Phật Tứ Diện

Chương 66: C66: Đau không phàn tiêu




Editor: Gấu Gầy

"Phàn Tiêu."

Đôi giày da bước vào ánh sáng trước, sau đó là đôi chân dài cân đối. Người đàn ông bước đi chậm rãi, ánh sáng dần trượt lên, chạm qua yết hầu cổ nổi lên, cuối cùng rơi vào đôi mắt lạnh.

"Thư Lãng." Giọng nói của Phàn Tiêu khẽ run rẩy, trái tim như bị đánh mạnh, bỗng chốc co lại, máu bị ép ra, nổi lên từng đợt đau đớn dày đặc. Trong cơn đau, lại trộn lẫn với chút hy vọng, như tia lửa trong tro tàn, luôn chứa đựng mong đợi bùng cháy.

Hắn không muốn lùi bước, lại không dám tiến lên, chỉ có thể đóng đinh tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn Du Thư Lãng đang từ từ bước đến.

Cho đến khi tiến gần, mới thấy đôi mắt của anh không hề có ánh sáng, lạnh lùng héo úa, không chút sinh khí.

Nhưng có người không tin vào điều xấu, vẫn còn ôm một tia hy vọng. Phàn Tiêu cố gắng kéo cổ tay Du Thư Lãng: "Thư Lãng, không ngờ anh vẫn còn đến gặp em."

Ngón tay chưa kịp chạm vào tay áo, Du Thư Lãng đã né tránh.

Khói lạnh trong đêm và hơi thở trắng hòa quyện vào nhau, tựa như tạo thành một bức tường sương mềm ngăn cách giữa hai người. Qua làn khói, Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu, trầm giọng nói: "Tôi vừa mới gặp Bạch Bằng Vũ."

"!!!"

Đồng tử của Phàn Tiêu rung chuyển! Máu trong người đột ngột đông cứng! Ngón tay kéo cửa xe trắng bệch vì áp lực.

Hắn dùng hết sức lực để bắt bản thân bình tĩnh lại, làm bộ như không quá để ý, nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi: "Vừa mới gặp à? Hắn thường xuyên lui tới những quán bar như thế này."

Phàn Tiêu giỏi giả vờ, nhưng bây giờ dù cho nguỵ trang tốt đến đâu, cũng không thể che giấu sự kinh ngạc và lo lắng trong khoảnh khắc. Mà tất cả những thay đổi nhỏ này đều không thoát khỏi đôi mắt của Du Thư Lãng.

Đôi mắt ảm đạm như phủ một tầng cát bụi, Du Thư Lãng cười khổ một tiếng, tháo điếu thuốc ném xuống đất, dùng giày da dập tắt điểm đỏ rực kia, giống như dập tắt hy vọng cuối cùng của mình.

Anh lấy ra một thứ từ trong túi áo khoác, Phàn Tiêu tập trung nhìn, thì ra là đôi găng tay quân dụng màu đen!

"Thư Lãng, anh..."


Thư Lãng từ từ đeo găng tay, ngón tay duỗi ra rồi nắm chặt, sau khi đeo vừa vặn, mới ngẩng đôi mắt lên.

"Cậu có nhớ không, cậu đã từng nói một câu, ngày hôm sau khi tôi bị xâm phạm, cậu ngồi trong xe và nói với tôi, mối thù này, nhất định phải báo!"

Vừa dứt lời, Du Thư Lãng siết chặt nắm đấm, các khớp xương nổi lên, đột ngột vung một quyền vào má của Phàn Tiêu!

"Aa!" Phàn Tiêu rên lên một tiếng, chịu trọn cú đấm mạnh mẽ này.

Người đàn ông cao lớn lùi lại một bước nhỏ, lập tức cảm thấy da mặt tê rần, nửa hàm răng đau nhức.

Đến lúc này, Phàn Tiêu mới biết giữa hắn và Du Thư Lãng, đã không còn gì để che giấu nữa.

Trái tim còn sót lại tàn lửa, bị gáo nước lạnh đột ngột dội xuống, không còn khả năng bùng cháy lại.

Trong lòng sao lại khổ sở như vậy, đau đớn như vậy! Vào khoảnh khắc này Phàn Tiêu mới như thể cuối cùng cũng đối mặt với chính mình, đối mặt với những hoang mang, hoảng hốt và nỗi buồn đau không thể kiềm chế trong những ngày qua, hóa ra tất cả đều là thật.

Hối tiếc không? Không biết. Chỉ là trong mỗi đêm bị bóng tối bao phủ, Phàn Tiêu đều nghĩ, thực ra hắn có thể nằm trong vòng tay của Du Thư Lãng, ngửi mùi tường vi dại mơ hồ, yên bình ngủ thiếp đi, mơ một giấc mộng đẹp.

Cho đến lúc này, Phàn Tiêu mới hiểu, trong trò chơi này, hắn là người chịu tội, nhưng không phải là người chiến thắng, ngược lại, là kẻ thua cuộc hoàn toàn!!

Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Thư Lãng, làm thế nào thì anh mới có thể giải toả cơn giận?"

Nghe xong, Du Thư Lãng cười một tiếng, mở miệng: "Phàn Tiêu, mày không có gì đặc biệt, lúc trước tao muốn đánh Bạch Bằng Vũ mười phút, bây giờ với mày cũng vậy."

Mười ngón tay đeo găng tay da giao nhau, Du Thư Lãng lại tung ra một cú đấm mạnh!

Quyền đấm xuyên qua gió lạnh của đêm, với tốc độ cực kỳ mạnh mẽ đánh vào da thịt của Phàn Tiêu, từ trên xuống dưới, mỗi cú đấm càng lúc càng mạnh! Đôi găng tay đó, từng chạm vào bao ân ái nồng nhiệt, nay lại tung ra bao cú đấm lạnh lẽo!

Cú đấm vào bụng là nặng nhất, Phàn Tiêu dùng một tay ôm bụng, rên lên một tiếng cúi người xuống.

Dù vậy, Phàn Tiêu không tránh né, không phản kháng, còng lưng lảo đảo vài bước, nét mặt đau đớn lại tăng thêm một nụ cười.


"Vẫn khác." Hắn nhịn đau nói, "Chủ nhiệm Du đánh người đều tránh những chỗ hiểm yếu, nhưng bây giờ anh lại đấm đúng chỗ, có thể thấy tôi đối với anh vẫn khác biệt."

Trong mắt Du Thư Lãng loé lên lửa giận không thể kiềm chế, sự lừa dối, chán ghét, ghê tởm, khinh bỉ, coi thường của Phàn Tiêu cộng dồn lại, những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay như sóng dữ đánh sập bờ đê vững chắc.

Cơn phẫn nộ khiến giọng nói của anh trở nên khàn đục trầm thấp: "Nếu mày cần một sự đối xử đặc biệt, thì tao sẽ chiều theo ý mày."

Thân hình cứng rắn của Du Thư Lãng cuốn theo cơn gió mạnh, dường như kéo ra một tàn ảnh dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Anh đá mạnh vào ngực Phàn Tiêu, thấy người đàn ông cao lớn chỉ loạng choạng vài bước, lại tung thêm một cú đánh, khiến hắn ngã xuống đất.

Anh nhấc chân, giày da đạp lên ngực Phàn Tiêu, cúi người lại gần, nhìn vào mắt hắn.

"Phàn Tiêu, hãy dịch cho tao một câu, dịch sang tiếng Phạn." Đôi môi quyến rũ mở ra, "Bồ Tát không sa vào tội lỗi, không sa vào, thì kéo xuống."

Phàn Tiêu không hề trốn tránh, cũng không khiếp sợ. Hắn ngước nhìn Du Thư Lãng từ dưới lên, như người nằm dưới chân Phật ngước nhìn thần linh.

"คุณคือพระโพธิสัตว์ของฉัน."(Anh là Bồ Tát của tôi, cũng là thần linh của tôi.)

Trong mắt Du Thư Lãng tràn ngập bi thương, bước chân đạp lên ngực người đàn ông lại thêm sức: "Phàn Tiêu, bây giờ tao thực sự không dám tưởng tượng những lời tiếng Thái mà mày nói bên tai tao một cách đầy tình cảm kia rốt cuộc là gì."

"Tôi......" Kể từ sau trận sóng thần, Phàn Tiêu hiếm khi không biết phải nói gì, hắn đã quen với việc đùa bỡn người khác trong tiếng vỗ tay, cũng quen với việc luôn có thể tự biện minh cho mình.

Phật nói không nói dối, không nói lời vô ích.

Phàn Tiêu luôn khinh thường, địa ngục luôn phải có người xuống, nếu không thiên đàng ở đâu ra?"

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn kính sợ Thần Phật, lần đầu tiên sợ hãi luyện ngục, bởi vì nơi đó chắc chắn không thể gặp Du Thư Lãng.

Bỗng nhiên, một tiếng quát lớn từ xa vọng lại, làm gián đoạn ánh mắt trầm lặng đối diện của hai người.

"Làm cái quái gì vậy!" Thi Lực Hoa tức giận hét lên, "Thằng chó đẻ nào? Con mẹ nó ai mày cũng dám động à!"


Hắn cầm trên tay một cây gậy bóng chày, có lẽ để trong xe để phòng thân, bây giờ đặt một đầu xuống đất, cọ xát phát ra âm thanh chói tai.

Hắn cách không xa lắm, chỉ vài bước đã lao tới gần, hai tay giơ cao gậy bóng chày, kéo theo tiếng gió vù vù, đập mạnh vào lưng Du Thư Lãng.

Phàn Tiêu đang nửa nằm dưới đất, mắt trợn trừng, đột nhiên giơ tay lên, mạnh mẽ kéo Du Thư Lãng xuống, giúp anh tránh được cú đánh nặng nề kia!

Sau đó hướng về phía sau Du Thư Lãng rống giận: "Cút!"

