì, Tần Chi Dương mặc dù có khuôn mặt lạnh lùng nhưng còn dữ dội hơn cả Lục Trăn ngày xưa.

Anh khẽ chậc một tiếng, ấn nút lần nữa, nhốt hoa hồng đầy xe vào bóng tối.

"Không thích à?"

"Hôm nay không phải sinh nhật của tôi, ngày tháng trên chứng minh nhân dân là viết bừa, hoa rất đẹp, nhưng không hợp với tôi."

Dù sao cũng mới hai mươi, mặt dù khuôn mặt lạnh lùng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự ngượng ngùng của Tần Chi Dương.

"Vậy sinh nhật anh ngày nào? Tôi sẽ tổ chức lại."

Vốn định tìm một cơ hội nói rõ với Tần Chi Dương, nhưng thấy cậu ta cứng đầu như vậy, Du Thư Lãng liền gọn gàng dứt khoát.

"Tiểu Tần tổng, à, Tiểu Tần, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng chúng ta không hợp nhau, cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhưng lòng biết ơn là một chuyện, tình cảm là một chuyện, không thể lẫn lộn. Nếu cậu cảm thấy chúng ta vẫn có thể làm bạn, thì hãy tiếp tục liên lạc như bạn bè, còn nếu cậu cảm thấy không thể, thì cắt đứt cũng được."

Thấy Tần Chi Dương sững sờ, Du Thư Lãng vỗ nhẹ vai cậu: "Chuyện này không cần vội vàng, cậu cứ từ từ suy nghĩ, không mừng sinh nhật cũng phải ăn cơm chứ, tôi đói rồi."

Vừa quay người, đã nghe thấy tiếng Tần Chi Dương vang lên phía sau: "Không cần suy nghĩ, tôi sẽ trả lời anh ngay bây giờ, không làm bạn bình thường, tôi sẽ theo đuổi anh cho đến ngày anh rung động vì tôi."

Du Thư Lãng dừng bước, nhịn xuống động tác đỡ trán, anh lấy điếu thuốc từ trong túi ra, ném vào miệng, xoay người bước trở lại.


Cho đến khi gần sát Tần Chi Dương, mới nghiêng đầu nói bên tai cậu: "Tôi không phải Plato tinh thần, những người ngây thơ như cậu tốt nhất nên tránh xa tôi một chút."

Nói xong, Du Thư Lãng rời đi, đổi hướng, đi về phía lối vào bãi đậu xe.

"Du Thư Lãng!" Tần Chi Dương đỏ như con tôm luộc, biểu cảm không chút thay đổi, "Được, tôi sẽ lên giường với anh."

Chết tiệt! Du Thư Lãng không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì, tại sao cuộc sống luôn không yên ổn như vậy.

Anh không quay đầu, chỉ vẫy tay, lười biếng nói: "Tôi không có hứng thú với cậu."

Tâm trạng của Du Thư Lãng khá tệ, anh mua một cốc cà phê, ngồi trên quảng trường trung tâm thả trôi tâm trí.

Khu vực sầm uất, người qua kẻ lại, gió cuối hè đã mang theo chút se lạnh, thỉnh thoảng cuốn theo một chiếc lá rụng, rơi trên phiến đá cứng, không thể hóa thành bùn xuân, thêm phần tiếc nuối.

Cà phê rất nhanh đã nguội, uống vào lạnh bụng, Du Thư Lãng không có thói quen lãng phí, chạm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.

Đối diện là cửa hàng nội thất sang trọng, toàn bộ mặt tiền kính được trang trí màu vàng, ánh hoàng hôn chiếu xiên, làm cho mắt người ta nhức nhối.

Vừa định lảng tránh ánh nhìn, Du Thư Lãng lại thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ cửa, bên cạnh người đó còn có một người đàn ông đi theo rất cung kính, lưng hơi cúi, mặt mày nở nụ cười, nén ra toàn là nếp nhăn.

Lông mày nhíu lại, suy tư một chút, Du Thư Lãng gọi một tiếng: "Sử tổng."

Người phụ nữ sang trọng kinh ngạc, thấy Du Thư Lãng tiến lại gần, liền khoác lên cánh tay anh: "Thật là trùng hợp, gặp được cậu ở đây." Ánh mắt đảo qua, cười hỏi: "Chỉ có mình cậu thôi sao? Người bạn khó chịu của cậu đâu?"


Du Thư Lãng cầm cốc cà phê trong tay có chút bất đắc dĩ: "Chuyện cũ lắm rồi, Sử tổng còn nhắc lại?"

