Phật Tứ Diện

Chương 31: C31: Đã đến lúc chia tay




Editor: Gấu Gầy

"Chờ tôi thêm một lát nữa, sắp xong rồi." Giọng nói của Phàn Tiêu vang lên trong khoang xe đóng kín, khi truyền vào tai Du Thư Lãng dường như mang theo tần số chấn động trầm thấp.

"Không sao." Ngón tay Du Thư Lãng đặt trên nút cửa xe, định hạ cửa sổ để hít thở không khí, tấm phim cách nhiệt trên kính cửa sổ phản chiếu một góc da thịt, Phàn Tiêu đang cài nút áo dưới cổ.

Du Thư Lãng thay đổi ý định, anh biết Phàn Tiêu sợ lạnh.

Nút áo sơ mi buổi sáng là Phàn Tiêu tự cài, mất khá nhiều thời gian công sức. Bây giờ lại tuột mất hai cái, người đàn ông đẹp trai với khoé môi bầm tím đang cúi đầu, dùng ngón tay cứng ngắc cài lại nút áo vào lỗ khuy thêu chỉ bạc.

Du Thư Lãng âm thầm thử cài nút áo trên sơ mi của mình bằng tay trái, một lúc sau thì thầm mắng một câu "vô dụng".

Chậc, Phàn Tiêu không ngẩng đầu lên: "Không giúp đỡ thì đừng châm chọc, chủ nhiệm Du mà tôi biết luôn nhiệt tình giúp đỡ người lạ, chỉ có mình tôi không được hưởng đãi ngộ này."

Phàn Tiêu lại làm nũng. Du Thư Lãng nghĩ rằng sau khi anh nói thật về xu hướng tình d*c của mình, Phàn Tiêu sẽ đánh giá lại anh, có thể là ghét bỏ hoặc xa cách, hoặc giữ mối quan hệ bề ngoài, duy trì sự thân thiện có khoảng cách.

Du Thư Lãng nghĩ rằng sẽ là trường hợp thứ ba, phù hợp với tính cách và sự kín đáo của Phàn Tiêu. Anh thậm chí đã tưởng tượng ra tình huống đó, không tệ lắm, mặc dù hơi... đáng tiếc, nhưng có thể chấp nhận.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như mình lại một lần nữa hiểu lầm Phàn Tiêu, từ tối qua đến giờ hắn không hề thể hiện sự khác thường nào, mọi thứ vẫn như cũ, ngay cả độ kéo dài giọng nói cũng vừa vặn.

Du Thư Lãng chuyển ánh mắt, đập vào mắt là xương quai xanh mơ hồ, nút áo khảm kim cương lấp lánh. Còn có mặt dây chuyền, Du Thư Lãng đã thấy một lần, đó là tượng Phật Tứ Diện nhìn khá hung dữ.

Tầm mắt đi xuống chút nữa là những ngón tay cứng cáp đẹp đẽ. Bàn tay của Phàn Tiêu rất rộng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Dưới làn da mỏng manh, những mạch máu màu xanh nhạt hiện lên, khiến người ta không nhịn được muốn nắm.

Không thể tránh khỏi, Du Thư Lãng lại nghĩ về đêm qua, bị bàn tay to lớn này đưa vào bên dưới tấm chăn mềm mại, làn da dưới tay mịn màng săn chắc, đường nét trơn tru mượt mà, là cơ thể nam tính hoàn hảo, có thể nói là cực phẩm.

Lắc đầu, xua tan những suy nghĩ linh tinh. Du Thư Lãng thăm dò nhẹ nhàng: "Cậu còn cần tôi giúp không?"

Phàn Tiêu giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào người ngồi trên ghế lái, ánh mắt hắn sáng ngời, thẳng thắn nói: "Xu hướng tình d*c là tự do của mỗi người, chủ nhiệm Du không cần phải bận tâm."


Hắn lại nói: "Chẳng lẽ chủ nhiệm Du tự ti?"

"Không."

"Tôi cũng nghĩ anh sẽ không."

"Là tôi sợ cậu..."

Phàn Tiêu không cài nút nữa, vô tư để lộ cần cổ thon dài, hắn cười khẩy một tiếng: "Không phải chỉ là gay sao? Du Thư Lãng, quên mất tôi lớn lên ở đâu rồi à."

Hai tay chắp lại, âm cuối của hắn kéo dài mềm mại: "Sawadee khap."

Một câu tiếng Thái khiến cả hai người đều hiện lên nụ cười trong mắt, Du Thư Lãng lấy từ trên xe một điếu "son" ngậm vào miệng.

"Lại đây." Giọng hắn mơ hồ.