Thi Lực Hoa lập tức sững sờ tại chỗ, trên mặt vẫn còn tức giận, lại thêm chút oan ức và xấu hổ. Khi nhận ra người tấn công Phàn Tiêu là Du Thư Lãng, hắn mới bừng tỉnh, quăng cây gậy bóng chày đi, nổi đoá: "Mẹ kiếp tôi thật là rảnh quá mới xen vào chuyện người khác! Phàn Tiêu, sau này anh có chuyện gì, tôi mà xen vào một chút, tôi sẽ lấy họ anh!"

Nói xong, Thi Lực Hoa giận dữ bỏ đi, bãi đậu xe góc này chỉ còn lại hai bóng dáng.

Phàn Tiêu vừa mới người hùng cứu mỹ nhân, hắn muốn làm hòa, cẩn thận chạm vào cổ chân vẫn đạp trên ngực mình.

Nhưng ngay sau đó, bàn chân gây áp lực kia đã rút lại, trả lại tự do cho hắn.

Du Thư Lãng chậm rãi đi đến bên cạnh cây gậy bóng chày, cúi xuống nhặt lên, cầm cây gậy trong tay, cảm nhận rất vừa tay.

Anh quay trở lại bên cạnh Phàn Tiêu, từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: "Cảm ơn vừa rồi, tao sẽ giảm cho mày một phút."

Nói xong, giơ cao cây gậy, Du Thư Lãng dùng hết sức lực của toàn bộ cơ bắp, mạnh mẽ vung xuống!

Tiếng xé gió, tiếng gậy đập, nhưng không nghe thấy tiếng kêu đau, thậm chí không có một tiếng rên nào cả, Phàn Tiêu cắn chặt răng chịu đựng tất cả những gì Du Thư Lãng giáng xuống...

Không thừa một phút, không thiếu một phút, khi gậy bóng chày rơi xuống, thời gian vừa đúng lúc.

Du Thư Lãng thở hổn hển, ngồi xổm trước mặt Phàn Tiêu, trong mắt vẫn còn thần sắc hung hãn chưa tan, trầm giọng nói: "Phàn Tiêu, tao hỏi mày một lần nữa, tại sao lại đối xử với tao như vậy?"

Lúc này Phàn Tiêu chỉ còn nửa cái mạng, hắn yếu ớt nằm trên mặt đất nhìn Du Thư Lãng, một lúc lâu sau mới thì thầm một câu.

"Tất cả là lỗi của tôi."

Du Thư Lãng cười một cách thất vọng, lấy ra một tấm thẻ từ trong túi áo, ném lên người Phàn Tiêu.

"Đây là số tiền em trai tao nợ mày, mật khẩu là sáu số không."


Trước khi đứng dậy, Du Thư Lãng hỏi: "Phàn Tiêu, mày có tin trên thế giới này có thần linh không?"

Anh giật xuống tượng Phật Tứ Diện lộ ra từ cổ áo Phàn Tiêu.

"Tao luôn cảm thấy tượng Phật này tướng mạo hung ác." Du Thư Lãng quan sát dưới ánh đèn, "Bây giờ mới biết, hóa ra giống mày."

Anh nhẹ nhàng ném sợi dây chuyền vào thùng rác bên cạnh.

"Thực ra mày cũng nên giống như nó, hưởng thụ kết cục như rác rưởi."

Không nhìn người đàn ông trên mặt đất thêm một lần nào nữa, Du Thư Lãng đứng dậy, đi về phía màn đêm sâu tối.

Chẳng bao lâu sau đã mất hút không còn bóng dáng...

Điện thoại reo rất lâu. Phàn Tiêu toàn thân đã cứng đờ vì lạnh mới nghe thấy tiếng ồn liên tục, hắn chịu đựng cơn đau dữ dội trên người nhấc máy, không giả vờ khách sáo như mọi khi. Hắn trực tiếp gọi tên của lão Đại Phàn gia.

"Có chuyện gì hả? Phàn Bạc."

Giọng nói trong điện thoại cũng không khách khí: "Cha bảo mày về nhà một chuyến."

"Không về được, công ty còn có việc phải xử lý."

"Cha nói, công ty ở Trung Quốc tạm thời giao cho lão Nhị quản lý. Mày, nhất định phải về để đính hôn."

Phàn Tiêu cười khẩy một tiếng: "Lễ phục đính hôn, tôi đã nhờ người sửa lại theo kích cỡ của anh, hơn nữa cũng đã gửi thiệp mời cho chị dâu, tin rằng hai người sẽ sớm gặp mặt."

"Phàn Tiêu!!!"

Bộp một tiếng, Phàn Tiêu cúp máy, nói với bầu trời đêm hư vô: "Chỉ mình tôi đau khổ thôi sao? Mẹ kiếp các người không ai được yên cả!"

—------

Lời Gấu Gầy: Ngầu quá chú Du ơi, Phàn tổng chính thức bước vào con đường truy thê nhẹ nhàng rồi, chúc mừng 👏👏👏 😌😌😌

- ---------