"Còn người này là?" Du Thư Lãng chuyển đề tài sang người đàn ông đi cùng bên cạnh, gửi một ánh mắt thân thiện.

"À, chủ cửa hàng nội thất, họ...?"

"Tề, Tề Thiên Thịnh." Người đàn ông vội vàng đưa danh thiếp cho Du Thư Lãng.

Du Thư Lãng liếc qua danh thiếp trong tay, như có như không "ừm" một tiếng, sau đó rất tự nhiên đưa cốc cà phê trong tay mình cho người đàn ông.

"Ông chủ Tề cầm giúp tôi một chút, tôi sẽ giữ danh thiếp của anh."

Bạn bè của "Sử nương tử" tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh, lai lịch tất nhiên không nhỏ, Tề Thiên Thịnh cung kính nhận lấy cốc cà phê, hai tay bưng cốc.

Nói là giữ lại, nhưng danh thiếp chỉ được bỏ vào túi một cách tùy tiện, Du Thư Lãng lấy ví tiền của mình ra, rút ra tờ 100 tệ, sau đó cười nhận lại cốc cà phê.

"Phiền ông chủ Tề rồi." Ngay sau đó đưa tờ tiền, "Tiền boa của anh."

"Cái gì?" Tề Thiên Thịnh sửng sốt.

"Ít quá sao?" Du Thư Lãng lại lục ví tiền của mình.

"Không phải." Tề Thiên Thịnh nhìn người phụ nữ đang thích thú quan sát từ xa, cứng rắn cười nói, "Tiện tay mà thôi, tiền boa gì chứ."

"Dù anh là ông chủ, nhưng khi ở trong ngành dịch vụ, thì cũng là nhân viên phục vụ, tiền boa vẫn phải có, phải không Sử tổng?"

Người phụ nữ nhướng mày, sau đó gật đầu: "Lời này không sai."

Tề Thiên Thịnh có chút méo mặt, nhưng khi nghĩ đến đơn hàng lớn mà người phụ nữ vừa ký, gã đành phải kìm nén cơn giận trong lòng, cắn răng nhận tờ tiền từ tay Du Thư Lãng.


"Vậy thì cảm ơn..."

Gã chưa nói hết câu, đã thấy người đàn ông cầm cốc cà phê kia tách hai ngón tay ra, tờ tiền lập lòe rơi xuống đất.

Rõ ràng là sự ác ý, ai cũng có thể nhận ra. Du Thư Lãng còn đá đá vào tờ tiền, nói không chút thành ý: "Xin lỗi nhé, không giữ được."

Chiếc xe đã đi xa, người phụ nữ vẫn cười.

"Tôi không ngờ anh ta thật sự sẽ nhặt lên, vì một đơn hàng, mặt mũi cũng không cần, cậu thật sự đã khiến anh ta khó xử."

"Tôi chỉ mượn thế lực của Sử tổng thôi." Cà phê lạnh ầm ĩ trong dạ dày, Du Thư Lãng ôm lấy bụng, cảm kích nói, "Khi nào Sử tổng có thời gian, cho tôi bày tỏ lòng biết ơn một chút."

Người phụ nữ tươi cười gật đầu, sau đó hỏi: "Cậu có mâu thuẫn gì với họ Tề à?"

Ánh mắt loé lên, Du Thư Lãng trả lời: "Có thể coi là vậy."

Anh xoa bụng mình hai cái, giơ tay chỉ về phía trước: "Nhà tôi ở chung cư kia, Sử tổng dừng xe phía trước là được."

Xe từ từ dừng lại, ánh đèn xe chiếu lên sắc trời ảm đạm, tạo ra một vùng sáng trong suốt.

Người phụ nữ kéo dài giọng "Ài", cười nói: "Đó chẳng phải là quyển lịch cũ của cậu sao? Có phải đang chờ cậu không?"

Nghe vậy, Du Thư Lãng hướng về phía cổng chung cư, nhìn thấy Phàn Tiêu mặc quần áo công nhân, ngang tàng phóng khoáng, đang dựa vào chiếc xe máy cũ của mình, híp mắt cau mày, dường như đang đối đầu với ai đó.

Đứng đối diện hắn, chính là người mà Du Thư Lãng mới gặp hôm nay, Tần Chi Dương, một tên nhóc dễ dàng từ bỏ tình yêu Plato tinh thần.

Cảm giác đau bụng càng trở nên tồi tệ.

—------