Phàn Tiêu xoay người qua, hai nút áo bị tuột ra được ngón tay linh hoạt cài lại. Trong lúc đó, Du Thư Lãng vô tình chạm vào tượng Phật màu xanh ngọc, đầu ngón tay lạnh lẽo, lồi lõm gồ ghề, các góc cạnh được điêu khắc sắc bén, không mượt mà trơn tru.

"Xong rồi." Du Thư Lãng tiện tay vỗ nhẹ vài cái vào cổ áo Phàn Tiêu, giống như cử chỉ giữa những người bạn, cố gắng loại bỏ cảm giác mập mờ.

Phàn Tiêu từ từ ngồi thẳng, nụ cười trên môi dần dần phai nhạt, nhưng giọng nói của hắn vẫn cố tình vui vẻ: "Vậy bạn gái của anh là con trai hả?"

Du Thư Lãng không có thói quen hút thuốc trong xe, anh kẹp điếu thuốc chưa cháy giữa đầu ngón tay, thừa nhận: Ừ, lúc trước... tôi đã khiến cậu hiểu lầm."

"Không sao, tôi hiểu mà."

"Một ngày nào đó tôi sẽ giới thiệu em ấy cho cậu."

Khóe môi bầm tím của Phàn Tiêu lộ ra một nụ cười sáng lạn: "Được thôi, tôi rất mong chờ, nhưng đợi vết thương trên mặt tôi lành lại đã, tôi sợ bạn trai của anh hỏi tôi bị thương thế nào, tôi không tiện nói là vì lôi kéo người yêu của cậu ấy đùa giỡn lưu manh nên bị đánh đâu."


Du Thư Lãng tâm tình đang tốt, không truy cứu những lời bậy bạ của Phàn Tiêu, cười cười đuổi khéo: "Xuống xe đi, lát nữa đi làm trễ mất."

Phàn Tiêu dùng tay lành lặn mở cửa xuống xe, chân vừa chạm đất đã quay về lại, nghiêng người áp sát Du Thư Lãng, trong ánh mắt khó hiểu của anh, trầm giọng nói: " ฉันแทบรอไม่ไหวที่จะดีกับคุณ." (Tôi không thể chờ đợi để được tốt với anh.)

"Cậu nói gì?" Du Thư Lãng hỏi.

"Chúc anh cả ngày vui vẻ."

Người đàn ông cao lớn nhìn theo chiếc xe từ từ trượt khỏi tầm nhìn, tay trái linh hoạt lấy điện thoại bấm danh bạ.

"Trăn Trăn, đã lâu không gặp, tối nay gặp nhau nhé."

Lục Trăn đã đồng ý cuộc hẹn của Du Thư Lãng.

Bước lên sàn nhảy mộng ảo của quán bar "Airbus", cảm giác chân không vững không phải vì hiệu ứng 3D giả tưởng, mà vì sự hào hứng và bồn chồn sắp trào ra khỏi lồ ng ngực.

Phàn Tiêu lại liên lạc với cậu, sau khi biến mất gần một tháng.

Nói là biến mất cũng không chính xác, Lục Trăn thường xuyên nhận được những món quà quý giá từ hắn, trong đó thậm chí có một chiếc túi xách xa xỉ mới ra mắt, không nói đến giá cả, nhưng có thể đeo nó đi lại giữa một đám người chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong, dù có nhờ vả quan hệ cũng không mua được, Lục Trăn lần đầu tiên cảm thấy có thể ngẩng cao đầu thở phào nhẹ nhõm.

Nếu suy đoán theo lẽ thường, sau khi nhận quà chắc chắn sẽ nhận được cuộc gọi mời, bữa tối, hẹn hò, rồi sau đó một cách tự nhiên sẽ dẫn đến chuyện lăn lộn trên giường.

Nhưng Lục Trăn nhận quà đến mòn cả tay, lại không một lần nhận được cuộc gọi từ Phàn Tiêu. Thậm chí cậu còn cảm giác chữ Phàn ở trên tấm thiệp là do chính mình tưởng tượng.

Phàn Tiêu không gọi, cậu đành gọi trước, Lục Trăn tự nhủ với mình, đó là vì lễ phép.


Điện thoại thỉnh thoảng được kết nối, nói chuyện vài câu, đối phương không phải đang họp thì đang đi công tác, sau đó vội vàng cúp máy. Thường thì chỉ trả lời một tin nhắn ngắn, lời lẽ dịu dàng, trông rất cưng chiều, nhưng lại không có hồi âm.

Lục Trăn trong giới này đã thấy quá nhiều chuyện tồi tệ, ăn một bữa cơm cũng muốn sờ chân, điều đó khiến cho người như Phàn Tiêu, hào phóng rộng rãi mà không vội vã lăn giường, trở nên cao quý.

Hôm nay bất ngờ được Phàn Tiêu mời gặp, Lục Trăn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, liền bịa ra một lý do để hủy bỏ cuộc hẹn đã định trước với Du Thư Lãng.

Đi qua hành lang tràn ngập cảm giác công nghệ, cậu thấy Phàn Tiêu cao lớn đẹp trai ngồi ở vị trí quen thuộc.

"Cậu ta tất nhiên sẽ đến, người luôn bị treo lơ lửng đều là người bị động, chỉ cần vẫy vẫy ngón tay là cậu ta sẽ lao đến." Phàn Tiêu nở nụ cười chào đón Lục Trăn đang tiến lại, không quên trả lời câu hỏi của trợ lý.

Còn chưa dứt lời, bàn tay khéo léo của Phàn Tiêu đã nhẹ nhàng đặt lên vai Lục Trăn.

"Đang nói gì vậy?" Lục Trăn hỏi.

Phàn Tiêu mời cậu ngồi xuống, giọng nam trầm ấm lắng đọng: "Nói rằng mỗi lần gặp cậu đều làm tôi sáng mắt."

Lục Trăn đã nghe quá nhiều lời mật ngọt, nhưng không thể chống lại một câu khen bình thường như vậy. Đôi mắt hơi rũ xuống, ba phần cười bảy phần xấu hổ, cậu biết lúc mình như vậy là câu người nhất.

Mắt vừa hạ xuống, biểu cảm chưa kịp điều chỉnh đến tốt nhất, cậu đã thấy vết thương trên tay Phàn Tiêu, kinh ngạc ngước mắt, trong ánh sáng chợt sáng chợt tối, cậu thấy khoé môi của hắn cũng bị thương.

"Thế này là sao vậy? Sao lại bị thương?"

Phàn Tiêu khẽ cười: "Chơi xấu không thành, ngược lại bị đánh."

Lục Trăn ngẩn ra, lập tức hờn dỗi: "Nói bậy nói bạ."

Phàn Tiêu nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: "Thật đấy, cậu không tin thì thôi."

Thấy Phàn Tiêu không muốn nói, Lục Trăn thuận thế đổi đề tài: "Gần đây Phàn tiên sinh bận lắm à?"

"Bận mà cũng không bận."

Phàn Tiêu tạo nét cô đơn uống một ngụm rượu, ánh mắt tràn về sâu thẳm như nước biển.


Lục Trăn bị ánh mắt sâu thẳm ấy bao trùm, lòng cậu căng thẳng, cảm giác như có điều gì sắp xảy ra.

Phàn Tiêu cuối cùng cũng muốn tỏ tình rồi sao?

Lục Trăn len lén mừng thầm, đung đưa chất lỏng màu đỏ trong tay, trông hơi lóa mắt.

Không hiểu sao, Lục Trăn bỗng nhiên nghĩ đến Du Thư Lãng, ba năm trước, khi Du Thư Lãng mà cậu theo đuổi rất lâu cuối cùng cũng mở lời chấp nhận yêu nhau, hình như cậu cũng vui mừng như vậy.

Thậm chí, còn hạnh phúc hơn một chút.

Lục Trăn uống rượu trong ly, mỉm cười hỏi: "Tại sao lại bận, tại sao lại không bận?"

Môi Phàn Tiêu rất đẹp, hai bờ môi hơi hé mở rồi lại khép chặt.

Cuối cùng, hắn mang theo chút tự giễu chậm rãi nói: "Bận, là vì giả vờ bận."

"Giả vờ bận?" Lục Trăn suy nghĩ một chút, "Phàn tiên sinh không muốn gặp tôi?"

"Làm sao có thể, chỉ là..." Phàn Tiêu cười khổ, "Chỉ là cậu chắc không có thời gian gặp tôi, phải không?"

"Tôi có." Quá rõ ràng, Lục Trăn sắp xếp lại lời nói của mình, "Tôi thực sự rất bận, nhưng nếu Phàn tiên sinh hẹn gặp, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp thời gian để đến."

Tuy nhiên, đáp lại Lục Trăn lại là một tiếng cười khổ bất đắc dĩ. Phàn Tiêu vỗ nhẹ lên vai Lục Trăn hai cái, vẻ mặt và giọng nói đều như đau khổ tổn thương: "Cậu xem gọi thêm món gì đi, tôi đi vệ sinh một chút."

Mãi đến khi Phàn Tiêu rời đi, Lục Trăn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu im lặng uống rượu, trong lòng bất ổn.

"Thực ra, Phàn tổng có lòng độc chiếm rất mạnh." Một câu tiếng Trung không chuẩn từ góc sofa truyền đến, làm Lục Trăn đang mờ mịt giật mình.

Cậu theo tiếng nói nhìn lại, thấy trợ lý của Phàn Tiêu gần như bị chìm vào bóng tối, bỗng nhiên... hiểu ra mọi chuyện.

Đã đến lúc phải chia tay, với... Du Thư Lãng.

—--------